Liên tiếp mấy ngày, Tô Lan đều ở trong viện không chịu ra ngoài, ban đêm  luôn ngủ không ngon, chỉ đành phải ngủ trưa để hồi phục sức lực.

Không có nguyên nhân nào khác, chính là do hôm đó nghe được lời nói của Lý Thừa Quân trên xe ngựa, trong lòng nàng vẫn luôn không yên, chỉ cần nhắm mắt lại, lời nói của hắn cứ liên tục quanh quẩn bên tai, khiến nàng không thể ngủ yên.

 “Tam thúc để mất nàng rồi, không tìm được……”

Phiền! Nàng vô cùng khó chịu!

Lý Thừa Quân nói những lời như vậy là có ý gì? Nàng thật sự không hiểu nổi, trong lòng có chút hỗn loạn, trắn trọc khó ngủ.

 “Ngũ cô nương, tiểu công tử tới.” Phất Đông tới gõ cửa, nàng ấy biết bây giờ Tô Lan vẫn còn nằm trên giường, nhất định vẫn còn chưa ngủ được.

Tô Lan còn chưa kịp nói lời nào, đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đẩy cửa xông vào: "Cô cô! Sao cả ngày người luôn nằm trên giường vậy, có phải bị bệnh không?”

Phất Đông không đợi Tô Lan phân phó, đã chạy tới đóng cửa lại.

Tô Hành chạy đến trước mặt nàng, đưa bàn tay nhỏ ra sờ trán nàng: “Không có bệnh.” 

Tô Lan bị bàn tay lạnh buốt của hắn là cho giật mình, không nhịn được rùng mình một cái: “Tay ngươi lạnh như vậy còn thử cái gì?”

Tô Hành cười tinh quái: “Cô cô, bên ngoài có tuyết rơi.”

“Ồ.” Tô Lan lười  biếng xoay người, quay lưng về phía hắn.

 “Cô cô, người không ra ngoài nhìn một chút sao? Hôm nay trên đường có rất nhiều người, còn bán cả hoa bánh nữa.”

 “Ngươi muốn ra ngoài thì đi đi, còn kéo theo ta làm gì?” Đúng lúc nàng có thể tiếp tục ở đây, người chủ viện cũng không ai tới đây tìm nàng gây rắc rối, nàng cũng được yên tĩnh: “Tìm tam cô cô, tứ cô cô của người đi.”

“Các nàng sao có thể lơi hại như người được, cháu muốn đi cùng cô cô.”

“Qủy nhỏ.” Sao Tô Lan có thể không biết hắn đang nghĩ cái gì, nàng chỉ về phía sau tấm bình phong: “Ngươi mở rương gỗ kia ra.”

Tô Hành chạy tới, dùng sức mở rương gỗ lớn kia ra, hai mắt hắn sáng lên: “Là cung tên.”

 “Cho ngươi.” Đây là cung tên Lý Thừa Quân mang tặng cùng hai xe thuốc lần đó, thứ này đặt ở đây nàng không dùng đến, chi bằng lấy ra dỗ củ cải nhỏ này vui vẻ.

Tô Hành ôm vào ngực như bảo bối: “Cô cô thật sự cho cháu sao? Không đổi ý có phải không?”

 “Ta là loại người này sao?” Tô Lan trừng mắt nhìn hắn: “Không cần thì trả lại cho ta, cung tên này đem đi đổi cũng được không ít bạc đó.”

Tô Hành lập tức giấu phía sau: “Cảm ơn cô cô, cô cô tốt nhất.” Hắn giấu cung tên vào góc, nhanh chóng bò lên giường Tô Lan, chui vào trong chăn của nàng.

 “Có bẩn hay không?” Tô Lan thiếu chút nữa đã ném hắn ra ngoài. 

“Cô cô, cháu nói cho người biết một bí mật có được không?” Tô Hành rúc vào trong chăn, hấp thụ hơi ấm của nàng, toàn thân mới ấm hơn một chút.

 “Ta không muốn nghe.” Tô Lan không để trong lòng, nàng nhắm mắt lại, đắp chăn cho hắn.

“Hôm đó cháu ở trên cây nghe thấy có người nói chuyện.”

Tô Lan dừng một chút, sắc mặt tối sầm: “Không phải ta đã nói với ngươi, chuyện hôm đó xem như không biết, không nhắc đến nữa sao?”

 “Cháu biết……” Tô Hành có chút tủi thân, dựa sát vào người Tô Lan: “Chỉ là cháu muốn cho cô cô biết, cháu có hơi sợ.”

Tô Lan cảm thấy vừa rồi mình có hơi nghiêm khắc, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nàng nhẹ nhàng hỏi lại: “Được rồi, đừng sợ, vậy ngươi nói cho cô cô biết đi.”

Chỉ thấy khuôn mặt Tô Hành lập tức nghiêm túc, hạ giọng, học giọng điệu nói chuyện của người lớn: “Người đó chết rồi, cũng không cần giữ lại Trấn Quốc Hầu phủ, loại bỏ càng sớm càng tốt. Còn có Lý Thừa Quân, ngày mai phái người chặn đường giết hắn, chết là tốt nhất, chết không được cũng phải khiến hắn hoảng loạn tinh thần.”

Tô Hành cảm thán mình đúng là quá thông minh, lại có thể nhớ hết cả một câu như vậy: “Cháu trốn sau gốc cây, nghe được những lời này, sau đó trèo lên lại không nghe được gì nữa, sau đó cô cô đã đến.”

Nhưng hắn phát hiện người bên cạnh không có phản ứng, khẽ lay người nàng: “Cô cô.”

Sắc mặt Tô Lan có hơi tái đi, môi trắng bệch: "Ngươi xác định không nhớ lầm đúng không? Là Trấn Quốc hầu phủ?" 

“Đúng vậy.” Tô Hành chắc chắn: “Cháu nghe được rõ ràng, là Trấn Quốc Hầu phủ không sai!” Vừa dứt lời, Tô Hành đã cảm giác toàn thân ớn lạnh.

Tô Lan quay lưng về phía hắn, hốc mắt ửng đỏ.

Lý Dịch Vân, sau này đừng trách nàng tàn nhẫn, nàng là người thích so đo, nếu người khác làm tổn thương nàng, nàng sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần, vốn dĩ nàng còn nghĩ đợi một thời gian nữa mới ra tay, bây giờ cũng không thể không hành động trước.

Nàng hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.

“Chuyện này ngươi có nói với Tấn vương hay không?” Thằng nhóc này, hôm đó rõ ràng nghe thấy Lý Dịch Vân muốn giết Lý Thừa Quân, còn không nói cho nàng biết.

Bây giờ nàng đã biết, hắc y nhân hôm đó có lẽ không muốn tới giết Tô Hành, mà là Lý Thừa Quân.

Lý Dịch Vân tiết lộ tin tức cho Lý Thừa Quân, dụ hắn đến rừng cây, Lý Dịch Vân tự biết không giết được Lý Thừa Quân, nhưng Tô Hành thì khác, nếu may mắn sống sót, Lý Dịch Vân chẳng qua cũng chỉ mất mấy tên thủ hạ mà thôi, nhưng nếu Tô Hành chết, Lý Dịch Vân có thể nhân cơ hội đẩy hết chuyện này cho Lý Thừa Quân, chặt đứt quan hệ giữa Tô gia và Tấn Vương phủ.

 “Không có!” Tô Hành  kiên quyết nói: "Tam thúc từng nói, Thái tử điện hạ không có gì đáng sợ, chỉ là bảo cháu tránh xa, chuyện của Thái tử cũng không cần nói cho thúc ấy biết.”

“Tam thúc ngươi nói không sai, nghe lời hắn, cách Thái tử càng xa càng tốt.” Tô Lan xoa đầu hắn: “Cha ngươi nuôi ngươi rất tốt, ngoại trừ lúc đầu tính tình có hơi kém, thì cũng là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tô Hành chui vào lòng nàng, mang theo tiếng khóc không dễ phát hiện, tủi thân nói: “Cô cô, Hành Nhi có hơi lạnh, muốn ở cùng người một lát.”

Hiếm khi Tô Hành làm nũng trước mặt nàng, Tô Lan không khỏi mềm lòng, đứa trẻ này cũng thật đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, cho dù có Tô gia che chở cẩn thận, cũng không tránh được cảm giác thiếu thốn.

Nàng ôm Tô Hành vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dịu dàng nói: “Ngủ đi, cô cô che chở cho ngươi.”

Tô Hành nhắm mắt lại, ôm chặt Tô Lan, nép vào trong ngực nàng. Thỉnh thoảng khụt khịt môt tiếng, khe khẽ gọi: “Nương…”

Tô Lan không kìm được, nước mắt rơi xuống, nàng cũng nhớ mẫu thân, còn nhớ cả mấy người tiểu nương..

……

Sau ngày hôm đó, Tô Hành đột nhiên cảm thấy cô cô có vẻ thân thiết với mình hơn, không chỉ không hung dữ với hắn, còn để phòng bếp làm chút điểm tâm sai người mang tới cho hắn.

Nhưng ở trong mắt một số người ở chủ viện, Tô Lan đang muốn lấy lòng hắn, Tô gia chỉ có một đứa cháu là Tô Hành, nếu như được hắn thích, nhất định có thể đứng vững ở Tô gia.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Ngũ cô nương, chủ viện mời cô nương qua bên kia một chuyến.”

Tô Lan ngẩng đầu nhìn Phất Đông: “Có nói là chuyện gì hay không?”

Phất Đông lắc đầu: “Chỉ nghe nói lão gia cũng ở có ở đó.”

Tô Lan nhíu mày, có lẽ không phải chuyện tốt.

Mới vừa bước vào chủ viện, đã nghe được tiếng nói chuyện ríu rít bên trong, so với viện của nàng, đúng là quá yên tĩnh.

 “Gặp qua phụ thân, chủ mẫu, tam tỷ tỷ, tứ tỷ tỷ.” Tô Lan ngoan ngoãn hành lễ với từng người, chủ viện ngoại trừ lão phu nhân và Tô Cảnh Vân đều có mặt: “Lục muội cũng tới rồi.”

Tô Doanh xuy một tiếng, quay đầu không để ý đến nàng.

“Lan Nhi, lại đây.” Tô Vạn Châu vẫy tay ra hiệu: “Lan Nhi đã cập kê rồi phải không.”

Lông mày Tô Lan giật giật, nàng đoán được Tô Vạn Châu sẽ nói cái gì: “Phụ thân, qua năm sẽ mười sáu.”

 “Được.” Tô Vạn Châu gật đầu: “Mười sáu cũng không còn nhỏ, bình thường đến chỗ chủ mẫu con nhiều một chút, học chút quy củ quản gia, sau này đến nhà chồng cũng không đến mức luống cuống tay chân.”

 “Lão gia yên tâm, ta sẽ đối xử với Lan Nhi như con gái ruột, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.” Đại phu nhân Lục Lam Tâm nói: “Ta thấy con út Bạch gia là người hiểu lễ nghĩa, tuy Bạch gia không phải gia tộc hiển hách, nhưng cũng có ba đời buôn bán, của cải giàu có, Lan Nhi qua đó làm phu nhân không thành vấn đề, sau này không lo ăn uống, nhưng nếu muốn hướng vào thế gia, có lẽ chỉ có thể thể làm thiếp, sao có thể thoải mái bằng làm phu nhân.”

Nhà thương nhân? Tô gia xem nàng là cái gì, nếu dựa vào thân phận trước đây của nàng, đến cả Vương gia cũng dư dả.

Khoan đã, Vương gia? Kinh thành lớn như vậy cũng chỉ có một vương gia…

Chém nàng ngàn đao đi, tại sao lại nghĩ đến người đó.

Tô Lan ép mình không nghĩ tới hắn, cúi đầu cắn môi dưới: “Phụ thân, Tô Lan vừa mới trở về Tô gia, muốn ở trong nhà cùng mọi người…hơn nữa, hai vị tỷ tỷ còn chưa có hôn phối, Tô Lan sao dám giành trước.”

 “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Tô Vân kiêu ngạo nói: “Ta và ngươi không giống nhau, ta là đích nữ, tất nhiên phải làm người có thân phận cao quý như Thái tử phi.”

 “Vân nhi.” Tuy Tô Vạn Châu bình thường vô cùng yêu thương Tô Vân, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ: “Câm mồm cho ta.”

Những lời này giấu trong lòng cũng thôi đi, sao có thể nói ra bên ngoài, tuy bây giờ còn ở trong nhà mình, nhưng nếu để người có lòng nghe được, ông còn muốn tiếp tục làm Lại Bộ thượng thư nữa hay không?

Trong lòng Tô Lan cười lạnh, Thái Tử Phi? Đang vội vàng muốn đi chết sao?

 “Muốn làm Thái tử phi là có thể làm được sao? Thái Tử điện hạ có thể nhìn trúng tỷ sao?” Tô Doanh trợn mắt, không chút khách khí.

“Tô Doanh, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Tô Vân tức giận, đang lo không có ai trút giận.

 “Đủ rồi!” Tô Vạn Châu lộ ra vẻ không vui: “Suốt ngày ồn ào nhốn nháo, có bản lĩnh thì ra ngoài tranh đấu cho Tô gia đi. Hôm trừ tịch, vốn đã chuẩn bị cho Thái Tử chọn Thái tử phi, nhưng nhìn các ngươi xem, cả đám đều bị một tiểu súc sinh dọa sợ đến mức nào, có chỗ nào giống nữ nhi quan gia, Hoàng thương và Thái tử có thể xem trọng các ngươi sao?

Nghe tới ba chữ “Tiểu súc sinh”, sắc mặt Tô Lan bắt đầu trở nên lạnh lùng.

 “Hôm nay nói tới chuyện hôn sự của Tô Lan, những người khác không được chen vào.” Tô Vạn Châu nhìn Tô Lan: “Chuyện này không cần nói thêm, mùng tám đông săn, Bạch gia cũng sẽ tham gia, đến lúc đó hai người các ngươi có thể mượn cơ hội gặp mặt, nếu Bạch gia đồng ý, chờ đến ngày mười lăm, sẽ quyết định ngày tháng.”

 “Lan Nhi, cảm thấy thế nào?”

Tô Lan liếc mắt nhìn Lục Lan Tâm, nàng cảm thấy thế nào? Không thế nào cả.

 “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của phụ thân và chủ mẫu.” Tô Lan cười nhạt, tỏ vẻ thẹn thùng.

Aii, con trai út của Bạch gia, nếu không phải Bạch Phương Cẩn thì còn có thể là ai, không phải tiểu tử kia vừa nhìn thấy nàng đã bỏ chạy hay sao?

Bạch Phương Cẩn đang luyện chữ trong thư phòng ở nhà đột nhiên run lên, ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm nay có tuyết rơi, hình như lạnh hơn bình thường.

Nhưng lạnh thì lạnh, sao đến cả cổ của hắn cũng cảm thấy lạnh là thế nào?

Tác giả có lời muốn nói: Lý Thừa Quân: Bạch Phương Cẩn, ngươi cảm thấy ta không thể cầm đao có đúng không?

Bạch Phương Cẩn: Ta……

Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống……

* * * * * * * * * * * *

Lý Thừa Quân: Tô Vạn Châu, ngươi to gan lắm, đây là thê tử của ta!

Tô Vạn Châu: Tấn Vương điện hạ, ngươi mới nói gì?

Lý Thừa Quân:…… Nhạc phụ đại nhân……

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play