Nếu hỏi Tô Lan hôm nay làm sai điều gì nhất, nhất định sẽ nói nàng nhảy xuống ngựa không che mắt củ cải nhỏ, nếu không nhìn thấy bồ câu đang bay, nàng sẽ không bắn chết, nếu như vậy nàng cũng không đến mức vừa phải trốn tránh Lý Dịch Vân đuổi giết, lại vừa phải đề phòng Lý Thừa Quân tới tìm người.
Vết thương lúc trước còn chưa xử lý, bây giờ đã xé toạc ra, Tô Lan không khỏi cau mày, ôm Tô Hành nói: “Nếu có người hỏi, chuyện hôm nay ngươi biết nói như thế nào rồi phải không?”
Tô Hành chớp mắt ngập ngừng trả lời: “Cháu nói không biết gì cả có phải không?”
Tô Lan bĩu môi: “Như vậy chính là lạy ông tôi ở bụi này! Phải nói là chúng ta bị lạc trong rừng, xa phu chạy được nửa đường, chúng ta không tìm được đường về."
“Nhưng cô cô, cha nói, trẻ con không thể nói dối nếu không sẽ không cao lên được.” Tô Hành cau mày, trong lòng dối dắm.
“Không thể cao được?” Tô Lan nhướng mày: “Ngươi nhìn ta có cao hay không? Còn muốn cưỡi ngựa bắn tên nữa không? Ngươi ngốc như vậy, chỉ sợ học không nổi”
“Cô cô.” Củ cải nhỏ ôm chặt cổ nàng, gục xuống nhất quyết quấn lấy nàng: “Cháu sẽ nghe lời cô cô, muốn học cưỡi ngựa bắn tên, sau này ra trận giết địch, trở thành người giống Trấn Bắc đại tướng quân.”
Bước chân Tô Lan đột nhiên dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười đau khổ: “Học ai không học lại cố tình học hắn? Ngươi cũng biết tướng quân từ xưa đến nay không có ai có kết cục tốt. Vả lại, lúc hắn ra trận giết địch, ngươi chẳng qua cũng chỉ mới tập tễnh biết đi, sao lại biết được nhiều chuyện như vậy?”
“Người đó không giống.” Tô Hành có chút không vui, bĩu môi nói: “Cháu đã biết hắn từ rất lâu rồi, hắn dẫn một vạn quân tiêu diệt năm vạn binh mã Hung Nô, chiếm lại bảy thành trì, hắn vĩnh viễn là anh hùng trong lòng Hành Nhi."
Tô Lan hừ lạnh một tiếng: “Có ích gì chứ, không phải đã chết……” Tô Lan nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng: “Những việc này là ai nói với ngươi?”
Trấn Bắc tướng quân danh tiếng vang dội, nhưng Tô Lan biết, từ khi hắn chết, không còn người nào dám nhắc đến, một đứa trẻ năm tuổi sao có thể biết được chuyện này?
Thấy ánh mắt Tô Hành có chút trốn tránh, Tô Lan đặt hắn xuống đấy nói: “Ngươi không nói cũng được, chỉ có ta đáng thương, nói rõ tình cảm với ngươi, nhưng có người lại che che đậy đậy không chịu nói với ta, ai, trong lòng ta còn muốn cố gắng dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên, nếu đã như vậy, cũng nên bỏ đi thôi, cũng giúp ta tiết kiệm được chút sức lực.”
“Cô cô, cô cô.” Củ cải nhỏ vội vàng: “Cháu nói, cháu nói.” Hắn đưa tay ôm Tô Lan, bước đi lại quá chậm.
Tô Lan bế hắn lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: "Ta nghe.”
“Là Tấn Vương!”
Tô Lan còn tưởng mình bị lãng tai, cau mày hỏi: “Ai?”
“Là Tấn Vương, Tấn Vương hay tới nhà tìm cha, có những lúc cha không ở đó, Tấn Vương sẽ nói chuyện với cháu, thường xuyên nói tới Trấn Bắc đại tướng quân.” Tô Hành dựa sát lại gần Tô Lan: “Cô cô, cháu lén nói cho người biết, mỗi lần Tấn Vương đến lén tới tìm cha.”
Vẻ mặt Tô Lan phức tạp nhìn Tô Hành, không nhịn được chửi thầm: Ngươi bán đứng cha ngươi và Lý Thừa Quân như vậy, bọn họ có biết không?
Tô Lan luôn cảm thấy bất an, có phải nàng biết quá nhiều hay không?
“Cô cô, tại sao người lại biết cưỡi ngựa bắn tên? Có phải cô cô cũng muốn trở thành người giống Trấn Bắc đại tướng quân hay không? Trong lòng Tô Hành, chỉ những người có nhiệt huyết, muốn anh dũng giết địch mới có thể học được bản lĩnh như vậy.
Tô Lan cười lạnh: “Váng đầu mới muốn trở thành người giống hắn.”
Tô Lan ôm Tô Hành đi trong rừng khoảng một nén nhang, xác nhận không có người đi theo, mới ném cung tên vào đống gỗ mục, bước ra khỏi rừng, quay lại đường lớn.
Nhưng Tô Lan vừa nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, bước chân đột nhiên dừng lại.
Nàng cảm thấy sau này ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch cẩn thận.
Tại sao nàng đi đến đâu cũng gặp được Lý Thừa Quân! Không biết có phải là quỷ theo đuôi không nữa?
Tô Lan sợ tới mức ném Tô Hành đang ôm trong ngực sang một bên, không sai, thật sự là bị ném đi, Tô Hành đáng thương còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, mông đã chạm đất cứng ngắc, khiến hắn đau đớn kêu lên: "Ôi! Cô cô! "
Âm thanh này lại thu hút sự chú ý của cả những người khác.
Tô Lan lập tức lấy khăn tay ra, che môi, ho khan vài tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lo lắng đỡ Tô Hành đứng dậy: "Hành Nhi, sao vậy? Có bị thương hay không?”
Cơ thể nhỏ bé của Tô Hành run lên, đến rồi, cô cô của hắn lại đến nữa!
Tô Hành có chút luống cuống, bây giờ hắn nên làm thế nào? Nên nói cái gì? Làm cái gì? Có thể nằm xuống đất giả chết không?
Trong lúc Tô Hành nhìn bên cạnh xem xét, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Tam thúc!”
“Khụ khụ!” Tô Lan ho càng dữ dội hơn. Lần này nàng không có giả vờ, tam…… Tam thúc? Tô Lan nhìn qua tam thúc trong miệng Tô Hành.
Tô Hành đứng dậy kích động chạy đến hướng bên kia: “Tam thúc! Tam thúc!”
Sau đó Tô Lan mới biết, Tô Hành vẫn lén gọi Lý Thừa Quân là tam thúc.
Lý Thừa Quân bế hắn lên, quay đầu nhìn Tô Lan: "Sao các ngươi lại ở đây?
Tô Hành quay đầu nhìn Tô Lan, thân thể run lên, do dự nói: “À…cháu và cô cô muốn tới Dư Giang xem băng, chỉ là xa phu đưa chúng ta tới đây lại tự chạy trước, chúng ta không tìm được đường về.”
Trong lòng Tô Lan thầm khen ngợi, trẻ nhỏ dễ dạy!
Lý Thừa Quân nghi ngờ nhìn hai người: “Chạy? Tại sao hắn phải chạy?”
Tô Hành căng thẳng quay lại nhìn Tô Lan, hắn không biết tại sao xa phu lại bỏ chạy, chỉ biết khi Tô Lan quay lại người đánh xe đã biến mất
“Tấn Vương.” Tô Lan chậm rãi đã đi tới, hốc mắt ướt đẫm, đỏ bừng, tỏ vè vừa hoảng sợ vừa tủi thân:“Vừa rồi chúng ta gặp hắc y nhân, xa phu chạy trước, ta và Hành Nhi vội vàng bỏ chạy, bây giờ mới thoát được một kiếp.”
“Hắc y nhân?” Lý Thừa Quân nhướng mày, vẫy tay, Vô Nam từ bên cạnh đi ra, vứt một thi thể xuống: “Là hắc y nhân này sao?”
Tô Lan nghẹn lại, nhanh như vậy! Đã tìm được thi thể rồi?
Nàng tỏ vẻ sợ hãi, lùi lại một bước: “Ta cũng không biết, vừa rồi căn bản không nhìn thấy mặt.”
“Cũng không biết Tô Ngũ cô nương chạy thoát như thế nào, những sát thủ này không giống người biết nương tay.” Lý Thừa Quân rõ ràng không tin lời Tô Lan, đây đều là sát thủ Lý Dịch Vân phái tới ám sát hắn. Tại sao Tô Lan lại trùng hợp xuất hiện ở đây? Thủ hạ của Lý Dịch Vân cũng giống như hắn, không phải người biết thương hương tiếc ngọc.
Tô Lan biết Lý Thừa Quân đa nghi, âm thầm cắn răng: “Trong lúc nguy hiểm, có người cứu chúng ta……”
“Sao? Hành Nhi nói cho tam thúc biết, người cứu các ngươi nhìn như thế nào?” Lý Thừa Quân xoa đầu Tô Hành, không hề nhìn nàng.
Tô Hành:……
Làm sao hắn biết người đó nhìn như thế nào? Rõ ràng không có người như vậy! Oa oa... cô cô, nên nói thế nào đây!
“Tấn Vương, vừa rồi tình huống quá khẩn cấp, người đó lại che mặt, dân nữ cũng không thấy rõ mặt hắn, huống chi Hành Nhi …… Khụ khụ, sau khi cứu chúng ta, đã lập tức rời đi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Hành Nhi, ngươi nói cho tam thúc biết, cô cô ngươi nói có đúng không?”
Lông mày Tô Lan cau lai tỏ vẻ không vui, hắn không tin lời nàng nói?
Lúc này Tô Lan cũng không biết, trong lòng Lý Thừa Quân, những lời nàng nói chỉ có thể nghe bảy tin ba.
Tô Hành gật đầu: “Thật sự! Có một đại hiệp bay qua, cứu chúng ta.” Cô cô nói gì thì chính là cái đó, hắn chỉ cần phụ họa theo là được, nhất định không sai.
Lý Thừa Quân không hỏi thêm gì nữa:“Đi thôi, ta đưa các ngươi về phủ.” Hắn bế Tô Hành lên xe ngựa.
“Tấn Vương, các tỷ muội của ta còn đang ở Dư Giang, bọn họ không biết chúng ta ở đây, có lẽ sẽ lo lắng.” Không biết Lý Dịch Vân có làm gì bọn họ hay không, nhưng Tô Lan vẫn muốn đi xem qua.
Lý Thừa Quân lạnh nhạt nhìn qua nàng: “Thái Tử sớm đã hồi cung, tỷ muội ngươi cũng về phủ rồi.”
Lý Thừa Quân cười nhạt, biết Lý Dịch Vân ở Dư Giang, cả đám đều vội vàng chạy tới……
Tô Lan:……
Vậy chuyện hôm nay nàng làm chẳng phải chính là uổng công vô ích hay sao? Nàng mệt chết mệt sống, kết quả chờ được một câu Lý Dịch Vân đã sớm hồi cung?
Tô Lan theo Lý Thừa Quân lên xe ngựa.
Không thể không nói, xe ngựa của Lý Thừa Quân vô cùng thoải mái, còn rộng rãi mềm mại hơn của Tô phủ, gỗ nam làm khung, tơ lụa làm rèm, bài trí tỉ mỉ, lại không phô trương như những người khác.
“Thế nào? Ngồi không thoải mái sao?” Lý Thừa Quân thấy Tô Lan từ lúc lên xe ngựa cứ nhìn khắp nhìn quanh, tuy không quá rõ ràng nhưng ánh sáng trong mắt lại không thể che giấu.
“Không có.” Tô Lan vội vàng cúi đầu:“Chỉ cảm thấy xe ngựa của Tấn Vương rất tốt, dân nữ sợ làm bẩn giường nệm của vương gia.”
Lý Thừa Quân không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng. Hôm nay nàng mặc áo bông màu đỏ có hoa văn hình đám mây, tôn lên khuôn mặt ửng hồng, nhưng Lý Thừa Quân không có tâm tư nghĩ tới những chuyện đó, hắn chỉ nhìn thấy vài giọt máu dính trên vải bông, hơi nhíu mày... ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Vết máu không dễ thấy, nhưng hắn chỉ cần nhìn thoáng đã biết là máu bắn lên.
Đột nhiên một bóng dáng đỏ rực từ dưới ghế chui ra, lao về phía Tô Lan. Sức nặng của nó đè lên, đập vào chân Tô Lan, khiến nàng đau đớn hít hà một hơi.
Lúc trước còn chưa cảm thấy đau, đao kiếm gì mà nàng chưa từng trải qua, những thứ này chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể mà thôi, vốn còn không để ý tới, nhưng mới vừa rồi, thật sự đau đến khiến nàng chảy nước mắt.
Tô Hành nhất thời không kịp phản ứng, chỉ giật mình một chút, cô cô hắn thật sự quá lợi hại, nước mắt nói đến là đến.
“Tô Ngũ cô nương sao vậy?” Lý Thừa Quân nhíu mày, nhìn thoáng qua đầu gối của nàng.
“Đa tạ Tấn Vương quan tâm, không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận đụng vào vết thương nhỏ mà thôi.” Tô Lan thu chân lại, nghiêng người không nhìn hắn nữa.
Con cáo đỏ nằm dưới chân Tô Lan không nhúc nhích.
Ánh mắt của Lý Thừa Quân nhìn qua gáy nàng, trên cổ Tô Lan có một vết bớt màu đen to bằng hai ngón tay, sắc mặt hắn dần trở nên ảm đạm, nhìn qua khuôn mặt Tô Lan, không nói gì thêm.
“Tam thúc! Tại sao hôm nay người lại ở đây?” Tô Hành ngồi bên cạnh ở Lý Thừa Quân, nghiêng người hỏi.
Lý Thừa Quân nhìn hắn: “Đi ngang qua.”
Tô Lan chửi thầm, đi ngang qua? Nàng còn lâu mới tin lời của hắn, cánh rừng vắng vẻ như vậy, hắn lại nói đi ngang qua?
Lý Thừa Quân ôm Tô Hành vào ngực: “Còn vì tìm một người.”
“Ai vậy?” Tô Hành ngẩng đầu hỏi: “Tam thúc đã tìm được người chưa?”
“Không tìm được.” Sắc mặt u buồn, cảm xúc trong mắt dâng lên, khen giọng nói: “Tam thúc để mất nàng rồi, không tìm được…”