Hôm sau là mùng một, các viện đều giăng đèn kết hoa, dán câu đối, tăng thêm không khí vui tươi, nha hoàn trong phủ hiếm khi khoác lên áo mới màu đỏ, Tô phủ to lớn cũng xua bớt không khí lạnh lẽo.
Nhưng Tô Lan không có hứng thú, cùng chủ mẫu đến chúc mừng năm mới Tô lão phu nhân xong, nàng liền quay về ôm bình nước nóng, ngồi trong sân tắm nắng.
Tết đến là dịp cả nhà vui vẻ đoàn tụ, nàng không phải người Tô gia, vội vàng tham gia cuộc vui, nếu biết được còn bị người khác chê không biết xấu hổ.
Tô Lan nhìn trời, không khỏi thở dài, có lẽ trước đây cuộc sống của nàng quá vất vả, bây giờ có thể nằm trong sân nghỉ ngơi một lát, lại khiến nàng cảm thấy ông trời như đang ban ân.
Nàng muốn yên bình, nhưng vẫn không thoát được có người muốn tới làm phiền.
“Cô cô, cô cô!” Một giọng nói trẻ con từ trước sân truyền đến, kèm theo tiếng bước chân.
Tô Lan vừa nghe đã biết là củ cải nhỏ Tô Hành, nàng vội vàng nhắm mắt lại giả chết, nhóc con này tới đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Cô cô, dậy đi.” Nhìn thấy Tô Lan đang ngủ, Tô Hành lập tức lắc người nàng: “Cô cô, chúng ta cùng ra ngoài chơi được không? Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, nghe nói phía trên sông Dư Giang có Bình Hi*."
(Bình Hi: hay còn gọi là "chơi trên băng", là một hoạt động thể thao truyền thống của người dân miền bắc trung quốc không rõ nguồn gốc từ khi nào. Ngay từ thời nhà Tống, hoàng đế đã thích các hoạt động giải trí trên băng.. Hoạt động này lần đầu tiên được mở rộng quy mô vào thời nhà Nguyên và nhà Minh, sau đó trở nên phổ biến vào thời nhà Thanh. Các bạn xem phim Chân Hoàn Truyện đoạn An Lăng Dung trượt băng là có thể tưởng tượng rõ hơn)
Tô Lan không nhúc nhích.
“Cô cô!” Tô Hành hét vào tai Tô Lan.
Tô Lan xách áo nhóc con này lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hét cái gì? Ta không nghe thấy sao?” Hai tai nàng ù cả đi, đầu óc cũng hơi choáng váng.
“Cô cô, mau đứng dậy đi." Tô Hành thấy Tô Lan đã tỉnh, muốn kéo nàng dậy: “Lần đầu tiên cô cô tới kinh thành, cháu dẫn cô cô ra ngoài xem, bọn họ đều đi cả rồi, chỉ thiếu mình cô cô.”
“Bọn họ?” Tô Lan nhíu mày.
“Các cô cô đều đã đi rồi, chỉ còn thiếu người thôi.” Tô Hành ra vẻ nếu Tô Lan không đi chắc chắn sẽ bị thiệt.
Tô Lan bĩu môi, đều là nữ nhân…… Nữ nhân có quá nhiều việc phải làm. Tô Lan lắc đầu, ngồi xuống lười biếng nói: “Ta không đi, các ngươi đi chơi vui vẻ.”
“Cô cô, cha không đi, không ai dạy cháu cưỡi ngựa lớn, hôm qua người đã hứa sẽ dạy cháu cưỡi ngựa, cô cô không thể lừa cháu.” Tô Hành sống chết nắm lấy tay áo Tô Lan không chịu buông ra.
“Ngươi nói cái gì?” Tô Lan kinh ngạc ngồi dậy: “Cha ngươi không đi? Rốt cuộc có ý gì?” Người Tô Cảnh Vân thương nhất là thằng nhóc này, bình thường Tô Hành đi đâu, hắn đều muốn đi theo, huống chi là vào những lúc như bây giờ.
“Cha cháu vào cung.” Tô Hành chớp mắt: “Tổ phụ cũng đi.”
Đôi mắt Tô Lan thoáng lóe lên, mơ hồ cảm thấy bất an:“Hai người vào cung khi nào? Không phải vừa rồi ta đi thỉnh an bọn họ còn ngồi ở đó sao?”
“Mới nửa canh giờ trước, cô cô, làm sao vậy?” Tô Hành khó hiểu nhìn nàng: “Tổ phụ và cha đều không tốt, bọn họ không cho cháu ra ngoài chơi, chán quá.”
“Là ai nói muốn tới Dư giang xem chơi băng?” Tô Lan luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Hôm nay mới mùng một, còn công vụ gì vội phải làm ngay trong hôm nay, chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi.
Tô Lan chỉ hi vọng là do mình nghĩ nhiều, nhưng từ khi sinh ra nàng đã sớm quen với âm mưu, thủ đoạn, những chuyện này không khỏi khiến nàng nghi ngờ, huống chi hôm qua mới biết được Lý Dịch Vân có ý muốn đối phó Tô gia, nàng không thể không đề phòng.
“Hôm nay ngươi ở nhà, không được phép đi đâu.” Nhìn chung quanh không có người, Tô Lan nhăn mặt.
“Tại sao, mọi người đều đi cả rồi.” Củ cải nhỏ không vui, khó khăn lắm mới có lúc cha và tổ phụ không có ở đây, đương nhiên hắn muốn nhân cơ hội này chơi đùa cho thỏa thích.
“Sẽ có nguy hiểm ngươi hiểu không?” Tô Lan thành thật nói, đứa nhỏ này bướng bỉnh, nếu không nói cho hắn biết thì chắc chắn sẽ tiếp tục ngoan cố, thấy sắc mặt Tô Hành rốt cuộc cũng có chút thay đổi, Tô Lan thêm mắm thêm muối nói: " Còn nữa, ngươi còn nhớ người hôm qua không? Hắn đang tìm ngươi bên ngoài, nếu ngươi đi ra ngoài, hắn sẽ trực tiếp bắt ngươi."
Tô Hành do dự: "Vậy... vậy chúng ta..."
Tô Lan thấy hắn chịu nghe lời, nàng cũng dần thả lỏng một chút, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, nhưng vừa định nói thêm, một thị nữ từ bên ngoài vội vàng bước vào: "Ngũ cô nương, tiểu công tử, mới vừa rồi chủ viện đưa tin tới nói Thái tử điện hạ thúc giục, mấy người tam cô nương đã tới trước, để ngũ cô nương đi cùng tiểu công tử, sau đó sẽ gặp nhau bên bờ sông.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Được, ta biết rồi.” Tô Lan gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi xuống chuẩn bị xe ngựa trước, ta và Hành Nhi sẽ lập tức tới ngay.”
“Vâng.” tỳ nữ lui ra.
Sắc mặt Tô Lan tối sầm, hay cho Lý Dịch Vân, có rất nhiều trò.
“Cô cô.” Tô Hành kéo nàng, vẻ mặt chờ đợi.
Tô Lan bóp mũi hắn một cái: “Bây giờ đúng là không thể không đi, hôm nay ngươi phải đi sát cạnh ta, không được chạy linh tinh có nghe không?”
Tô Hành ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Lan thở dài một hơi, hôm nay bên ngoài sẽ không yên bình, nhưng nếu bỏ hắn một mình trong nhà, nàng cũng không yên tâm, di tổ mẫu đã lớn tuổi không nên thể tham gia vào những chuyện mạo hiểm này, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đưa hắn theo.
Giờ phút này sân trước Tô phủ không có ai, sau khi lên xe ngựa, Tô Lan ôm Tô Hành vào lòng.
“Cô cô, cháu có thể tự ngồi, không cần ôm.” Tô Hành có chút thẹn thùng, hắn là nam tử hán, không thể nũng nịu như vậy được.
“Ngồi xuống, đừng cựa.” Tô Lan không chút thương tiếc vỗ đầu hắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Xe ngựa mặc dù được làm từ chất liệu tốt, nhưng cũng không tránh khỏi đao kiếm hay mũi tên, Tô Hành ngồi trong lòng nàng, có lẽ nàng còn bảo vệ được hắn vai chiêu.
“Vâng.” Tô Hành ngoan ngoãn gật đầu, không nói chuyện.
“Mấy người tam cô cô cũng do thái tử mời tới sao?” Tô Lan hạ giọng nói nhỏ với Tô Hành, trẻ con tâm tính hồn nhiên, có lẽ sẽ không nói dối.
Tô Hành suy nghĩ: “Sau khi cha và tổ phụ đi, hình như có mấy đại thúc mặc đồ đen tới đây nói Thái tử mời các tiểu thư tham gia Bình Hi, cho nên cũng muốn mời các cô cô.”
“Có nói muốn ngươi đi cùng hay không?” Tô Lan càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Tô Hành lắc đầu: “Không có, là Hành Nhi quấn lấy tam cô cô dẫn theo cùng, cháu nói muốn gọi ngũ cô cô đi cùng, hình như tam cô cô có chút không vui, nên đã nói ra cửa chờ trước.”
Chờ đợi, cuối cùng vẫn đi trước, trong lòng nàng ta cháu trai ruột còn không quan trọng bằng một nam nhân bên ngoài.
Tô Lan ngừng nói, ôm chặt lấy Tô Hành.
Xe ngựa đi càng lúc càng xa, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài xe dần dần im bặt, chỉ còn lại tiếng gió gào thét bên tai.
Tô Lan cau mày, không phải nàng chưa từng tới Dư Giang, con sông này nằm ở phía Tây kinh thành, nếu đi quãng đường ngắn nhất thì phải đi qua đoạn đường đông đúc, không thể nào yên tĩnh như vậy được.
“Cô cô, sao chúng ta còn chưa tới?” Tô Hành ngồi trong xe ngựa có chút không kiên nhẫn, đưa tay vén lên rèm xe.
Tô Lan nhanh tay lẹ mắt cản hắn lại, thì thầm vào tai hắn: “Đừng cử động!”
Nàng hơi cao giọng, lời nói nhẹ nhàng: “Chờ một chút, chúng ta sắp tới rồi.”
Tô Hành nghe không hiểu cô cô nhà mình lại muốn làm gì? Lúc thì hung dữ, lúc thì dịu dàng.
Tô Lan nói xong, sắc mặt lạnh lùng, nàng dám khẳng định, hiện tại không phải đường tới Dư Giang, có lẽ xa phu cũng đã đổi thành người khác.
Không đúng, nếu trên đường đổi người, nàng chắc chắn có thể nhận ra. Chỉ có thể nói, quân cờ này đã ngủ đông ở Tô phủ rất lâu, chờ đợi thời khắc hôm nay.
Tô Lan lấy chủy thủ trong tay áo ra ngoài, ôm chặt Tô Hành, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được:“Lát nữa ngươi phải nằm im trong xe, không được cử động. Bất kể là ai, nếu không nghe ta gọi, ngươi nhất định không được ra có hiểu không?"
Củ cải nhỏ trừng mắt thật lớn, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Lan nhìn vách xe ngựa, không khỏi có chút bực bội, trong mắt nàng, chiếc xe ngựa này thực sự rất tệ, nàng nhất định phải đến chỗ Lý Thừa Quân lừa một cái tới đây.
Tô Lan đặt Tô Hành xuống, cúi người, cô nhẹ nhàng dựa vào đầu xe, lắng nghe động tĩnh bên ngoài: “Phải bao lâu nữa mới tới Dư Giang, khụ khụ…sao đi lâu như vậy còn chưa tới?”
Tô Lan khẽ vén rèm, cẩn thận nhìn khắp xung quanh, tay trái giấu chủy thủ sau lưng, nhìn thấy một người đánh xe chất phát quay đầu nhìn nàng nói:“Ngũ cô nương, sắp tới rồi, con ngựa này chạy có hơi mệt, đi qua một đoạn sườn núi nữa sẽ đến.”
Nếu nàng thực sự là Tô Lan, có lẽ đã tin là thật, Tô Lan giả vờ khó hiểu: “Không phải hôm nay ở Dư Giang có tổ chức Bình Hi sao? Tại sao trên đường có ít người như vậy, suốt đường tới đây chỉ có mình xe ngựa của chúng ta?”
Xa phu cười nói: “Ngũ cô nương không ở kinh thành, có lẽ không biết đây là đường tắt, vừa rồi mấy người tam cô nương đã đi trước, nếu không đi đường tắt chỉ sợ không theo kịp, sẽ chậm trễ thời gian.”
“Nghe nói là Thái Tử điện hạ mời?” Tô Lan vẻ mặt chờ mong, ánh mắt ngại ngùng.
Xa phu nhìn nàng một cái, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, cười nói: “Ngũ cô nương, thật sự là Thái tử mời.”
Nhưng hắn vừa dứt lời, dao găm đã kề trên cổ, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, xa phu giật mình căng thẳng.
“Chẳng qua chỉ là một xa phu trong phủ, còn có thể biết là Thái tử mời hay sao?” Tô Lan lạnh lùng nói, không còn chút dáng vẻ yếu đuối vừa rồi: “Thật đúng là có bản lĩnh rất lớn.
Xa phu không kịp nghĩ nhiều, tại sao Tô ngũ tiểu thư này lại thay đổi như vậy, hai mắt tối sầm, khuôn mặt vặn vẹo.
Tô Lan căn bản không cho hắn cơ hội thở ra, tay trái xoẹt một cái qua cổ hắn, máu đỏ phun ra, Tô Lan nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn có mấy giọt bắn lên người, cũng may hôm nay nàng mặc váy, màu máu xen lẫn không dễ nhìn thấy.
Nàng đá xác xa phu xuống xe, để hắn nằm dưới đất, lặng lẽ trừng lớn hai mắt, đôi mắt mở to tức giận, có lẽ là đến lúc chết cũng không hiểu được, mình chết trong tay nàng như thế nào?
Lúc này Tô Lan mới vén rèm lên nhìn Tô Hành đang nằm co dưới sàn, khẽ thở ra, cũng may, vừa rồi hắn không nhìn thấy, hắn vẫn còn nhỏ, không nên dính vào máu tanh.
Đột nhiên, trong rừng cây vang lên một âm thanh chói tai, Tô Lan vội vàng kéo rèm xuống: “Đừng lấy ra, bịt tai lại.” Nàng nhặt roi đánh ngựa dưới đất, vung sang một bên.
“Lạch cạch”, một mũi tên theo tiếng gió lao tới
Tô Lan còn chưa kịp thờ, mũi tên hai bên đã bắn ra, nhắm vào đường chết của Tô Lan.
Lý Dịch Vân, ngươi kích động lắm phải không?