Tô Lan chờ ở trong phòng đến giờ Dậu mới ra ngoài, lần này vẫn trèo qua cửa sổ thuận lợi ra khỏi nhà.
Lúc này, mọi nhà đều đang sum họp, đường phố có hơi vắng vẻ, Tô Lan không khỏi thở dài.
Ngôi nhà đó... Nàng đã ba năm không về... Cũng không biết hiện tại thế nào, nàng vừa nghĩ liền đi về hướng đó, một khắc sau, nàng đã đứng ở góc tường.
Ngước mắt nhìn lên, có bốn chữ to lớn - Trấn Quốc Hầu phủ, quen thuộc đến mức khiến hốc mắt Tô Lan ươn ướt: "Cha nương, con gái bất hiếu, đợi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ về nhà xin lỗi hai người.”
Tô Lan sợ bản thân không khống chế được cảm xúc, không dám bước lên trước, hạ quyết tâm, quay đầu rời đi.
Nàng đi vòng trong ngõ nhỏ một hồi, cuối cùng cũng đến bên ngoài phủ Trấn Bắc tướng quân, xoay người đi vào, lấy khăn đen trong ngực che kín mặt.
Nàng phải đi tìm lại thứ đó, nếu nó còn trong phủ thì không sao, nhưng nếu không có vậy chính là rắc rối lớn.
Nàng quen thuộc đi tới Đinh Thủy Hiên, đẩy cửa đi vào, nhanh chóng mở ngăn bí mật ra, Tô Lan sững sờ tại chỗ….
Sao lại thế này? Tại sao thứ này lại ở đây! Không phải lần trước không có gì sao?
Tô Lan lấy vật đó ra, cẩn thận xem xét, được làm từ huyền thiết, hình dáng giống như thân hổ, khắc chữ dày đặc, dưới đuôi có một khe hở.
Tô Lan nheo mắt, đúng là thứ này không sai!
Có lẽ là do người gặp được lần trước để lại.
Trong lòng Tô Lan bắt đầu căng thẳng, thầm nghĩ không tốt, nhất định là người đó muốn dụ nàng ra ngoài, để bắt ba ba trong rọ.
Nàng lập tức nhét đồ vào trong ngực, muốn lao ra khỏi cửa, nhưng đã muộn, từ xa nàng đã nhìn thấy một bóng người đứng ở hành lang, ẩn mình trong đêm tối, nhưng Tô Lan lại có thể nhìn ra được, hình bóng này vô cùng quen thuộc.
Không phải Lý Thừa Quân thì còn có thể là ai?
Tại sao hắn lại ở đây?
Tô Lan không kịp nghĩ nhiều, lập tức lộn ngược về phòng, chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài, nhảy xuống hồ cũng được, dù sao cũng tốt hơn để Lý Thừa Quân bắt được.
Nhưng nàng vẫn đánh giá Lý Thừa Quân quá thấp, cửa sổ đã bị chặn từ bên ngoài, nàng căn bản không mở ra được.
Tô Lan có chút cáu kỉnh, sai lầm, hôm nay nàng đúng là bất cẩn, vốn dĩ đã chọn ra ngoài lúc cả kinh thành đoàn tụ, còn tưởng sẽ không gặp ai, sao có thể nghĩ đến, trong kinh thành còn có một tên họ Lý nào đó lẻ loi một mình, không có ai ở cùng.
Tô Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng lao ra ngoài, mặc kệ đi, ra ngoài trước rồi nói, hành động tùy theo hoàn cảnh, hơn nữa bây giờ nàng đã che kín mặt, Lý Thừa Quân cũng không thể nhận ra.
Nghĩ tới đây, Tô Lan có chút tự tin, lấy hết tinh thần lao ra khỏi cửa.
“Cô nương đang muốn đi đâu?” Một giọng nói lạnh lùng khiến Tô Lan bất giác dừng lại.
Tô Lan cảm thấy bản thân mình đúng là yếu ớt, hai chân còn không chịu nghe theo lệnh của nàng.
Lý Thừa Quân xoay người, hoàn toàn không còn dáng vẻ khiêm khiêm công tử ban ngày, cởi bỏ bạch y thay một bộ y phục màu tử đàn, toàn thân tràn ngập khí thế lạnh lẽo.
“Cô nương tới nhà người khác lấy đồ mà không nói với chủ nhân nhân một tiếng sao?” Hắn bước tới: “Bây giờ lại muốn cứ như vậy mà rời đi?”
Tô Lan liếc mắt nhìn qua hướng còn lại, âm thầm quan sát, không có người thứ ba, yên lòng, hạ giọng tránh cho hắn nhận ra: “Vị công tử này thật thú vị, không phải ngươi tới đây cũng không được chủ nhân nơi này cho phép sao? Sao còn không biết xấu hổ hỏi ta?”
“Ta là khách, cô nương là tặc, có thể giống nhau sao?” Giọng nói của Lý Thành Quân càng ngày càng lạnh: “Người đến đây đêm qua cũng là cô nương phải không?”
Nói nhiều cũng vô ích, Tô Lan nghĩ một lát, vẫn nên chạy trước thì tốt hơn, nàng nhanh chóng tránh chạy về phía hành lang bên phải, xoay người rời khỏi
Nàng vừa xoay người rời khỏi Đinh Thủy Hiên, chạy ra bên ngoài, người phía sau dường như cũng không vội bắt được nàng, duy trì khoảng cách đi theo sau.
Vẫn luôn nằm trong tầm khống chế của Lý Thừa Quân khiến Tô Lan có chút nóng nảy, ba năm trước nàng còn có thể đánh tay ngang với Lý Thừa Quân, nhưng hiện tại đương nhiên không thể, có thể may mắn thoát khỏi đây đã không dễ dàng.
Tô Lan khẽ cắn môi, lấy đồ trong ngực ra ném trở lại: “Trả lại đồ cho ngươi, đừng đuổi nữa.”
Nhưng không ngờ, sau khi Lý Thừa Quân lấy được đồ không chỉ không dừng lại mà còn nhảy lên, đuổi theo, dừng lại trước mặt nàng.
Tô Lan đột nhiên dừng lại, thở hổn hển. Không được, cơ thể nàng đúng là đã yếu đi quá nhiều, mới chạy được mấy bước đã sắp chịu không nổi.
Chạy đua với thị vệ của Lý Thừa Quân còn được, nhưng có Lý Thừa Quân ở đây có lẽ nàng có chạy trước một khắc cũng bị bắt lại.
“Là ai nói ngươi tới đây lấy thứ này?” Lý Thừa Quân nắm chắc món đồ trong tay, ánh mắt sắc bén.
“Đây là hổ phù, Tấn Vương thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán được hiện tại người nào cần thứ này sao?”
Tô Lan ngẩng đầu, tập trung nhìn vào khuôn mặt Lý Thừa Quân.
“Cô nương không chỉ biết đây là hổ phù, còn biết ta là Tấn…”Giọng nói của Lý Thừa Quân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn người trước mặt, thật lâu không nói nên lời.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt khiếp sợ cùng vui sướng đan xen, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong đáy mắt.
Trút bỏ tất cả lạnh nhạt, không thể tin được nhìn nàng, giọng nói có hơi run rẩy: “A…… A Thanh, là ngươi có phải không?”
Hai chân Tô Lan thiếu chút nữa khuỵu xuống, Lý Thừa Quân là mũi chó hay mới mở thiên nhãn, nàng chỉ lộ ra mình đôi mắt, hắn vẫn có thể nhận ra được.
Khoan đã, chỉ mình đôi mắt? Tô Lan đột nhiên nhận ra mọi chuyện không ổn, lập tức quay đầu không nhìn hắn, đáng chết, thiếu chút nữa nàng quên mất lúc ở trong cung Lý Thừa Quân từng nói đôi mắt của nàng rất giống bạn cũ của hắn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nếu còn tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ bị nhận ra, trong lòng Tô Lan nóng như lửa đốt, nghiêng người cố gắng tránh khỏi Lý Thừa Quân.
Nhưng không ngờ lại bị Lý Thừa Quân không chế hoàn toàn, nàng vừa cựa quậy hắn đã nắm lấy tay nàng, gợn sóng dâng trào trong mắt: “A Thanh……”
“Tấn Vương đang nói nói gì vậy?” Tô Lan giả ngu, nàng còn nghĩ ít nhất cũng che giấu thân phận được mấy tháng, không nghĩ tới trước mắt Lý Thừa Quân còn chưa được nổi một ngày.
Tô Lan có chút tức giận, giận Lý Thừa Quân, cũng giận chính bản thân mình, nam nhân này hiểu nàng quá rõ, bản thân mình trước mặt hắn lại quá bất cẩn.
“A Thanh, ngươi còn giận ta phải không?” Lý Thừa Quân nắm chặt tay Tô Lan, sợ nàng bỏ đi, lại cẩn thận sợ nàng bị thương.
Trong mắt hắn đan xen giữa khát vọng lẫn tuyệt vọng, chạm vào điểm yếu trong lòng Tô Lan, khiến nàng không thở nổi, nàng chưa từng nhìn thấy Lý Thừa Quân như vậy, tựa như người chết đuối đang cố gắng nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Tô Lan cảm thấy chỉ cần ở lại lâu thêm một chút nữa chắc chắn sẽ mềm lòng, cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “A Thanh? Người Tấn Vương đang nói là Trấn Bắc đại tướng quân sao?” Nàng chế nhạo: “Từng nghe khác nói Tấn Vương và Trấn Bắc tướng quân tình nghĩa sâu đậm, lúc đầu ta còn không tin, không ngờ…”
Ánh mắt Lý Thừa Quân tối sầm mờ mịt không rõ.
“Chỉ là ——” Tô Lan lùi về sau một bước: “Không phải họ Tống kia đã chết ba năm rồi sai? Một kẻ thông đồng với địch bán nước cũng không biết có năng lực gì lại khiến Tấn Vương nhớ mãi không quên như vậy?”
Ánh mắt Lý Thừa Quân càng thêm u ám, tràn đầy tức giận.
Tô Lan rút chủy thủ bên hông, không chút lưu tình đâm thẳng vào tay Lý Thừa Quân đang nắm tay nàng, nhưng hắn vẫn không động đậy, căn bản không hề có ý tránh né.
Tô Lan hạ quyết tâm, tàn nhẫn đâm một cái, lưỡi dao sắc bén cắt vào tay hắn, đâm vào da thịt, mùi máu tanh lập tức bốc ra.
Thân thể Tô Lan đột nhiên run lên, tại sao hắn không tránh?
Nàng rút dao, đá một cái lên người hắn, muốn để hắn buông tay ra, nhưng cho dù trên tay máu thịt ướt đẫm, hay bị nàng đá mạnh vào người, hắn vẫn không buông ra.
Tô Lan vừa giận lại vừa vội, nam nhân này thật là, sao tính cách lại ngoan cố như vậy: “Tại sao Tấn Vương không đánh trả, ta biết, Tấn Vương cũng không phải người biết thương hương tiếc ngọc.”
Lý Thừa Quân cười: “Ta đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu là ngươi…… Ta sẽ không đánh lại.”
Tô Lan dừng một chút, không biết nên phản ứng thế nào, nàng suy nghĩ rất nhiều, hơi thở có chút hỗn loạn.
Lý Thừa Quân bị sao vậy? Ba năm không gặp, sao có thể thuận miệng nói những lời cợt nhả này, trước đây hắn cũng không phải người như vậy.
Lý Thừa Quân đưa tay còn lại ra, Tô Lan lập tức biết hắn muốn cởi khăn che mặt của nàng, Tô Lan linh hoạt di chuyển, dùng tay trái hướng tới miệng vết thương của hắn. Lúc này Lý Thừa Quân bị đau mới buông lỏng tay ra.
“Ta thấy Tấn Vương bị bệnh rồi, nên mời đại phu đến xem, có lẽ mắt có tật rồi nên mới có thể nhận nhầm người.” Tô Lan hừ một tiếng, giẫm lên cái chum cũ, trèo lên tường.
Tô Lan thấy Lý Thừa Quân không đuổi theo, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Ấu Thanh……” Người phía sau lại gọi thêm một tiếng, giọng nói lưu luyến, Tô Lan giật mình.
Không thể ở lại nơi này, không thể!
“Hổ phù này ta giữ, nếu ngươi muốn, tự mình tới phủ Tấn Vương lấy lại.” Lý Thừa Quân khẽ cong môi, trong mắt ngập tràn bất đắc dĩ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vui sướng, hóa ra…… Nàng không chết, nàng vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
Hắn nhìn xuống lòng bàn tay đầy máu của mình, cúi đầu cười nói: “Còn càng ngày càng nhẫn tâm.”
……
Tô Lan có chút tức giận, không phải vì không lấy được đồ, mà là nghĩ đến vết thương của Lý Thừa Quân, trong lòng có chút bất an, cảm giác áy náy không ngừng dâng trào.
.
Nàng không vội về phủ, tìm một tiệm thuốc nhìn qua có hơi lớn một chút, đặt thỏi bạc lên bàn: “Lấy cho ta một lọ kim sang dược.”
Tiểu nhị hiệu thuốc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy một nữ nhân mặc đồ đen che kín mặt đứng trước mặt mình, không khỏi nuốt nước miếng: “Cô nương….muốn loại kim sang dược nào?”
" Càng đắt càng tốt. " Tô Lan lại ném ra một thỏi bạc khác: "Là loại có thể chữa lành vết thương nhanh nhất." "
“Được, được, có ngay.” Tiểu nhị lấy một bình sứ ra: “Thuốc này rất hiệu quả, bốn ngày..”
Tô Lan cầm thuốc đi ra ngoài.
Để lại môt mình tiểu nhị run rẩy, ….thích khách thời nay đều trắng trợn như vậy sao?
Tô Lan nhắm mắt cũng có thể tới được Tấn Vương phủ, cố tình chọn con đường nhỏ vắng người, đi vòng đến cửa hồng, trong phủ phòng ngự như thế nào, nàng không cần đoán cũng biết rõ.
Tô Lan không lại gần, mà ném thuốc vào sân, vội vàng chạy đi chỉ sợ chậm một bước.
Đúng như Tô Lan dự đoán, bình thuốc còn chưa chạm đất, đã có một bóng người lao tới đỡ lất, nhìn bóng người chạy xa cũng không đuổi theo, xoay người đi tới thư phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Lý Thừa Quân: Phu nhân nói đông ta không dám đi hướng tây, phu nhân muốn đánh ta, ta cũng không đánh lại.