10.
Nhìn gương mặt điển trai của ma quân, móng vuốt của ta lại muốn ngo ngoe rục rịch.
Cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
Ta dứt khoát ghé vào cánh tay của hắn.
Giường của ma quân rất mềm, ta cực kỳ thích.
Ma quân ơi ma quân, rốt cuộc nên gọi ngươi là gì nhỉ?
Hừmmmm…. Hay là gọi Than Đen đi?
Ha ha, cả ngày ăn mặc y phục màu đen, mặt lúc nào cũng xụ, cái tên Than Đen này rất thích hợp với ngươi.
Ta giỏi đặt tên quá!
Than Đen ngủ thật ngon.
Nhìn mặt hắn chằm chằm trong chốc lát, ta nhịn không được ngáp một cái,
Ngủ nào ngủ nào…
Trong lúc mơ màng, ta cảm thấy có gì đó mềm mại khẽ chạm vào minh.
Có lẽ là giấc mộng mềm mại đang tới tìm ta…
Trong mộng, Than Đen chuẩn bị cho ta mười con ngỗng nướng…
Ta lập tức ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Khi tỉnh lại đã không thấy Than Đen đâu.
Gối bên cạnh đã lạnh đi.
Khẽ hít mũi một hơi, thơm quá, không giống như phụ thân ta, thối hoắc.
“Đoàn Tử, ngươi tỉnh rồi à?”
Hả? Giọng nói xa lạ này… Là tỳ nữ khác ư?
Nháy mắt ta bắt đầu phản ứng mạnh mẽ.
“Ngươi đừng căng thẳng, là ma quân bảo ta tới đây, ma quân đã giao phó nếu ngươi tỉnh dậy thì mang ngươi đi ăn ngỗng nướng.”
Ế, sao không nói sớm đi?
Tỳ nữ này nhìn hơi quen quen, huống hồ tỳ nữ bắt nạt ta đã chết, hơn nữa còn là ma quân đích thân ra tay giết.
Ta xấu hổ một lúc sau đó nhảy xuống giường đi theo tỳ nữ kia.
“Đoàn Tử, tên ta là Hoa Ninh, hôm nay ma quân đi ra ngoài, cho nên ta sẽ đi với ngươi, có được không?”
“Ửng auuu…”
“Ăn ngỗng nướng xong, ta mang người đi tham quan Ma giới nhé?”
“Auuuu ô..”
Được nha được nha, chuyến ‘tham quan Ma giới’ này có thể khiến cho ta khoe khoang ở núi Phù Đà mấy trăm năm liền.
Tỷ tỷ Hoa Ninh này, ta thích.
Ta cọ cọ vào chân nàng ấy.
“Ngươi đáng yêu quá, khó trách ma quân thích ngươi như thế.”
Đáng yêu, ha, thật tinh mắt.
Khoan, Than Đen thích ta?
Ta ngây ngẩn tại chỗ, suy tư cái từ ‘thích’ ấy là có ý gì?
“Đoàn Tử? Béo béo tròn tròn như vậy cũng rất thích hợp với ngươi.”
m thanh của Mạc Li truyền đến từ phía sau, theo bản năng ta giật thót một cái.
Giống cái gì mà giống, ngươi lo mà đi kiểm tra chỉ số EQ của mình trước đi.
Hoa Ninh nghiêng người che chở ta ở sau lưng nàng ấy.
“Mạc Li cô nương.”
“Ừ, ngươi đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với Đoàn Tử.”
“Auuu gầm gừrrrrr— Rừrrrrrr auuuu—”
Không muốn, ta có thù oán với nữ nhân này!
“Mạc Li cô nương, ma quân đã dặn hôm nay Đoản Tử chỉ có thể đi với nô tỳ, ngài đừng làm nô tỳ khó xử.”
“Nói nhảm cái gì đó hả?”
Nàng ta ngưng tay tạo ra hai đường chỉ kép màu đỏ, một sợi đánh vào đầu Hoa Ninh.
“Bùm—”
Hoa Ninh hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, sợi màu đỏ còn lại cũng đi vào trán của ta.
11.
Giữa lúc mơ hồ, ta có cảm giác đầu óc mình bị sung huyết, đau đớn tỏa ra khắp nơi.
Đúng lúc này, âm thanh của Mạc Li truyền vào tai lần nữa.
Còn có một giọng nói già nua của nam nhân.
“Phụ thân, tất cả là do con sói trắng này, nàng ta làm nhiễu loạn kế hoạch của chúng ta!”
“Không ngờ tâm tính của tên Phù Quang đó kiên định đến thế, cũng do vi phụ suy xét chưa chu toàn.”
“Suýt chút nữa con có thể lấy được tín nhiệm của hắn ta, suýt chút nữa đã giết được hắn ta rồi, tất cả là do con phế vật này hết!”
“Thực ra ta muốn cho con hóa thân thành sói trắng để hắn ta nhận con là ân nhân, không ngờ…”
Bọn họ, không phải là người của Lang Tộc.
“Bây giờ con giết con sói trắng này.”
Kiếm vừa rút ra khỏi vỏ mang theo hơi lạnh xâm nhập vào cốt nhục của ta.
Ta cố gắng mở mắt ra, có điều ý thức vẫn không thể chịu được mà luân hãm.
Phụ thân, mẫu thân, mau tới cứu con.
Ma quân, mau tới… Cứu ta.
Ta cảm nhận được sự sắc bén đang dần tiến để cổ của mình.
“Không được.”
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nam nhân kia ngăn cản Mạc Li.
“Vì sao?”
“Chúng ta có thể dùng nàng ta uy hiếp Phù Quang.”
Một lúc sau, lưỡi kiếm được bỏ vào vỏ.
“Thôi được, cứ giữ nàng ta lại mấy ngày, sau khi chuyện thành, việc đầu tiên làm chính là mổ lấy yêu đan của nàng ta.”
“Ừ, đi sắp xếp đi, giết Phù Quang xong chúng ta mới có thể thuận lý thành chương quay về Thiên giới.”
Không biết qua bao lâu, xung quanh dần rơi vào yên tĩnh.
Bọn họ muốn bắt ta uy hiếp Than Đen?
Không được, ta phải nghĩ cách trốn thoát.
Cố gắng mở căng mí mắt ra, thế giới lại bị xoay ngược…
Ta bị treo ở trên xà nhà.
Xong đời, chỗ eo và bụng cứ căng đến mức muốn mạng.
Thử cuộn cuộn cái bụng vài cái, cơn đau nhức choáng váng đã ập đến càn quét hết tẩ cả.
Không được, phải dùng cách khác thôi.
Cắn nhai cắn nhai cắn nhai, phải cắn đứt dây thừng cho bằng được.
“Nàng đang diễn xiếc à?”
Hả?
Chưa chờ ta phản ứng lại, bỗng chốc dây thừng đã tách ra, ta sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, hô ra tiếng.
“Au—”
Miệng bị một bàn tay to che lại.
Ta rơi vào vòng ôm ấm áp.
Thấy rõ người ôm mình, ta sững sờ chớp mắt, giây tiếp theo, cái mũi lên men.
Cúi đầu chui vào ngực hắn, cố gắng không cho nước mắt chảy ra.
Hu hu hu, có phải Than Đen có linh cảm với ta hay không? Hắn thực sự tới cứu ta nè.
“Khóc à?”
Ta nâng móng vuốt lên lay lay cánh tay hắn.
“Về nhà thôi.”
“Bộp–”
Cửa bị đá văng một cách thô bạo.
“Ta xem ngươi dám trốn đi chỗ nào.”
Mạc Li và một lão nhân bất thình lình xuất hiện ở trước mặt.
“Phù Quang, mười mấy năm trước để cho ngươi chạy nhưng hôm nay ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi!”
Lão nhân kia khẽ quát, giơ trường kiếm trong tay đâm về phía chúng ta.
Mạc Li cũng thi triển pháp thuật, nàng ta hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cứng đờ: “Nhiều ngày qua ngươi đã uống không ít Thanh Tuyền Lộ rồi nhỉ?”
Thanh Tuyền Lộ? Đó không phải là nước mà Than Đen hay uống sao?
Nói như thế là bên trong đó có độc?
Mạc Li và lão nhân kia như mãnh thú cuồng ác cùng nhau xông về phía bọn ta, nhưng người đang ôm cơ thể của ta lại rất bình tĩnh.
Than Đen, ngươi bị bất động à?
Ta lo lắng đến mức muốn kêu tiếng người.
Đột nhiên. bên ngoài căn phòng có đốm lửa nảy lên, đong đưa theo cơn gió thoáng chốc chiếu thẳng vào bên trong.
Loảng xoảng một tiếng.
Kiếm bị đánh rơi.
Lõa nhân và Mạc Li đồng thời phát ra tiếng hô.
Trên cổ bọn họ có một đường kéo dài.
Giống như tỳ nữ trước đó, biến thành cát bụi mà không được nói lời nào.
Cái này có phải nhanh quá rồi không? Ta còn chưa thấy Than Đen ra tay thế nào mà.
Cao thủ giết người chỉ dựa vào ý nghĩ thôi à?
Hắn ôm ta đi ra cửa, bên ngoài là mênh mông tướng sĩ Ma giới đang đợi.
Động tác của bọn họ nhất trí hành lễ với Than Đen.
“Ma quân!”
Ta bị trận địa này làm hoảng hốt.
Ha, thật là lợi hại, bốn bỏ lên năm xem như là đang hành lễ với ta đi.
Miễn lễ, miễn lễ.
“Đốt hết.”
“Vâng!”
Nháy mắt toàn bộ căn nhà đều hóa thành tro tàn.
12.
Than Đen vèo một cái đã đưa ta về tẩm cung của hắn.
Hắn thả ta lên giường, xoa xoa cái đầu nhỏ.
“Auuu ô—”
Ta chớp chớp đôi mắt, vẫy đuôi về phía hắn ý nói cảm ơn.
“Cho nàng.”
Lòng bàn tay của hắn xuất hiện một loại quả màu vàng đậm.
Quả mật!
Đôi mắt ta trừng thật to, cảm động đến mức không biết phải làm sao.
“Ăn xong là có thể hóa thành hình người.”
Hắn cong khóe miệng lên, cẩn thận bóc vỏ quả mật ra.
Ta ngậm hết quả trực tiếp nuốt xuống.
A, một luồng linh lực mạnh mẽ bò từ dạ dày lan ra khắp người, nóng ran.
Giữa không gian hỗn loạn, ta cảm thấy tứ chi của mình dài ra, trực tiếp ngã lăn lên giường.
Ta nâng đôi mắt lên, tầm mắt đối diện với con ngươi của Than Đen.
Hắn ngẩn ra một chút, hoảng hốt quay đầu đi.
Ngay sau đó, hắn cởi áo khoác ném lên người ta.
Hơi thở sạch sẽ lạnh lẽo khiến cho ý thức mơ hồ của ta dần tỉnh táo.
Rũ mắt nhìn cơ thể mình.
Trắng trắng mềm mềm.
Ta sờ sờ gương mặt của mình.
Tròn vo.
! Ta hóa hình người thành công rồi!
“Ta..”
Ta còn nói được tiếng người nữa.
Nhất thời kích động quá mức, ta trực tiếp nhào lên lưng Than Đen.
Hắn giật mình một chút, cơ thể cứng đờ.
Ta ôm hắn mà mặt rơi đầy nước.
“Than Đen, hu hu hu, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi.”
“Nàng… Gọi ta là gì?”
“Than Đen, ta đặt tên cho ngươi đó, nghe rất hay.”
Hắn im lặng một lúc, sau đó cắn răng nói: “Nàng buông ta ra trước đi, mặc y phục vào.”
Nói xong, hắn biến ra một bộ y phục màu vàng nhạt.
Ừ nhỉ, bây giờ ta đã là người rồi, cần phải mặc y phục!
Ta ngượng ngùng cười mỉa, buông hắn ra hỏi: “Cái này nên măc như thế nào?”
“Để ta bảo Hoa Ninh vào dạy nàng.”
Than Den xấu hổ ho khan hai tiếng, rời khỏi tẩm cung.
Sau đó, Hoa Ninh cười khanh khách đi tới.
“Đoàn Tử, ngươi hóa hình thành công rồi, tốt quá!”
“Ha ha, cảm ơn Hoa Ninh tỷ tỷ.”
“Y phục này đúng là không dễ mặc lắm, có điều chờ sau khi linh lực của ngươi lớn mạnh thêm rồi sẽ có thể thi triển pháp thuật để mặc.”
“Oa, thần kỳ quá đi!”
Động tác của Hoa Ninh mềm nhẹ, cũng rất kiên nhẫn.
Đột nhiên ta nhớ tới chuyện hôm nay, vì thế mở miệng hỏi: “Hoa Ninh tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Sáng nay ngươi té xỉu, có bị thương hay không?”
Nàng ấy nhướng mày nhìn ta cười: “Không sao, là ma quân đại nhân đã cứu ta, hắn ta ấy à, biết ngươi bị bắt đi cực kỳ sốt ruột đó.”
“Sao ma quân đại nhân biết ta bị bắt đi chỗ nào?”
“Bởi vì hắn ta thông thiên địa.”
“Thật là lợi hại.”
Ta giơ tay tán thưởng.
“Bọn ta cũng chỉ mới biết Mạc Li là người của Tiên giới vào sáng nay, nàng ta giả mạo thành ngươi tới đây mục đích chính là muốn lấy mạng của ma quân, ma quân vì dẫn dụ người phía sau mới để nàng ta lại.”
Giả mạo thành ta? Ta có gì tốt mà phải giả mạo, trong lòng có sự nghi ngờ khó hiểu.
“Hoa Ninh tỷ tỷ, giả mạo ta là có ý tứ gì?”
Nàng ấy chăm chú nhìn ta trong chốc lát, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Cái này hả? Sau này ngươi sẽ biết.”
Ta nhìn nàng ấy chằm chằm lúc lâu, đến mức đôi mắt cũng nhói đau nhưng Hoa Ninh không nói cho ta biết.
Được rồi, dù sao sớm muộn gì Than Đen cũng sẽ nói cho ta biết.
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊