6.
Nàng ta cùng tộc với ta?
Nhưng vì sao lại ở Ma giới?
“Ma quân, đây là ngươi tìm ra à?”
Bàn tay nàng ta chỉ vào ta, một tay khác khẽ vén sợi tóc.
“Ừ.”
Thái độ cực kỳ lạnh nhạt.
Ta lè lưỡi, nhảy đến chân nàng ta.
Đồng hương thấy đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Ta nhảy lên, nhảy sang trái, nhảy sang phải.
Tỷ tỷ, mau nhìn muội đi, muội là muội muội thân ái của tỷ tỷ nè.
“Đúng là sói trắng nhỏ đáng yêu.”
Thật tinh mắt, bổn lang nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi.
Ta vui sướng đến mức khóc ròng, vẫy vẫy đuôi với nàng ta.
Nàng ta cũng ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve bộ lông trắng như tuyết.
“Đa tạ ma quân, ta rất thích con sói trắng này.”
Ta:???? Có ý gì hả?
Xoay chuyển tròng mắt trong chốc lát, ta nhìn nàng ta một cái.
Đột nhiên đầu óc tinh lên một tiếng.
Nàng ta là Mạc Li ư?
Chúng ta đều cùng tộc với nhau, chắc chắn yêu đan của ta rất phù hợp với Mạc Li.
Nghĩ thế, ta vội vàng lùi về sau, lông tóc cả người dựng đứng thẳng lên, không tự chủ được mà phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Con sói trắng nhỏ hung dữ quá, hai bọn ta cùng tộc mà.”
Ta nghiêng đầu nhìn ma quân, mặt hắn như cái giếng cổ không gợn sóng, làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Tên nam nhân đáng ghét! Ta vừa mới khen ngươi đó!
“Gầm rừ…”
Đau lòng kêu thành tiếng, rút chân phải nhảy xuống ra ngoài điện.
Chân tăng lực, cúi đầu xông về phía trước.
Nhưng giây tiếp theo đã đâm sầm vào cái ôm ấm áp.
Hơi thở lạnh lẽo xộc vào trong mũi, khiến cho ta không khỏi rùng mình.
Ma quân lấy hai tay cầm eo ta, đôi mắt nhàn nhạt khẽ liếc.
Ta quay đầu về một bên, không muốn nhìn hắn.
“Chạy cái gì?”
Biết rõ còn cố hỏi, không chạy chẳng lẽ chờ ngươi lấy nội đan ra chắc?
Ta hé miệng, cắn lên cánh tay hắn.
Mùi máu tanh lan tràn khắp khoang miệng, lòng ta lộp bộp không ngừng.
Hắn rất bình tĩnh, không rên một tiếng.
Mạc Li thấy thế, gắt gao nhíu mi lại.
“Ma quân, con sói nhỏ này hung dữ như thế chi bằng lấy yêu đan của nó ra trước để đỡ khiến ngài bị thương.”
Ta lại dựng người, chúng ta cùng là Lang Tộc, không bao giờ chủ động công kích người khác, trừ phi không thể nhịn được nữa!
Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, thẩm thẩm, Nhị Nha, ta đi trước một bước, kiếp sau gặp lại mọi người.
Ta nhận mệnh nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi cái chết đến.
Một giọt nước mắt lăn ra, thấm sâu vào bộ lông trắng.
Hai tai như được bịt kín một tầng mỏng, trong lúc mơ hồ ta nghe thấy ma quân thở dài một tiếng.
“Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, Đoàn Tử còn nhỏ cần phải nuôi cho lớn đã.”
Tấm màn bọc quanh tai được phá vỡ trong khoảnh khắc, ta ngạc nhiên mở to mắt ra.
Bàn tay ma quân ma sát qua chỗ bị cắn, ngay lập tức vết thương biến mất đi.
“Nhưng nó…”
“Không cần nhiều lời, ngươi lui ra trước đi.”
“Vâng…”
Khi Mạc Li đi qua người ta, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Mặc dù không biết đó là cái gì nhưng ta cảm thấy bất an.
“Bổn quân, không phải cố ý.:
“Hả?”
Cái này xem như là đang xin lỗi với ta hả?
Không nhận, hứ!
Vừa rồi tâm tình của ta như ở trên nước sôi lửa bỏng, không phải một câu xin lỗi đơn giản là có thể đền bù được đâu.
Ta phồng quai hàm lên, im lặng không nói gì.
Hắn dùng tay xoa xoa đầu nhỏ, mỉm cười than nhẹ: “Thật là không có cách nào với ngươi, sau này không được chạy lung tung, phải luôn ở bên cạnh ta, như thế ngươi mới không gặp nguy hiểm.”
7.
Phụ thân ta nói, không được tin lời của nam nhân.
Phụ thân ta nói, nam nhân là đồ móng heo.
Lời phụ thân ta nói là chân lý, mà chân lý là tối thượng!
Nhưng sao ta không muốn phản kháng ngược lại còn thấy vô cùng yên tâm?
Phụ thân, xin lỗi người, phòng tuyến của con sụp đổ rồi.
Nhớ đến vết cắn lúc nãy, trong lòng ta có hơi xấu hổ.
Chờ khi ta nói được tiếng người, ta nhất định sẽ mở miệng xin lỗi.
Ma quân ôm ta đi đến tẩm cung của hắn, dọc theo đường đi có xóc nảy nho nhỏ khiến ta mơ màng chìm vào giấc ngủ, hôm nay thực sự quá mệt mỏi. Hơn nữa, còn ăn no.
Vì thế ta chưa nhìn thấy giường của ma quân thì đã ngáp một cái rồi ngủ luôn.
Khi tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã có bóng đêm che kín.
Nhưng không hề có ngôi sao nào.
Núi Phù Đà đêm nào cũng có hàng ngàn vì sao chiếu sáng, mẫu thân ta nói đó là những tộc nhân đã mất gửi nỗi niềm thương nhớ về đây.
Ma giới chưa mát đi người nào, thật tốt quá đi!
Xem ra ở lại nơi này là có thể sống được rất rất rất dài, lâu lâu lâu ơi là lâu.
Vậy miễn cưỡng hạ mình ở thêm một khoảng thời gian nữa đi.
Ta nhảy xuống giường của ma quân, nhảy nhót tung tăng đi ra ngoài.
Gặp được tướng sĩ của Ma giới ta sợ tới mức nhảy ra xa hai mét.
Thị lực của hắn ta đúng là kém, thế mà không nhìn thấy ta.
Gặp được người thứ hai, ta giật mình tại chỗ.
Hắn ta liếc ta một cái sau đó đi qua.
Ế?
Bọn họ không bắt ta lại ư?
Ồ, chắc chắn là ma quân đã hạ lệnh.
Ta ngẩng đầu lên, bước đi thật ưu nhã tiến vào đại điện.
Hình như ma quân đang xử lý chính vụ.
Thấy ta tới nên hắn cho lui binh ra ngoài.
Tay phải hắn chống cằm, tay trái ngoắc ngoắc ngón trỏ ý bảo ta tới.
“Lại đây.”
Lời nói của hắn có vị dụ hoặc khó cưỡng.
Ta đứng tại chỗ ngượng ngùng hai cái, cuối cùng không chịu nổi sức thu hút mà chậm rãi bước tới bên chân hắn.
Một tỳ nữ bưng tới con ngỗng nướng và chén nước đặt bên miệng ta rồi quay đi.
Oaaaa, là ngỗng nướng!
Móng vuốt đẹp đẽ khẽ giơ cao.
Ta vừa liếm vừa ăn.
“Ăn chậm một chút.”
“%@$%$$”
Ma quân: …………
Sau khi ăn uống no say, ma quân ôm ta ngồi vào đùi hắn, thay ta vuốt lông.
Ha, lại là một ngày hưởng thụ.
Thấy ngươi hầu hạ ta cũng ổn, ta đành miễn cưỡng tha thứ đó.
Ta thích chí mà ngáp một cái, cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới.
Mí mắt lạch cạch khép lại.
“Đúng là tham ăn tham ngủ.”
Hình như là giọng của ma quân.
“Ma quân, khi nào thì có thể lấy yêu đan của con sói trắng đó?”
Hình như là giọng của Mạc Li.
…. Mạc Li?
Sao nàng ta lại tới nữa?
Ta căng mí mắt ra, dùng sức chớp chớp vài cái, sương mù trong mắt tản đi với tốc độ cực nhanh.
Dáng vẻ của nàng ta vô cùng đau khổ, hốc mắt hồng hồng có lẽ là vừa khóc.
Hừ, đúng là làm hết tất cả để cầm lấy yêu đan của ta mà.
Ta ngẩng đầu nhìn ma qua, đôi mắt tròn xoe cứ chằm chằm mặt hắn, cố ý xem xét cảm xúc ở trên đó.
Hắn cong khóe miệng, lười biếng trả lời: “Yêu đan của Đoàn Tử thì không cho được.”
Ngay lập tức trong lòng ta nở hoa.
Không sai, ta chính là Đoàn Tử, ta tuyên bố, từ giờ phút này trở đi, ta sửa tên lại là Đoàn Tử, không phải là Áo Áo nữa.
Tên Đoàn Tử cũng rất dễ nghe, ha ha.
Trong mắt là vẻ đắc ý không thèm che giấu, ta nghiêng đầu nhìn Mạc Li.
Nàng ta nắm chặt tay áo, đôi mắt cứ lia thẳng về phía ta.
“Ma quân, nếu ta không có yêu đan thì hồn phách sẽ bị tan biến.”
8.
‘Thì sao?”
Rất có khí phách, ta cực kỳ tán thưởng!
“Ma quân, vì sao ngài lại nhẫn tâm như vậy? Ta đã cứu ngài một mạng mà!”
“Không có ấn tượng.”
Sau khi nói xong, ma quân trực tiếp bế ta đi về tẩm cung của hắn, tuyệt đối không quay đầu.
Chỉ để lại Mạc Li đứng đó, không tiếng động khóc nức nở.
Ta thấy ma quân vô cùng soái.
Nếu không phải ta không nói được thì chắc chắn giờ này đã ném cho hắn một câu: “Đại ca uy vũ!”
Đi về tẩm cung, ma quân đặt ta lên mép giường.
“Ta đi tắm rửa, ngươi ở đây chờ, không được chạy lung tung.”
Ê? Đi tắm thơm thơm à?
Được rồi, ta ngoãn ngoãn nằm đây vậy.
Tuyệt đối không chạy lung tung.
Nhìn bóng dáng rộng lớn của ma quân, trong đầu ta bỗng xuất hiện hình ảnh của mấy năm trước.
Khi đó ca ca đầu to của Nhị Nha vừa mới hóa hình thành công, ta tò mò dáng vẻ của người khác như thế nào nên trộm đi tới huyệt động của huynh ấy.
Thật trùng hợp biết bao khi đến đúng lúc huynh ấy đang tắm rửa.
Trắng trắng mềm mềm.
Đáng tiếc chỉ có một cái đầu và một vùng thân.
Ca ca đầu to nhìn thấy ta thì hóa về nguyên hình.
Sau đó ta bị phụ thân đánh cho một trận.
Ông ấy nói sói nữ không được tùy tiện đi xem con sói trai khác tắm rửa.
Ta ôm đầu khóc hu hu.
Còn vì nguyên nhân gì mà không được nhìn sói trai tắm rửa thì cả quãng đường ta đuổi theo phụ thân từ đỉnh núi Phù Đà đến chân núi ông ấy vẫn chưa nói cho ta biết.
Quanh đi quẩn lại toàn là những đạo lý ta chẳng hiểu nổi.
Căn cứ vào tinh thần thăm dò, ta quyết định đi tới phòng tắm để tìm tòi tận gốc rễ.
Phụ thân chỉ nói không được xem sói trai tắm mà thôi.
Ta khẽ khàng đi vào phòng tắm, tránh ở đằng sau bức bình phong.
Xuyên qua tấm lụa, mơ hồ nhìn thấy bờ vai của ma quân.
Thật đáng ghét! Không thấy rõ được.
Ta khẽ meo meo rồi tiến lên vài bước.
Một cái đầu tròn xoe thò từ đằng sau bức bình phong.
Lúc này có thể nhìn thấy mái tóc đen như mực cùng cái lưng rắn chắc của ma quân.
Các vị, đây là chỗ thần bí nhằm thăm dò giống đực tắm, xin mời mọi người cùng thưởng thức.
Thấy được rồi, hắn nâng tay phải lên xối nước ở sau lưng.
Giống đực thích xoa phía sau lưng.
Được rồi, hắn lại nâng tay xối nước lên cánh tay của mình.
Còn thích xoa cánh tay.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, yết hầu lăn lộn.
Khi tắm rất thích nuốt nước miếng.
Quả không sai, nào hãy để cho ta xem tiếp đi.
Chà, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua bên này.
Hắn….
Cái đuôi của ta bị hắn kẹp lấy trong lúc đang bỏ trốn.
“Gầm—”
Ma quân đại nhân, ta không dám nữa.
Hu hu hu, da sau cổ bị nhéo lên, ta bị xách đến trước mặt hắn.
Ai da, có hơi đau.
Cảm giác bản thân sắp ngã xuống, ta vội vàng để chân lên ngực hắn.
9.
Choáng váng.
Bộ ngực tráng kiệt này, đường cong hoàn mỹ này…
Đáng chết, ta cảm thấy ghen tị.
Nếu ta cũng có được cơ thể như vậy thì quá tốt, như thế mọi người sẽ không cười nhạo nói ta là phế vật nữa.
Nhìn đến mức xuất thần nên ta không chú ý đến gương mặt xanh mét của ma quan.
“Tự tiện xông vào phòng tắm của bổn quân, phải bị tội gì hả?”
Nháy mắt tất cả suy nghĩ đều bị kéo về.
Hay là sau này ngày nào ta cũng tắm rửa cho ngươi?
“Lo tu luyện cho tốt mới là chính đạo, đừng có suy nghĩ lung tung.”
Ta ngơ ngẩn gật đầu.
“Đi về chỗ của ngươi đi.”
Nói xong, hắn ném ta lên mặt đất.
A, nam nhân ư? Ta cũng đâu có hiếm lạ gì.
Các vị người xem, hôm sau chúng ta lại khám phá chỗ huyền bí mà giống đực tắm tiếp.
Ta giơ cái đầu đầy cao ngạo, bước đi những bước thật nhẹ nhàng ưu nhã, cái mũi hừ nhẹ thản nhiên rời khỏi phòng tắm.
Không thèm nhìn cái bản mặt của tên ma quân kia.
Nằm trên đệm mềm ấm, ta nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào mộng đẹp.
Nhưng đầu óc nó cứ không chịu nghe lời, toàn hiện lên khung cảnh vừa nãy.
Ai có thể đứng vững trước gương mặt đẹp trai của ma quân? Ai có thể?
Ha, bây giờ ta đã hiểu ‘nhan cẩu’ trong lời nói của Nhị Nha có nghĩa là gì.
Ta là ví dụ điển hình.
Nhắm hai mắt lại rồi lăn lộn hết vòng, không biết ma quân đã xuất hiện bên cạnh người từ khi nào.
Cho đến khi hắn phát ra âm thanh, khi đó ta mới mở hai mắt lên.
“Không phải đã nói là đừng có suy nghĩ bậy bạ ư?”
Cái này đâu phải do ta khống chế là được đâu? Chỉ là một con sói nhỏ mà thôi, làm gì có năng lực khống chế suy nghĩ của mình?
Ta ngẩng đầu, há miệng thở dốc.
“Thôi, bây giờ ngươi chưa nói được, để sau này bàn luận cũng chưa muộn.”
Ma quân cởi áo ngoài chui vào trong chăn.
Đúng vậy, ta chưa nói được.
Nghĩ đến chỗ này, trái tim của ta lại nặng nề tâm sự.
Lực lượng của ta quá yếu ớt, nếu như…..
Nói là làm liền, ta duỗi chân nhảy xuống giường.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ha ha ha, đương nhiên là… Nằm sấp xuống cầu xin ngươi đó.
Ta bày ra tư thế thi lễ, vẫy đuôi với hắn.
“Đây là làm gì hửm? Làm nũng à?”
Ta, hộc, máu.
Thôi, ngươi không hiểu ngôn ngữ của sói.
Ta bay xuống giường, đi tới cái bàn.
Ngậm bút lông và giấy trở về.
Ở ngay trước mắt hắn cắn bút lông vẽ một cái, ồ, quả trứng xấu xí quá, bỏ thêm hai cái lá đi.
Nhị NHa đã miêu tả hình dáng của quả mật cho ta biết, ta vẫn còn nhớ rõ.
Không sai, chính là như thế.
“Đây là cái gì?”
Đây là quả mật, ngươi đúng là nông cạn hết sức.
Đôi mắt ta trừng lên, giằng co với hắn suốt nửa ngày.
“Au~ Ô~”
Quá mệt mỏi, ta nhụt chí kêu to, ném bút lông đi, nhảy lên giường nằm.
Tự dựa vào bản thân đi thôi.
Thật lâu sau đó, ta nghe thấy tiếng hít thở đều đều của ma quân.
Ngươi ngủ ngon quá nhỉ?
Ta xoay người một cái nhảy vào bên trong.
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT🦊🦊🦊🦊