Trần Phóng không nói gì, anh chỉ liếc nhìn chai sữa màu hồng đặt trên bàn, trên mặt không nhìn ra biểu cảm đồng ý hay không đồng ý đề nghị của Từ Ngộ. Từ Ngộ mỉm cười, lấy chai sữa của mình nhẹ nhàng cụng vào chai sữa trước mặt anh, hai chai thủy tinh chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, tiếng vang làm Trần Phóng nhíu mày.

"Không nếm thử sao?" Giọng nói Từ Ngộ trong trẻo, đôi mắt hồ ly giống như ánh sao trên trời lấp lánh phát ra ánh sáng, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Trần Phóng mím môi, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt anh giật giật, có nghi hoặc, có bài xích, cũng có bị hấp dẫn. Đôi mắt phát sáng mỗi khi nhìn anh đều là giả, anh vô cùng chắc chắn điều này, chính là không có cách nào kháng cự được bị ánh mắt ấy hấp dẫn, dù cô giả tạo, kỳ lạ, nhưng cô thực sự đang tỏa sáng.

Trần Phóng rời đi, trước khi tâm trí anh sa vào thứ ánh sáng rực rỡ trước mặt. Lý trí đã kéo anh quay về, đem anh rời khỏi tiệm ăn nhanh cũ nát này.

Từ Ngộ nhìn bóng lưng gần như trốn tránh của anh, cầm lấy chai sữa vị dâu tây bị lãng quên chạy theo anh.

"Trần Phóng, Trần Phóng!"

Vẫn là con ngõ nhỏ quen thuộc, Từ Ngộ gọi hai lần, Trần Phóng mới dừng bước chân quay đầu lại nhìn cô.

Anh lờ mờ có chút mất kiên nhẫn, nhăn mày lại tựa như muốn nói: "Cậu thật phiền!"

Dường như không giống trước kia. Lúc trước Trần Phóng sẽ mở miệng mắng cô, hiện tại Trần Phóng chỉ dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ kháng cự. Từ Ngộ càng không sợ hãi.

Cô chẳng qua chỉ hơi hạ mắt, rụt rè nói: “Mình... Mình thừa nhận—”

Cô bày ra vẻ mặt ủy khuất, còn có chút sợ hãi, “Mình không chỉ muốn làm bạn của cậu, còn có nguyên nhân khác... mình muốn tìm một người cùng mình đi về nhà.”

Từ Ngộ chỉ chỉ con hẻm nhỏ bị bóng đêm bao phủ không nhìn ra điểm ra phía sau bọn họ, giống như trong con hẻm tối tăm ấy có một con quái vật, chỉ cần đi vào sẽ bị nó giương nanh vuốt cấu xé.

"Cậu cũng biết, sự việc lần trước mình không dám đi một mình trên con đường này, cậu của thể giúp mình không?" Cô lộ ra thần sắc cầu khẩn "Mình sẽ không quấy rầy cậu đâu, chỉ đi theo đằng sau cậu thôi! Đi qua đoạn đường này, là đến nhà của mình rồi!"

Cô liên tục đảm bảo của cô cũng không làm cho Trần Phóng lung lay, anh nhìn thoáng qua ngõ nhỏ đen kịt, sau đó nhìn về phía Từ Ngộ. Cô so với trước kia hình như đã gầy đi một chút, sắc mặt tái nhợt dọa người, bờ môi vốn nên đỏ tươi giờ đây lại không có chút huyết sắc.

Trần Phóng không hiểu sao lại nhớ tới dáng vẻ uống sữa của cô, thong thả, trôi chảy, từng hình ảnh một hiện lên trong đầu anh. Anh có thể nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết nhỏ, thậm chí anh có thể bình phán màu sắc chất lỏng trong bình sữa vị dâu tây còn đẹp mắt hơn nhiều so với bờ môi của cô. Anh lại nhớ tới ngày đó trong phòng thiết bị— chiếc quần lót màu trắng in hình dâu tây, chiếc quần bé nhỏ không bao bọc được hết bờ mông cong vút của cô, mượt mà trắng nõn.

Phòng thiết bị đã được xây từ lâu, rất cũ kỹ, với đủ loại thiết bị chất đống lên nhau, trong phòng tràn ngập mùi hôi, mùi các loại bóng nhựa plastic,... Nhưng chính ngày đó, căn phòng thiết bị nhỏ bé lại có một loại hương vị ngọt ngào, một loại hương vị khó cưỡng.

Có lẽ nhiệt độ tháng tám nóng bức, Trần Phóng đột nhiên trở nên bực bội, chính là khi anh nhìn vào ánh mắt Từ Ngộ, những lời chửi bới chuẩn bị tuôn ra lại bị kẹt trong cổ họng. Cặp mắt kia giảo hoạt nhưng lại sáng rực, khi thì lộ ra biểu cảm "Tình thế bắt buộc", khi thì lại chứa đầy tâm sự thiếu nữ rụt rè.

Tâm sự thiếu nữ? Trần Phóng cười nhạo một tiếng, chẳng qua chỉ là một thứ rẻ mạt.

Anh quay người hướng ngõ nhỏ đi đến, Từ Ngộ nhắm mắt đi theo sau lưng anh — anh không cự tuyệt, cũng không giống lần trước cảnh cáo cô, không cho phép cô tới gần. Anh im lặng để Từ Ngộ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mấy ngày kế tiếp cô đều đi theo Trần Phóng, đi qua hẻm nhỏ vừa dài vừa hẹp, cô biết Trần Phóng không thích học tiết tự học buổi tối, nhưng anh sẽ ở lại trường học tập bóng, thẳng đến khi buổi tự học kết thúc trường học đóng cửa anh mới rời khỏi, sau đó tại tiệm thức ăn nhanh ăn một bữa cơm tối.

Đây cũng là lần duy nhất trong ngày Từ Ngộ cùng Trần Phóng hòa hợp—Từ Ngộ đơn phương cho đó là "hòa hợp". Mặc kệ Trần Phóng có nhận chai sữa của cô hay không, thời điểm tan học cô đều mua hai chai cất vào cặp sách, mà nhất định phải là vị dâu tây, sau đó đưa cho Trần Phóng ở trong tiệm thức ăn nhanh. Dù Trần Phóng không uống cô cũng không bận tâm, theo kịp tiết tấu ăn cơm của anh hoàn thành bữa tối. Vì thế cô đặc biệt giảm đi một bữa ăn trưa, đem bữa chính duy nhất trong ngày chuyển sang buổi tối.

Ăn cơm tối xong, Từ Ngộ sẽ theo anh cùng rời đi, chỉ có cô biết, nhà hai người chỉ cách nhau một con đường. Cô rất có chừng mực, đi qua con hẻm kia cô sẽ không đi theo Trần Phóng nữa, dùng hành động để chứng minh "thành tâm" của bản thân.

Đã hai tuần bọn họ "như hình với bóng" đi cùng nhau, ngay cả ông chủ tiệm cơm cũng nhớ rõ hai học sinh kỳ quái này. Ông nhìn thấy Từ Ngộ một mình đi vào trong tiệm, cười hỏi cô: "Cô bé, hôm nay không cùng bạn trai tới sao?"

Ông chủ tiệm cơm coi hai người là học sinh cấp ba yêu sớm. Mặc dù là yêu sớm, ông lại cảm thấy hai đứa trẻ rất xứng đôi. Thứ ông nói chính là khí chất. Trong một thời điểm nào đó hai người đều hiện ra một khí chất u ám hoặc tràn đầy năng lượng mà cả hai đều có, ngay cả một người trưởng thành như ông cũng nhìn không rõ.

Từ Ngộ nghe ông chủ tiệm cơm nói, nhìn quanh tiệm một vòng, trong tiệm vắng vẻ, còn lại mấy bàn chưa dọn dẹp chén đĩa, cũng không nhìn thấy Trần Phóng.

“Ông chủ, cậu ấy hôm nay không có tới sao?” Cô hỏi ông chủ.

Ông chủ tiệm có chút mờ mịt: "Hôm nay cậu ấy không có tới!"

Sắc mặt Từ Ngộ đột nhiên thay đổi, trở nên có chút cổ quái, cô xoay người rời khỏi tiệm thức ăn nhanh.

“Mấy đứa trẻ bây giờ đều kỳ quái như thế sao.…” Ông chủ sau cửa sổ phát thức ăn lẩm bẩm.

***

Từ Ngộ nhìn khoảng đen vô tận trước mặt, sự việc kinh khủng ngày đó như hiện ra trước mắt cô. Kỳ thật cô có thể lựa chọn con đường khác, nhưng nếu lỡ như? Lỡ như gặp được Trần Phóng ở đây? Cô rũ mắt xuống, suy nghĩ chính mình nên đi con đường nào.

Cô cảm thấy hai tuần kiềm chế đến gần anh như vậy là đủ rồi, cô không thể xác định một ngày nào đó mối quan hệ của hai nhà sẽ bị phá vỡ, cô muốn quyến rũ Trần Phóng trước khi tất cả mọi người đều biết nhau. Trực giác nói cho cô biết rằng, đêm nay Trần Phóng vắng mặt là một cơ hội tốt để tiến thêm một bước nữa cho quan hệ của hai người.

Sau một hồi chần chừ, Từ Ngộ lấy ra con dao được cất trong cặp sách, trong khoảng thời gian này ngày nào cô cũng mang theo con dao bên người để phòng thân. Lúc này cô giống như những chiến sĩ sắp lao tới chiến trường. Từ Ngộ vơ vũ khí của mình ra — con dao phòng thân nhỏ, lưỡi dao dưới bóng đêm lóe sáng. Thân hình mảnh mai của cô cũng giống như lưỡi dao, vọt vào bóng đêm, vạch phá bóng đêm.

Hẻm nhỏ không dài, nhưng cũng không ngắn, trên đoạn đường này Từ Ngộ không gặp được Trần Phóng, nhưng cô không nản chí, thu hồi con dao phòng thân sau đó chuyển bước, xoay người đi về hướng khác.

Đây là nơi hai tuần nay cô cùng Trần Phóng dừng lại nói lời tạm biệt, đường về nhà của Trần Phóng.

Xuyên qua dòng xe cộ tới lui trên đường, Từ Ngộ đi vào một ngõ nhỏ khác, ngõ nhỏ này náo nhiệt hơn nhiều, quán chơi game, quán nét, tiệm cắt tóc đều tụ tập tại con ngõ nhỏ, ngay cả những chiếc đèn treo trước cửa hàng cũng rất sến súa và ồn ào.

Từ Ngộ một bên nhìn cảnh vật xung quanh, một bên tiến về phía trước, tiếng nhạc ngày càng nhỏ lại, cô cũng gần đi tới nơi ở của mẹ con Trần Phóng. Mọi lần Trần Phóng đều đi hướng này về nhà.

Gần đến nhà anh rồi, có nên đi tiếp nữa không? Từ Ngộ dừng bước đứng tại chỗ suy nghĩ vấn đề này. Cô không xác định được mẹ Trần Phóng có biết cô hay không, nếu như nhận ra thì phải làm sao bây giờ?

Từ Ngộ do dự.

Cuối cùng, cô vẫn thay đổi bước chân, dự định quay trở lại đường cũ. Chính là chưa đi được mấy bước, cô liền nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Trần Phóng.

Nhìn là biết tâm tình anh đang không tốt, vết thương xanh tím trên mặt có thể chứng minh điều này.

Trong lúc cô đang sững sờ, Trần Phóng nhìn chằm chằm cô, so với sự kinh ngạc của cô, anh thờ ơ hơn rất nhiều. Anh thậm chí lướt qua cô.

Chính lúc Từ Ngộ mở miệng: “Trần Phóng!”

Cô lo lắng chạy tới bên anh.

Trần Phóng lạnh nhạt nhìn cô, trong mắt cô tràn đầy lo lắng cho anh.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại bị thương nặng như vậy? Có đau không? Mình cũng cậu đến bệnh viện nhé!" Cô liên tiếp nói mấy câu, Trần Phóng lại chỉ nhìn cô.

"Cậu sao vậy?" Âm thanh câu cuối cùng mang theo cảm xúc lo lắng, giống như lông vũ chạm qua đáy lòng thiếu niên, có một chút ngứa ngáy cùng tê dại, cũng như suy đoán hoài nghi không dứt.

"Cậu quan tâm tôi sao?" Trần Phóng dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh hỏi cô.

Khuôn mặt Từ Ngộ đột nhiên đỏ lên, không có trả lời câu hỏi của anh, lại tùy ý biểu lộ sắc mặt xấu hổ như bí mật cất giữ bấy lâu bị lộ ra.

"Cái này quan trọng sao? Việc quan trọng hiện giờ là vết thương trên người cậu! Chúng ta đi đến bệnh viện đi, được không?" Từ Ngộ vươn tay muốn sờ lên vết thương trên mặt anh, lại bị anh nghiêng người né tránh.

Từ Ngộ cảm nhận được, anh vẫn như cũ trong lòng chứa đầy sự đề phòng. Cô bắt đầu suy nghĩ có phải do mình quá nóng vội rồi không?

Chính là một giây sau, cô nghe thấy Trần Phóng nói: "Thật sự quan tâm tôi như vậy.......Vậy cậu về cùng tôi đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play