Đầu tháng bảy, Long Thành hứng chịu một trận mưa to xối xả trong nhiều ngày liên tiếp, nước sông tràn qua bờ đê, sắp bao phủ thành phố nhỏ này.
Từ ngộ đứng trên sân thượng, ngước mắt nhìn bầu trời gần trong gang tấc, rõ ràng chỉ toàn màu xám, Từ Ngộ lại cảm thấy nó phát ra ánh sáng lấp lánh, cho dù đó là vực sâu. Cô một chút đều không cảm thấy sợ, ngược lại dần thả lỏng thân thể dưới sắc trời âm u này.
Khi thân thể trở nên mơ hồ, lý trí cùng ảo giác bắt đầu giằng co trong đầu cô, một thanh âm dung túng cô trầm luân, bay về phía cực lạc sa đọa, một thanh âm nghiêm nghị kéo lý trí cô lại, nói cho cô biết tất thảy đều là ảo giác. Vui sướng là ảo giác, chỉ có giả dối kéo dài, chỉ có tồn tại là chân thật, chỉ có thống khổ là chân thật.
Mà những chân thật này tạo nên toàn bộ cuộc đời cô.
Giờ phút này, cô lại bắt đầu hy vọng ảo giác là thật, hy vọng mình giết chết lý trí, hướng đến một đường đi đen tối.
Mưa to rơi trên người Từ Ngộ, cô mờ mịt ngẩng đầu nâng mắt, thẳng đến khi một giọt nước mưa nóng rực rơi vào mắt, cô mới từ trong ảo giác tỉnh lại.
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, quay người rời đi.
***
Tuần thứ hai, khi khe hở trong vỏ cây bắt đầu mọc ra nấm, mưa cuối cùng cũng tạnh. Trong không khí ẩm ướt như vậy, học sinh lớp 12 toàn thành phố được thông báo bắt đầu quay trở lại trường. Như để thưởng cho họ một buổi lễ cuối cùng, trường học vui vẻ đồng ý tổ chức một trận đấu bóng rổ, hôm nay diễn ra trận chung kết, trên sân chỉ còn lại hai đội.
Trên khán đài âm thanh ầm ĩ, nữ sinh thét lên như sắp đâm thủng màng nhĩ. Từ Ngộ lạnh nhạt nhìn bọn họ reo hò, nhìn xem bọn họ là vì những nam sinh kia đang chạy mà điên cuồng, ngay cả cô bạn ngồi cùng bàn Tôn Nhiêu Nhiêu cũng không ngoại lệ.
Phát giác được người ngồi bên cạnh có chút yên lặng, Tôn Nhiêu Nhiêu lấy ngón trỏ thọc cánh tay Từ Ngộ, hỏi cô: “Cậu xem trận đấu mà một chút biểu cảm cũng không lộ ra? Nhìn thật ngốc.”
Từ Ngộ bất đắc dĩ liếc cô nàng một cái, nói: “Dù sao so với cậu cũng tốt hơn là cổ vũ cho nam sinh lớp khác, phải không?”
“Vậy cũng không thể trách mình được nha, cậu xem nam sinh ban tám, ai cũng thân cao chân dài, còn điển trai nữa, nhiều soái ca đang tỏa ra hormone như thế , có nữ sinh nào nhìn mà không run rẩy?” Tôn Nhiêu Nhiêu dừng một chút liếc mắt nhìn cô một cái: “A đúng, cậu sẽ không, cậu lạnh lùng như vậy, chỉ có hứng thú với học tập.”
Cô có chút cảm thấy đáng tiếc, dù sao Từ Ngộ sau khi giảm cân quả thực rất xinh đẹp, tuy không xinh đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy xuýt xoa, cùng hoa khôi Chu Tư Tư so ra cũng chỉ kém một chút, nhưng so với trước kia mặt tròn eo tròn dáng vẻ hiện tại đẹp hơn nhiều, nhất là đôi mắt hồ ly rất câu người. Cộng thêm bộ ngực căng tròn, cặp mông vểnh cao, ngay cả một nữ sinh như Tôn Nhiêu Nhiêu nhìn thấy còn si mê. Đáng tiếc trong lòng Từ Ngộ chỉ có học tập, lãng phí thân hình này một cách vô ích.
Cặp mắt cô di động, nhìn về phía Từ Ngộ: “Thật không quan tâm sao? Thật vất vả mới giảm cân được, không đi tìm các soái ca yêu đương lâu dài? Nhìn cái người vừa mới ghi điểm, Trần Phóng, tính tình lạnh nhạt, không muốn làm tan chảy anh ấy? Ai..quên đi quên đi, cậu là học sinh ngoan, vẫn là tìm nam sinh giống như hoàng tử mà yêu đương, ấy nam sinh đang cầm bóng kia Chu Tư Diễn, vừa học giỏi lại thể thao giỏi, thử một chút, mình tin tưởng cậu.”
"Trần Phóng cũng rất tốt." Từ Ngộ đột nhiên nói.
Tôn Nhiêu Nhiêu có chút kinh ngạc, nâng cặp mắt tròn nhìn cô, không kịp phản ứng.
“Mình thích anh ấy.” Thời điểm Từ Ngộ nói ra, sắc mặt không thay đổi, trên mặt một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, ánh mắt thậm chí có chút thâm trầm, cách vô số cái đầu đen nhánh, ánh nhìn khóa chặt vào người đang đứng ở trung tâm kia.
**
Lớp 8 (*) thắng lợi.
Ngoại trừ những nam sinh lớp 5(*) thua cuộc, những người còn lại đều vui vẻ reo hò, xuân tâm manh động của các cô gái rốt cục có thể lên tiếng, mượn hoàn cảnh cuồng hoan ầm ĩ mà thổ lộ tình cảm đè nén trong lòng.
(*Nam nữ chính cùng học Cao Tam
[lớp 12]. Trần Phóng học ở lớp 8, còn Từ Ngộ ở lớp 5, giống như phân lớp ở bên mình là 12A5, 12A8.)
Từ Ngộ trông thấy có nữ sinh rục rịch muốn đưa nước cho Trần Phóng, một giây sau lại bị ánh mắt lãnh đạm của anh làm cho chạy trối chết.
Nhưng anh chỉ nhận nước của Chu Tư Tư, bởi vì Chu Tư Tư cùng Chu Tư Diễn là anh em, mà Chu Tư Diễn lại cùng Trần Phóng là bạn bè.
Từ Ngộ thu hồi ánh mắt, đem nước khoáng đến nơi hẻo lánh không ai chú ý phát cho nam sinh lớp 5.
Các nam sinh thua trong trận tranh tài, tinh thần ý chí có chút sa sút.
“Cảm ơn lớp trưởng.” Có người nhận nước của cô, một bên nói cảm ơn.
Nam sinh nhìn lên đôi mắt hồ ly của cô, đột nhiên xấu hổ, lúc trước làm sao không phát hiện lớp trưởng lại xinh đẹp như vậy?
Từ Ngộ mỉm cười, thanh âm nói chuyện của cô ngọt ngào, đối với đám nam sinh kia nói: “Lát nữa các cậu cứ đi thẳng về nghỉ ngơi, mình ở đây giúp mọi người thu dọn.”
Trận đấu có mượn một ít thiết bị, cần phải trả lại cho phòng dụng cụ, Từ Ngộ đẩy xe nhỏ đi nhặt bóng.
Các nam sinh có chút xấu hổ, bứt rứt bất an muốn giúp cô, lại bị cô cứng rắn khéo léo từ chối.
“Không cần đâu, mọi người mau về sớm cố gắng nghỉ ngơi.” Cô nói: "Phòng dụng cụ bên kia cần điền đơn đăng ký, bóng là mình mượn, để mình tới trả."
Các nam sinh không lay chuyển được cô, chỉ có thể hơi ửng đỏ mặt mà rời đi.
Sân bóng mới vừa rồi còn ầm ĩ, trong lúc nhất thời trở nên có chút yên tĩnh.
Từ Ngộ đẩy xe hướng đến phòng dụng cụ, hành lang dài dằng dặc không có một bóng người, chỉ còn lại âm thanh lăn chuyển bánh xe trên gạch đá, có chút chói tai.
Phòng dụng cụ ở trong cùng, Từ Ngộ dừng trước cửa, không có đi vào ngay, mà nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, cô mới đưa tay đẩy cửa vào.
"Két" một tiếng, cô cùng người bên trong bốn mắt nhìn nhau.
Trần Phóng chỉ mặc một chiếc quần màu trắng, nửa người trên trần trụi, có chút gầy, nhưng tuyệt đối không phải loại nhỏ bé yếu ớt, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường cơ bắp trên eo và bụng.
Từ Ngộ biểu hiện ra bộ dáng kinh ngạc, vội vàng xoay người, vừa nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không có biết anh đang thay quần áo, tôi tới để trả bóng..."
Sau lưng không có tiếng trả lời, chỉ truyền đến tiếng quần áo ma sát âm thanh sột soạt.
Chờ giây lát, Từ Ngộ mới xoay người, Trần Phóng đã mặc xong chiếc áo đen ngắn tay, đưa lưng về phía cô ngồi trên mặt bàn bóng bàn, cầm khăn lông khô lau tóc bị mồ hôi làm ướt sũng
Anh thay xong quần áo cũng không có để ý tới cô, tựa như cô không tồn tại.
Nhưng anh cũng không nhìn thấy nét mặt Từ Ngộ, Từ Ngộ không nói gì thêm, đem xe bóng đẩy vào phòng dụng cụ, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Hai người làm như không nhìn thấy sự tồn tại của đối phương, tự lo làm việc của bản thân. Thẳng đến khi một quả bóng từ trong tay Từ Ngộ trượt ra, lăn đến trước mặt Trần Phóng.
Trần Phóng tay lau tóc thậm chí ngay cả động tác dừng đều không có, càng không có ý định giúp cô nhặt bóng.
Từ Ngộ trong mặt lộ ra ý cười, giống như sửng sốt " A..." một tiếng, cô dần dần đi đến bên anh, sau đó cúi người, chậm chạp đem quả bóng nhặt lên.
Trường học quy định học sinh lên lớp nhất định phải mặc đồng phục, nữ sinh mùa hè là váy ngắn, màu sắc váy không được đẹp đẽ gì cho cam, nữ sinh nào muốn đẹp chỉ có thể tự nhúng tay thay đổi.
Từ Ngộ cố ý đem váy ngắn đến tiệm may cắt ngắn một chút, bình thường nhìn không ra, chỉ có thời điểm cúi xuống nhặt đồ, váy thuận theo động tác mà bị vén lên cao, mới phát hiện váy thật sự rất ngắn.
Ngắn đến mức lộ ra chiếc quần lót trắng tinh, cùng cặp mông căng tròn không thể che lấp bởi lớp vải.
Cô ngay cả quần an toàn cũng không mặc, theo động tác cô khom lưng nhặt bóng, phong cảnh dưới váy toàn bộ lộ ra. Cô tin tưởng Trần Phóng nhất định thấy được quần lót tam giác màu trắng trong váy, chỉ có điều lúc cô xoay người, trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì, lãnh đạm cùng cô liếc nhau một cái, lại đem ánh mắt rời đi.
Từ Ngộ am hiểu sâu sắc đạo lý “hăng quá hóa dở”(*), không tiếp tục làm những động tác hấp dẫn sự chú ý của anh, lấy bóng nhặt về, ghi danh sách sau đó liền rời đi.
Hiển nhiên thật giống như chỉ đến trả bóng, ai mà biết được.
(* Hăng quá hoá dở: Làm việc cần phải có chừng mực, nếu làm quá mức sẽ gây hỏng việc.)
***
Trận đấu bóng rổ kết thúc, lớp 12 cuối cấp liền không có hoạt động giải trí nào khác. Một tuần sáu ngày học, mỗi ngày còn phải tự học đến tối, như cố ý muốn đe tinh lực của học sinh vắt kiệt đến cực hạn.
Từ Ngộ cũng trốn không thoát khỏi sắp xếp của trường học, dù sao cô vẫn là lớp trưởng, trong mắt thầy cô là học sinh ngoan, nhất định phải phải tiên phong đi đầu. Chỉ có lúc ăn cơm tối có thể thư giãn một chút, thừa dịp trời còn chưa tối, Tôn Nhiêu Nhiễu dẫn theo Từ Ngộ chạy vòng qua khu thí nghiệm, chạy hướng ra cửa sau trường học.
Trong trường học có nhà ăn, nhưng là học sinh đều chán ăn, cửa sau trường học có khu đường ăn vặt phong phú, đủ loại quà vặt nuôi cái dạ dày kén chọn của học sinh, khiến cho việc buôn bán của các bác gái trong căn tin vô cùng ảm đạm.
Từ Ngộ từ xa ngửi thấy mùi dầu khói, có chút buồn nôn, cô tránh tay Tôn Nhiêu Nhiêu, nói với cô nàng: “Cậu đi mua đi, mình ở chỗ này đợi cậu.”
Tôn Nhiêu Nhiêu cũng biết trước kết quả này, nhưng vẫn hỏi một câu: "Thật sự không ăn? Cậu cũng đã giảm cân rồi, tại sao còn đối với bản thân hà khắc như vậy?"
Từ Ngộ không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Tôn Nhiêu Nhiêu thở dài, cô đơn chiếc bóng hướng sạp hàng bên trên đi tới.
Từ Ngộ không đứng tại chỗ đợi cô, bên này bụi cây mọc rậm rạp, muỗi cũng nhiều, thể chất cô trời sinh hấp dẫn muỗi, không thể không đứng xa một chút. Cũng cách xa đám đông ồn ào.
Sắc trời sắp tối, không biết chỗ nào truyền đến âm thanh "sột soạt", tiếp theo là tiếng bước chân linh hoạt, cùng âm thanh thiếu nữ ngại ngùng xấu hổ: "Trần Phóng, cậu đây là chuẩn bị đi ăn cơm tối sao? Mình vừa mới mua bánh sandwich, cậu nếm thử xem."
Từ Ngộ nghe thấy hai chữ đầu thần kinh liền căng lên như dây đàn, chậm rãi hướng gần đến nơi có âm thanh.
Cách lùm cây rậm rạp, cô nhìn thấy hai thân ảnh, một nam một nữ, nam sinh ngồi dựa lưng trên thềm đá, trong tay ôm điện thoại, hình như đang chơi game, mà nữ sinh mặc váy vô cùng ngắn, đứng dưới thềm đá, khuôn mặt tràn ngập mong đợi nhìn anh, trong tay ôm cái túi giấy.
Từ Ngộ nhận ra cô nàng ấy, là Ngô Âm của lớp 14.
Cái lớp khó quản nhất trường, làm thầy cô giáo đau đầu nhất, Ngô Âm là nữ sinh khó quản nhất trong lớp ấy. Dù cho sắc trời gần tối, mái tóc vàng óng của cô nàng vẫn thấy rõ vô cùng, móng tay dài tô màu hồng cầm túi giấy càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn.
Từ Ngộ nấp sau lùm cây, nếu là lúc trước, thân thể mập mạp của cô khẳng định là không giấu được.
Cô muốn nhìn một chút, chị đại Ngô Âm này làm thế nào theo đuổi Trần Phóng.
Cô đợi mấy phút, ngay cả chân đều cứng, cũng không nhìn thấy Trần Phóng có phản ứng.
Ngô Âm lại càng thê thảm, tay lúng ta lúng túng để giữa không trung, mặt đều cười đến cứng ngắc lại, cũng không đổi được một ánh mắt của Trần Phóng.
"Trần Phóng!"
Ngô Âm đối với Trần Phóng vô cùng kiên nhẫn, nhưng anh lại bất vi sơ động(*). Cô ta hờn dỗi cũng không thể khiến tâm anh mềm lại, ngược lại nhíu mày nhìn về phía cô, thần sắc có chút lạnh.
(*Bất vi sơ động: không bị lay động.)
Anh nói: “Cút.”
Từ Ngộ ở đằng xa đã không nghe lầm, Ngô Âm càng sẽ không nghe lầm, vẻ khó tin hiện rõ trên khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ, khiếp sợ nhìn về phía anh.
“Không nghe thấy?” Trần Phóng lặp lại lần nữa, “Còn chưa cút?”
"Cậu!" Ngô Âm mặt chuyển từ hồng sang đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh, ngữ khí thập phần phẫn nộ.
Trần Phóng lại chẳng có chút dao động, ánh mắt dời về trên màn hình điện thoại.
Chị đại cuối cùng bị uất ức mà chạy đi, thời điểm rời đi cô nhìn thấy Ngô Âm đang chà sát lau khóe mắt, thật sự là cảnh khó mà thấy được.
Mắt thấy một màn này Từ Ngộ rũ mắt xuống, không có biểu lộ gì.
Kịch hay đã xem hết, cô muốn âm thầm rời đi, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói Tôn Nhiêu Nhiêu: "Từ Ngộ! Cậu đang làm cái gì? Mình tìm cậu nãy giờ!"
Thanh âm bén nhọn, Từ Ngộ ngay cả tránh cũng không kịp, nhìn trộm còn bị bắt tại trận, cô vô thức quay đầu về phía Trần Phóng.
Anh quả nhiên cũng nghe thấy, ánh mắt lạnh nhạt hướng qua nhìn cô.
Hai người liếc nhau, vẫn là Từ Ngộ thu hồi ánh nhìn trước, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, Tôn Nhiêu Nhiêu vội vàng đuổi tới kéo cô đi.
Trên đường về lớp, Tôn Nhiêu Nhiêu líu lo không ngừng hỏi cô: “Vừa rồi không phải Trần Phóng sao? Cậu làm sao lại cùng một chỗ với anh ấy?”
Từ Ngộ liên tiếp bị cô hỏi đến vấn đề đấy, có hơi mất kiên nhẫn, chỉ có thể mượn cớ đi vệ sinh để tránh đi.
Cô đứng tại hành lang tầng hai, sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn hướng đến tòa nhà thí nghiệm nhìn thoáng qua.
Chỉ qua nơi đó một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.