Hơi nóng bốc lên trong nhà, khắp căn nhà toàn mùi lẩu, nhưng Từ Ngộ và Trần Phóng đã ở lâu cùng thứ mùi này rồi, thế nên họ không cảm nhận được nữa.
Từ Ngộ bất ngờ phát hiện, hóa ra Trần Phóng cũng kén ăn. Lúc cô mua rau mùi, anh không hề phản đối gì cả, nhưng lúc nhúng lẩu thì lại không chịu ăn một miếng nào. Từ Ngộ cố tình trêu chọc anh, bỏ một cây rau mùi vào trong bát Trần Phóng, lông mày của anh lập tức nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ.
“Anh không thích ăn sao?”
Từ Ngộ giả vờ thất vọng “Aizz” một tiếng, gắp rau mùi về bát mình, đồng thời nói đùa: “Ôi, em rất thích ăn rau mùi đó. Cứ thế này thì sau này sao bọn mình ăn cùng nhau được nữa đây?”
Dứt lời, cô lập tức ý thức được có điểm gì đó không ổn, kiểu nói đùa về tương lai lâu dài này không thích hợp cho lắm.
Lúc Từ Ngộ đang hối hận vì mình buột miệng, cô thấy Trần Phóng vươn đũa gắp cây rau mùi kia về.
“… Chẳng phải anh không ăn được sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play