Cơn mưa thu mang theo cái rét lạnh. Sau cơn mưa, không khí lại càng thêm lạnh rét, dường như chỉ qua một đêm, cả vùng đất rộng lớn đã bị nhiễm hơi thở mùa đông.
Nửa đêm, Từ Ngộ tỉnh giấc vì rét, cô lẩm bẩm kêu lạnh. Trần Phóng choàng tỉnh từ trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng tắt điều hòa đi. Xúc cảm mềm mại ấm áp trong vòng tay thậm chí còn khiến anh ngẩn ngơ, đến mức không thể phân rõ được mình đang ở trong cơn mơ hay là hiện thực. Mãi đến sáng hôm sau mở mắt dậy, nhìn thấy Từ Ngộ trông như một đứa trẻ đang ngủ yên bị mình dùng cả tay lẫn chân ôm lấy, Trần Phóng mới có chút cảm giác chân thật.
Anh nhắm mắt lại một lần nữa, để hai cơ thể gần như trần trụi sát lại gần nhau hơn.
Lúc Từ Ngộ tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rõ. Còn chưa mở mắt ra thì cô đã cảm nhận được một bàn tay luồn vào vạt áo ôm lấy eo mình. Cô không mặc gì ngoài một chiếc áo phông, đến đồ lót cũng không có. Trần Phóng thì càng không phải nói, tối qua sau khi làm xong anh chỉ mặc đúng một chiếc quần lót.
Từ Ngộ định thần lại, thấy Trần Phóng đang kề đầu bên cổ mình mà ngủ. Sự điên cuồng buổi đêm dần tan đi, hiện lên cùng với ánh mặt trời còn có nỗi xấu hổ, mất tự nhiên và cả trái tim đã lạnh đi cùng tiết trời.
Trời đã sáng, người cũng nên tỉnh giấc thôi. Thân phận hay vướng mắc gì đó đều phải nhớ rõ ràng.
Cô rút tay chân bị Trần Phóng đè lại ra, cẩn thận bò vòng qua người anh sang phía bên kia giường rồi trèo xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT