Ba người còn lại nhìn thấy Mạc Tử Khiêm, vị lãng tử ngày nào nay lại chủ động trách xa con gái liền trố mắt nhìn.
“Này, cậu bị bệnh à?” Hạ Vãn Triều lên tiếng hỏi han.
“Lăn xa ra một chút. Ông đây bình thường.” Mạc Tử Khiêm nghe thế thì nổi cáu, cậu ta quát.
“Vậy sao.”
Lục Tô Thời khẽ thở dài, nhìn thằng nhóc này là biết. Nhất định là đang tương tư cô nào rồi, nếu không thì tại sao phải thủ thân như ngọc thế làm gì?
(…)
Sáng hôm sau, trên đường Lăng Tiêu Nhiên đến văn phòng của mình như mọi ngày liền nhìn thấy bài báo về nhà họ Mạc.
Chỉ là một số lời giật tít câu view ấy vậy mà lại đứng vững vàng đầu bảng chính là biệc Mạc Cẩn Nhạc sẽ đính hôn.
Người qua đường đều thấy tiếc thương cho cô khi vừa ly hôn không lâu chồng cũ đã lấy vợ mới, vậy nhưng có trời mới biết thoát được tên đó cô vui đến nhường nào.
Lúc đến văn phòng đã thấy Tiểu Mai cùng Triều Nam ngồi ở đó, nét mặt ngưng trọng.
“Sao vậy?”
“Thiết kế đã có. Vậy nhưng vấn đề của chúng ta bây giờ chính là vải may. Chị biết không, loại vải mà ta vẫn thường hay sử dụng đã không thể sử dụng được nữa. Hôm qua có người lén vào phá hết rồi. Nhà sản xuất thì cũng không dư dả cho chúng ta nữa.” Tiểu Mai lên tiếng giải thích.
Lăng Tiêu Nhiên chỉ vừa đi vài ngày, ấy vậy mà mọi chuyện đã ập tới một cách vô cùng nhanh chóng, rốt cuộc là kẻ nào có gan đụng đến cô vậy?
“Không cần hoảng, mọi người tìm thêm nhân lực có tay nghề một chút. Không có vải thì ta dệt ra vải.” Lăng Tiêu Nhiên nói một cách bình tĩnh.
Vậy nhưng lời nói vừa được nói ra liền khiến hai cô cậu kia ngỡ ngàng.
“Chị à, chị đừng đùa nữa. Chúng ta… chúng ta làm sao có thể chứ.” Triều Nam lên tiếng hỏi.
“Sao lại không? Bộ sưu tập đó cách chúng ta ba tháng, hơn thế nữa loại vải đó cũng không phải là loại thượng hạng nhất. Chi bằng chúng ta tự làm cho chính mình đi.”
Cả hai nghe xong liền không biết phản bác như thế nào. Dù sao Lăng Tiêu Nhiên nói cũng vô cùng có lý. Loại vải đó dù là thượng hạng nhưng cũng chẳng thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bọn họ.
Lúc này Lăng Tiêu Nhiên để lại bọn họ đăng tin tuyển dụng tìm người. Cô xoay người ra ngoài gọi điện thoại.
Điện thoại được kết nối, bên kia là Cung Kiều Hân.
“Alo?” Lăng Tiêu Nhiên là người mở lời trước.
Bên kia im lặng một hồi lâu cũng lên tiếng đáp lại, chỉ là không phải là giọng nói của Cung Kiều Hân mà lại là giọng một người đàn ông.
“Hân ngủ rồi, có chuyện gì?” Giọng nói tràn đầy sự khó chịu. Có lẽ cô đã chạm đến giấc mộng ngàn xuân của bọn họ rồi, thật là gây nghiệt mà.
“Tôi có một số chuyện, anh có thể đem Tiểu Nguyệt, trợ lí chị Hân đưa cho tôi được không?”
Người đàn ông đưa mắt nhìn xuống tên danh bạ điện thoại. “Tiêu Nhiên” chính là người em út mà cô ấy cưng chiều nhất, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Nếu không được thì chỉ cần để cô ta đem theo Minh Dạ là được.
(…)
Vài ngày sau đó, Hà Thành sống yên biển lặng. Lăng Tiêu Nhiên bận việc đầy đầu ở văn phòng thiết kế. Mộc Nguyệt Dao cũng chẳng thấy mặt đâu. Hai anh em nhà họ Mạc hay đám người Sầm Tiến cũng không xuất hiện trước mặt cô lần nào. Đúng là an nhàn đến đáng sợ.
Điện thoại cô bỗng vang lên.
“Nhiên à, mau đến cứu chị. Con mẹ nó, đám người đó nhân lúc chị không để ý mai phục rồi.” Bên kia là Mộc Nguyệt Dao, bên kia có thể nghe thấy rõ tiếng thở dồn dập cũng với tiếng gió. Có thể dễ dàng nhận ra là đang chạy trốn.
“Chị đang ở đâu?” Nghe đến đây, Lăng Tiêu Nhiên liền bật dậy, lấy áo khoát rồi vụt đi mất.
Thì ra bọn họ không khắc nào rời khỏi nơi này, bọn họ chỉ ẩn trống ở những nơi mà cô chẳng thể nhìn thấy. Mọi thứ từ đầu đến cuối đều không yên bình như cô đã nghĩ.
Lăng Tiêu Nhiên chạy đến bến cảng thành phố. Nơi đó giờ đây đã là một bãi hoang tàn hoàn toàn đã bị phá hoại. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lăng Tiêu Nhiên đi một vòng xung quanh nơi này. Một lát sau đã tìm thấy Mộc Nguyệt Dao, vậy nhưng cô ấy đã bị bắt.
Bọn người kia là một đám ngoại quốc, thân hình cao lớn đứng vây quanh Mộc Nguyệt Dao. Cô ấy giờ đây đã khá tàn tạ, việc chạy trốn quá lâu làm cô thở hổn hển. Hơn nữa chân hình như cũng đã trúng đạn.
Bọn họ vừa muốn nắm lấy Mộc Nguyệt Dao liền bị Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng cản lại.
“Dừng lại!”
Dù biết giờ này có lẽ là điều không khôn ngoan lắm, vậy nhưng bây giờ là thời gian để nghĩ đến mấy chuyện đó sao?
Bọn họ quay người lại nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Nhiên. Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy cô liền thấy đổi sắc mặt. Vốn tưởng có thể đem cô thoát ra khỏi đây nhưng bây giờ cô đã bị bắt. Lăng Tiêu Nhiên đến đây thì khác gì nộp mạng chứ?
“Thả cô ấy ra. Tôi đi với các người.” Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng.
“Ha, cô em dũng cảm đó. Được, cưng lại đây với ông đây. Chúng tôi sẽ thả người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT