Tại sao cô ấy chưa từng ngoan ngoãn với mình như vậy? Lúc nào bên cạnh cũng là cái bộ dạng giơ móng vuốt cào chết người đối diện. Làm sao có cái xuất hiện bộ mặt mèo ngoan dụi dụi như vậy, thật sự làm anh ta ghen tị đến đỏ mắt rồi.
“Lục Tô Thời, cậu vẫn có mặt mũi ngồi đây à?” Vào đến nhà nhìn thấy một tên đàn ông đang chiếm giữ mấy chiếc sô pha nhà mình, Lam Thiên Ân liền lên tiếng.
Mấy ngày nay, cứ trong quân khu không có việc thì Lục Tô Thời lại tới, ăn uống ngủ nghỉ tự nhiên như nhà mình. Không những thế, trong Làm giá lúc bấy giờ có cả một phòng ngủ riêng cho anh ta.
Lại nói một chút, Lam Thiên Ân trời sinh ít nói, Thương Vũ cũng không phải dạng nhiều lời. Vậy nên từ khi Lục Tô Thời xuất hiện, ngày nào cũng dỗ ông bà cụ Lam cười đến vui vẻ không thôi.
Ngay làm tức bọn họ cảm thấy Lục Tô Thời quả nhiên là xứng đôi với cô con gái nhà mình mà.
“Anh trai về rồi à, anh qua đây dùng bữa đi.” Lục Tô Thời cũng đã sửa lại cách xưng hô của mình.
Thật ra anh ta cảm thấy việc Thương Vũ nhận Lam gia làm nhà mẹ đẻ cũng không có gì tệ. Có được một gia đình yêu thương hết mực, xuất thân cũng được xem là hiển hách cành vàng lá ngọc. Thật sự không hề có chút xấu xa cho cô.
Chỉ lúc trước có một số khúc mắc, quả thật không biết nên giải quyết thế nào đây.
(…)
Lúc này ở Pháp, Cung Kiều Hân sau khi được đem trở về đã bị nhốt trong phòng tròn một tháng. Cô không thể bước ra khỏi căn biệt thự xa hoa này dù chỉ là một chút, như thể cô đã biến mất, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.
“Cô chủ, chủ nhân hiện tại đã ra ngoài. Cô không thể ra khỏi phòng, cũng không thể tháo còng tay ra đâu.” Hầu trưởng nữ nhìn cô lên tiếng nhắc nhở.
Phải, không sai đâu. Cung Kiều Hân chính là đang bị nhốt trong căn biệt thự, hơn nữa tay còn bị còng khoá chặt lại. Ngày ngày trong phòng chờ đợi người đàn ông kia đến sủng nịnh, nếu không cô sẽ không thể thoát được.
Thật ra nhà họ Cung cũng có chút quyền thế, dù cho không thể sánh vai với những Mạc gia quyền quý trong nước nhưng cũng gọi là có của ăn của để qua nhiều đời. Lúc bọn họ tìm được nhau, những tưởng cô đã có thể được hạnh phúc, vậy nhưng có một số chuyện bất ngờ xảy ra, cô cũng chỉ có thể thuận theo ý trời mà bị cuốn vào vòng xoáy tội lỗi này.
Tiếp sau đó, cô gặp phải tên biến thái Song Kiệt Luân. Hắn ta làm vô số chuyện kinh tởm trước mặt cô, nhất quyết không để cô rời đi.
Lần đó cô được một người đàn ông cứu thoát khỏi cái đem kinh hoàng ấy. Vốn tưởng có thể thoát ra khỏi cuộc sống bị cầm tù đó.
Vậy nhưng có chết cô cũng không ngờ, trên đời này không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn mà thôi.
Cô được vị lão đại nọ mang về, nuôi nhốt trong một căn biệt thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố, ở đây ngày ngày đi đi lại lại trong căn phòng rộng rãi như một chú chim hoàng yến đeo gọng kiềm.
Dẫu cho vinh hoa phú quý được hưởng không ngớt, nhưng cái cảm giác bị cầm tù này liệu có dễ chịu không chứ? Làm chim hoàng yến của mấy vị tổng tài bá đạo hay lão đại hắc bang gì đó như trong mấy cuốn tiểu thuyết năm xu bán tràn lan trên thị trường quả thật chẳng dễ chịu chút nào.
Cảm giác danh dự và tự tôn của mình đã bị chà đạp một cách triệt để vậy.
Dưới lầu vang lên tiếng động cơ quen thuộc. Cô biết, người đàn ông đó về rồi. Sau lần mây mưa đó anh ta đã không xuất hiện ba ngày, lần này quay trở lại có lẽ sẽ là một đêm rất dài.
Cung Kiều Hân được mở cửa, đi thẳng xuống lầu. Hai tay vẫn đang bị còng lại phía đằng trước.
“Chào mừng ngài đã về.” Cô nhanh chóng nở một nụ cười xinh đẹp với người đàn ông trước mặt.
Lục Bách Duật thân hình rắn chắc, mang một luồn khí lạnh từ ngoài vào căn biệt thự lạnh lẽo. Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt liền đưa tay ôm nào lòng.
“Đã ăn gì chưa?” Giọng nói của anh trầm thấp, có chút khàn nhưng vẫn nhìn ra được sự dịu dàng trong nói.
“Em đợi ngài.” Cung Kiều Hân cubgx rất tự nhiên mà đáp lại.
Mấy năm này vốn đã thành quen với sự thống trị của anh ta. Mạch kinh tế ở Pháp lúc bấy giờ dường như đều nằm trong tay người đàn ông này. Cung Thị cubgx không tránh khỏi việc bị anh ta nhắm tới.
Vậy là vì máu mủ tình thâm, vì gia đình ruột thịt. Cung Kiều Hân đồng ý trở thành người tình trong bóng tối của Lục Bách Duật, tất thảy từ đầu đến cuối đều là tự nguyện.
“Tặng em.” Lục Bách Duật đưa tay lấy từ trong túi áo khoác một chiếc hộp bằng nhung đỏ trong vô cùng đẹp mắt.
Bên trong là một chiếc lắc chân nhỏ, bên trên đính vô số hạt kim cương quý giá. Chiếc vòng cũng với những viên kim cương màu đỏ vô cùng lấp lánh cùng nổi bật trên chiếc mắt cá chân mảnh khảnh và trắng ngần của cô.
Cung Kiều Hân, đại minh tinh nhiều người ngưỡng mộ lại phải chấp nhận đeo nó. Người ta nói, chỉ có tình nhân bé nhỏ bên ngoài không danh không phận mới phải đeo nó. Điều này tượng trưng cho xiềng xích giam cầm cả đời mà chẳng thể thoát ra được. T𝙧a𝓃g gì ⅿà ha𝐲 ha𝐲 𝘁hế ﹙ T𝖱 𝙪𝑴T𝖱U𝘠e𝖭.v𝓃 ﹚
Vậy nhưng ngoài việc im lặng chấp nhận, cô có thể làm gì nữa đây? Với cái quyền thế khổng lồ kia, nếu không chấp nhận, người thân của cô sẽ gặp nguy hiểm mất. Đến lúc đó, đám nhỏ nhà cô chắc chắn cũng sẽ không tránh khỏi hệ lụy trong chuyện này mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT