Lúc đến thời tiết vẫn còn tạnh ráo, nhưng khi Ma Xuyên tiêm xong, chúng tôi rời khỏi bệnh viện thì trời bất ngờ đổ mưa. Mưa kèm theo sấm chớp, chỉ trong giây lát trời đất đã tối sầm lại, khỏi phải nói, cần gạt nước gần như đã biến thành đồ làm cảnh.
Tốc độ chạy tối đa cho phép trên đường cao tốc là 120 yard/giờ, nhưng do tầm nhìn quá kém nên tôi chỉ dám lái ở tốc độ 80 yard/giờ.
So với lúc đến, cơn mưa và bầu không khí này trông còn giống với phim thảm họa hơn. Tôi lạc quan trong khổ cảnh, thầm nghĩ.
Đi suốt chặng đường mà mưa vẫn chẳng ngơi ngớt, tôi liếc Ma Xuyên ở bên cạnh, cậu ta tựa vào lưng ghế, đầu nghiêng sang một bên, im lặng như đang ngủ.
Tôi vất vả đi đi lại lại hơn ba trăm cây số, tốn kém những mấy tiếng đồng hồ quý giá của cuộc đời để đưa cậu ta đi khám, nhưng cậu ta thì hay rồi, không nói lấy một tiếng cảm ơn, lên xe cái là ngả đầu ngủ luôn, không thèm quan tâm xem tôi làm tài xế mệt thế nào.
Tôi mua nước cho cậu ta uống, cậu ta cũng không nói được một câu tử tế, thậm chí đến cả câu "mệt không, buồn ngủ không" cũng không hỏi tôi.
Tại sao chứ?
Tôi uất nghẹn trong lòng, lái xe thêm mấy cây số nữa thì thấy lối ra khỏi đường cao tốc, tôi bật xi nhan, tạt sang đó mà không cần suy nghĩ.
Cậu ta ngủ thì tôi cũng ngủ, mưa to thế này, chẳng biết tình hình con đường gồ ghề xuống cấp ở Thố Nham Tung kia thế nào, ai muốn đi đêm về thì tự tìm cách về đi, tôi là tôi không đi đâu.
Ra khỏi cao tốc, tôi lái xe vu vơ dọc theo con đường, tuy không tìm thấy khách sạn nhưng tôi lại thấy một khu farmstay ở ven đường.
"Đây không phải đường về Bằng Cát." Ma Xuyên trước đó vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, cảnh giác nhìn quanh khung cảnh ngoài cửa sổ.
"Hóa ra cậu không ngủ." Tôi đỗ xe ở bãi đất trống phía trước farmstay, tắt máy, cười cười với cậu ta: "Đúng vậy, chúng ta không về."
Tôi mở cửa xe, lao vào trong mưa.
Tận thế đến, ngoài việc chạy trốn ra thì còn lối thoát nào khác?
Tôi đẩy cửa, bước vào đại sảnh, mấy người ngồi đánh bài cạnh quầy đồng loạt nhìn về phía tôi.
"Còn phòng không ông chủ?" Tôi rũ nước trên người, hỏi.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi ra khỏi bàn: "Chỉ có một phòng giường đôi thôi, cậu đi một mình à?"
"Hai người. Vốn dĩ chúng tôi định đến Thố Nham Tung, cơ mà trời mưa to quá nên tôi muốn ngủ lại một đêm rồi mai đi tiếp." Tôi nói.
Ông chủ gật đầu: "Thố Nham Tung à, trời mưa khó đi phết đấy."
Chỗ nhỏ nên quản lý lỏng lẻo, tôi đưa chứng minh nhân dân của mình cho ông chủ, anh ta thậm chí còn không yêu cầu tôi xuất trình chứng minh nhân dân thứ hai đã làm thủ tục check-in cho tôi.
Tôi cầm thẻ phòng, mượn ông chủ một chiếc ô rồi quay lại đón Ma Xuyên.
Mưa to như trút nước, chiếc ô nhỏ căn bản không chịu được lượng nước mưa khủng khiếp như vậy, chỉ mới đi được vài bước, tôi đã bị thấm ướt nửa người.
Tôi mở cửa ghế phụ, nghiêng ô qua, Ma Xuyên ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
"Bách Dận, cậu muốn làm gì?"
Tôi đưa tay ra cho cậu ta, nói đùa: "Mời cậu lên con tàu của Noah."
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm suốt một lúc lâu, ánh mắt dừng trên tay tôi, không nói năng gì, giống như cách đối xử với thoi kẹo toffee có nhân rẻ tiền kia, luôn bày tỏ thái độ cự tuyệt.
Mưa xối ướt nhẹp mặt tôi, tiếng sấm nổ vang rền ở phía chân trời, cơ thể tôi lạnh hơn một chút, bàn tay giơ ra như biến thành tảng băng.
"Nếu không xuống, tối nay cậu chỉ có thể ngủ trên xe thôi." Nét mặt dần lạnh nhạt, tôi thu tay lại, đang định rời đi thì bàn tay lạnh ngắt bỗng bị nắm lấy.
Thân nhiệt Ma Xuyên cũng giống như con người của cậu ta, luôn có cảm giác mát lạnh, ngay cả vào mùa hè cũng không ngoại lệ, thế nhưng vào lúc này lại ấm áp lạ thường, thậm chí là còn hơi nóng phỏng.
Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt đen nhánh của cậu ta, bật cười rồi trở tay túm lấy cổ cậu, lao vào trong màn mưa tầm tã.
May mà chiếc xe chỉ cách cửa farmstay bốn, năm mét, chúng tôi nhanh chóng chạy lên hiên. Ngay sau đó, Ma Xuyên giằng tay ra khỏi tay tôi, nhét chiếc ô vào cái thùng nhựa màu đỏ ở trước cửa, tôi và cậu ta một trước một sau đẩy cửa bước vào.
"Cẩn thận sàn, đừng để ngã đấy!" Ông chủ cầm bài, dành ra chút thời gian bận rộn để nhắc nhở chúng tôi.
Ma Xuyên lên tầng trước, còn tôi thì đi theo sau, nghe anh ta nói thế, tôi ngoảnh lại, gật đầu đáp: "Vâng, cảm ơn ông chủ."
Lên đến tầng hai, tôi loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ông chủ và bạn cùng chơi bài: "Cứ tưởng là một cặp đôi trẻ, hóa ra là hai thằng đàn ông."
"Thế ông lại không biết rồi, hai thằng đàn ông cũng có thể là người yêu đấy."
"Tứ quý! Chặt chết ông này! Ai lại đi thuê phòng với đàn ông mặc đồ kiểu đó, ông xà lơ ít thôi..."
Farmstay chỉ có giá hai trăm tệ một đêm nên điều kiện thật sự rất hạn chế. Sàn nhà nhìn rõ bụi với rác rưởi, phòng vệ sinh thoảng mùi ẩm mốc, cộng thêm chăn ga gối đệm không biết từng có bao nhiêu khách sử dụng, ngay cả điều hòa cũng là loại công suất cấp 3 vừa nhỏ, vừa cũ rích.
Với điều kiện vệ sinh thế này, tôi thật sự chẳng muốn dùng khăn tắm của họ để tắm rửa nên định mặc nguyên quần áo ngủ tạm một đêm, sáng mai về viện nghiên cứu tính tiếp.
"Cậu muốn tắm rửa thì cứ tự nhiên, tôi ngủ thế này luôn." Tôi lau sạch vết nước trên quần áo bằng khăn lông rồi cởi giày, ngồi xuống giường.
Ma Xuyên không có ý định tắm rửa hay đi ngủ, cậu ta chỉ tìm một cái ghế dựa bên cửa sổ, ngồi xuống rồi lặng lẽ phóng mắt nhìn ra cơn dông đang đổ như thác ở bên ngoài nhà.
Tôi cởi áo khoác trên người, thấy cậu ta như vậy thì cúi đầu, lia mắt nhìn chiếc giường đôi rộng ít nhất là mét 8, sực nhận ra điều này đã phạm vào giới cấm của cậu ta là "không nằm giường cao".
"Cậu không ngủ thật à?" Tôi lại dụ dỗ cậu ta bằng chiêu cũ, "Tôi không nói thì có ai biết cậu phạm giới đâu?"
Dưới ánh sáng phả lòa, Ma Xuyên bất động: "Sơn thần biết."
Tôi khịt mũi khinh thường: "Cậu là người có học vấn đại học, không phải cậu thật sự tin trên núi tuyết Thương Lan có Cửu Sắc Lộc biết nói đấy chứ?"
"Sơn thần là lương tâm của tôi, đạo đức của tôi, là quyết tâm không thể lay chuyển của tôi. Tín ngưỡng không phải mê tín, cậu nói năng cho cẩn thận." Cậu ta liếc xéo tôi một cái, mang theo ý cảnh cáo như có mà cũng như không.
Xì, chẳng phải chỉ ngủ trên giường đôi thôi ư? Lại còn dính đến cả lương tâm và đạo đức cơ đấy.
"Tùy cậu."
Tôi thầm khinh bỉ, nhưng cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu ta về chuyện này. Tôi gửi tin nhắn cho Nghiêm Sơ Văn, bảo với nó rằng chúng tôi sẽ ở ngoài một đêm, sau đó tắt đèn, trở mình nằm xuống, nghe tiếng mưa rơi, bắt đầu thiu thiu buồn ngủ.
"Bao giờ tạnh mưa?"
Ngay khi tôi có cảm giác như ý thức đang dần trôi đi, giọng nói của Ma Xuyên bỗng vang lên từ phía đuôi giường.
Tôi mở mắt ra, nói với bóng tối: "Dự báo thời tiết nói sáng sớm mai sẽ tạnh. Sao, vội về à?"
Cậu ta không trả lời, nhưng tôi đoán đáp án là ừ.
Bị cậu ta cắt ngang, tôi không ngủ được nữa nên trở mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, hỏi: "Nếu không phải là ngôn quan, cậu muốn làm gì?"
Chỉ có mỗi câu hỏi đơn giản như vậy thôi mà Ma Xuyên phải suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi khiến tôi tưởng cậu ta sẽ không trả lời mình, sau đó, giọng nói trầm thấp hòa với tiếng mưa rơi lại lần nữa vang lên.
"Chưa từng nghĩ tới."
Tôi bĩu môi, nhạt nhẽo.
"Có rất nhiều đứa trẻ giống như Xuân Na ư?" Tôi lại hỏi.
"Trước đây có rất nhiều, nhưng hai năm gần đây đã cải thiện không ít."
Cậu ta không nói vì sao lại cải thiện, thế nhưng tôi đoán cậu ta đã có những đóng góp rất to lớn trong chuyện này.
Tôi đưa tay ra gối sau đầu, không hiểu: "Cũng đâu lấy tiền của họ, sao họ lại không muốn cho con cái được học hành nhiều hơn?"
Thời trẻ bà ngoại tôi học tại trường đại học nữ sinh do người nước ngoài thành lập, ông ngoại cũng môn đăng hộ đối với bà, là thiếu gia nhà danh gia vọng tộc từng đi nước ngoài du học. Tuy là con gái, nhưng Giang Tuyết Hàn lại chưa từng gặp phải trở ngại trong việc học hành, bà học lên đại học, sau đó quen Bách Tề Phong học cùng trường.
Ở thời điểm đó, trình độ học vấn như này đã được xem là khá tốt rồi, thế nhưng bà tôi vẫn khăng khăng cho rằng nếu như không phải do mẹ tôi học quá ít, đỗ vào trường "đại học tệ hại" kia thì đã không quen bố tôi rồi hỏng mất cả đời.
Bà ngoại tôi có hơi cực đoan, đàn ông đểu cáng với học thức chẳng liên quan gì tới nhau, trường tốt đến mấy thì cũng vẫn có mấy thằng sống chó phá nát tam quan của ta như thường thôi.
"Vì không có văn hóa nên không quan tâm văn hóa, coi thường văn hóa, cuối cùng căm ghét văn hóa." Giọng điệu cậu ta bình thản như thể đã quá quen với những kẻ chống trí thức đó.
Điều này khiến tôi nhớ đến phép ẩn dụ cái hang nổi tiếng trong《The Republic》: Những người chưa biết đến lễ rửa tội là những tù nhân sống trong hang, mọi thứ họ nhìn thấy đều có tính hạn chế, mà người giác ngộ được kia là người đã ra ngoài rồi quay trở lại, anh ta cố gắng giải thích cho họ về thế giới thực nhưng họ lại nghĩ anh ta bị điên.
(*) The Republic của Plato.
Nghiêm Sơ Văn từng kể với tôi rằng sau khi Ma Xuyên trở thành Tần Già, Thố Nham Tung đã thay đổi rất nhiều, họ trở nên cởi mở và cũng khá giả hơn. Mặc dù vẫn còn một số người cổ hủ thủ cựu, kêu ca rất nhiều về đường lối quyết sách của cậu ta, thế nhưng như chính cậu ta nói, đợi họ chết rồi, cậu ta vẫn có thể phổ biến chúng tiếp.
Giống như việc thức thâu đêm xem ai thức lâu hơn ai.
Chủ đề câu chuyện kết thúc, không ai lên tiếng nữa, căn phòng im lặng trong thoáng chốc.
Trong tiếng mưa nhiễu trắng, não bộ tôi dần trở nên đuối sức, tôi muốn hỏi thêm một câu nữa rồi ngủ.
(*) Nhiễu trắng (tiếng ồn trắng): những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh để giúp trẻ nhỏ dễ đi vào giấc ngủ.
"Sao cậu không hỏi tôi... về chuyện 'con tàu của Noah'?"
Tôi tưởng cậu ta không bắt kịp được theo suy nghĩ của mình, tôi đang định mô tả cho cậu ta về cảnh ngày tận thế trong đầu thì cậu ta bất ngờ lên tiếng.
"Cậu thấy trận mưa này to như ngày tận thế." Cậu ta dùng câu trần thuật dạng khẳng định.
Tôi sửng sốt, trong lòng nảy sinh cảm giác chấn động khó tả, bật dậy khỏi giường: "... Sao cậu biết?"
Trong bóng tối, chỉ có một vệt ánh đèn phờ phạc phát ra từ tấm bảng hiệu phía ngoài cửa sổ của farmstay chiếu vào. Ma Xuyên ngồi trong quầng sáng mờ nhạt kia, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, khuỷu tay tì trên tay vịn, đầu ngón tay chống má. Dưới ánh đèn neon, góc nghiêng của cậu ta đẹp đẽ, tinh xảo giống như một bức tượng bằng đá cẩm thạch.
Cậu ta cười nhẹ, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Liệu chúng ta... có thể trốn thoát khỏi ngày tận thế bằng con tàu Noah này không?"
Tim tôi đập như trống, như thể sấm sét nổ ầm ầm bên ngoài xuyên qua màn mưa, bổ liên hồi vào trái tim tôi.
"Không thoát được." Tôi siết chặt ngón tay, bấu nhăn tấm đệm dưới lòng bàn tay từng chút một, "Nhưng có thần tử đại nhân chết cùng, tôi thấy cũng không uổng."
Cậu ta lập tức nhìn sang, giống như con hổ già bị nhổ lông đuôi, tự dưng thấy đau nhói nên quay ngoắt đầu lại, gầm gừ đe dọa với kẻ dám mạo phạm mình.
"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi như thế."
"Vậy tôi nên gọi cậu thế nào?" Tôi dán mắt vào khuôn mặt của Ma Xuyên, muốn nhìn cho rõ biểu cảm của cậu ta, nhưng do tối quá nên chẳng thấy được gì.
Cậu ta nghiền ngẫm câu hỏi này thật lâu, lâu đến mức tôi thấy hơi sốt ruột. Cuối cùng, cậu ta cho tôi một đáp án chuẩn mực: "Cậu nên gọi tôi là 'Tần Già', giống những người khác."
Nhịp tim dồn dập đập chậm lại đáng kể, mọi thứ chẳng có gì thay đổi. Mưa dông sẽ tạnh, thế giới sẽ chuyển động lại một lần nữa, suy cho cùng, đây cũng chẳng phải là con tàu tị thế của Noah mà chỉ là một căn farmstay tồi tàn, lụp xụp mà thôi. Tôi thả dần miếng vải trong tay ra, kéo áo khoác lên rồi nằm phịch xuống thật mạnh.
Cậu ta im lặng một lúc rồi nói: "Bao giờ cậu đi?"
Mới đầu tôi còn tưởng cậu ta đang hỏi bao giờ thì về Thố Nham Tung, thế nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, cậu ta không bảo mai "chúng ta" đi lúc nào mà chỉ hỏi mỗi mình tôi.
Vậy nên, cậu ta đang hỏi lúc nào tôi sẽ rời khỏi Thố Nham Tung.
Tôi suýt bật cười: "Cậu mong tôi đi thế ư?"
Ma Xuyên không nói năng gì.
Tôi nghiến răng đáp: "Tuần sau."
"Chiếc Lông Vũ Của Thần" cần được tạo khuôn và khảm nạm, tôi không thể cứ ở lại Thố Nham Tung mãi được. Với cả... người cần gặp tôi đã gặp rồi, việc cần làm tôi cũng đã làm xong, tôi nên trở về với cuộc sống của chính mình thôi.
17/10/2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT