*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: YukiBeta: OhHarryTôi tìm bừa một chỗ trống để đỗ xe rồi lao vội vào trong sảnh cấp cứu, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tìm thấy Ma Xuyên ở khu cấp cứu khoa ngoại.
Trong phòng sơ cứu, vết thương vừa được băng bó mấy giờ trước lại bị mở ra, y tá nhanh chóng dùng các loại thuốc sát trùng để rửa vết thương trên cánh tay Ma Xuyên. Người mà trước đó bị thương vẫn không có biểu cảm gì, giờ đây lại không khỏi cau khẽ mày.
"Chị ơi, cậu ấy bị dao gỉ sét rạch trúng, tiêm uốn ván ở đâu thế ạ?" Tôi hỏi y tá.
"Lát khâu xong bác sĩ sẽ kê đơn cho, cậu mang biên lai ra quầy nhận thuốc rồi đến phòng tiêm là được." Chắc tò mò về cách ăn mặc của Ma Xuyên, lại thấy tôi đi cùng có vẻ dễ trò chuyện, chị y tá hỏi thẳng tôi: "Mấy cậu là người dân tộc thiểu số à?"
"Em không, còn cậu ấy thì phải." Tôi chỉ vào Ma Xuyên.
"Chị thấy cậu cũng không giống, cậu là người ở đâu? Nhiêu tuổi rồi?" Chị y tá chừng hơn bốn mươi tuổi, thẻ tên trên ngực áo ghi họ "Vương", khuôn mặt đầy đặn hài hoà, cũng rất hay nói, chỉ hai ba câu đã moi ra được cả quê quán, tuổi tác và nghề nghiệp của tôi.
"Chị thấy cậu cũng giống người Hải thành, người Hải thành đều sành điệu, trắng trẻo nõn nà. Cậu ưu tú thế này, đã có bạn gái chưa?"
Từ lúc thành niên, tôi không biết đã gặp qua biết bao cuộc trò chuyện thế này, đối phó mãi cũng thành quen rồi.
Nếu tôi đáp chưa, câu nói tiếp theo của chị ấy sẽ là đưa thông tin liên hệ của cháu gái cho tôi; còn nếu tôi bảo mình thích đàn ông, chị ấy sẽ lấy làm tiếc, rồi lại lảm nhảm về chuyện hòa hợp âm dương mới là lẽ phải.
Nên để tránh phiền phức, tôi thường đáp...
"Rồi ạ." Tôi cười nói: "Em kết hôn rồi."
Cánh tay đang giơ trên không trung bất chợt run lên, Ma Xuyên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang đường khó tin. Tôi nheo mắt nhìn cậu ta, tỏ vẻ như "tôi nói láo đấy, cậu làm gì được tôi".
"Quả nhiên, các chàng trai xuất sắc đều kết hôn rất sớm." Y tá Vương tiếc nuối, trầm ngâm một lúc rồi bất ngỡ chĩa "vuốt" sang đồng bào dân tộc thiểu số, tủm tỉm hỏi Ma Xuyên: "Cậu đẹp trai, cậu kết hôn chưa?"
Ma Xuyên sững người, không ngờ mình lại dính chưởng nhanh như thế, mãi lâu sau mới thấp giọng trả lời: "Tôi tu Bát Quan Trai Giới, không thể kết hôn."
Bát Quan Trai Giới, nghĩa cũng như tên, bao gồm tám giới luật, lần lượt là: không sát sanh, không trộm cắp, không hành dâm, không nói dối, không rượu bia, không ăn sái giờ, không thoa vật thơm, cũng không ca hát múa nhảy, không nằm ngồi nơi cao ráo rộng rãi. Đây là phương pháp tu hành dành cho người không xuất gia.
Tôi không biết cậu ta thành kính đến mức nào, nhưng nếu thực sự nghiêm túc tu Bát Quan Trai Giới, không nói dối, vậy thì lúc trước cậu ta bảo bản thân không hối hận khi trở lại Thố Nham Tung... đó hoàn toàn không phải nói dóc.
Không ngờ cậu ta lại không nói dối. Đệt.
"Tu... tu gì cơ?" Y tá Vương hiển nhiên không biết Bát Quan Trai Giới là gì, gương mặt lộ rõ vẻ mờ mịt khó hiểu.
"Cậu ấy bảo, ở tộc họ, chỉ những người có cùng tín ngưỡng mới được kết hôn với nhau, còn như chị em mình thì không được." Tôi phán bừa, đặt tay lên vai Ma Xuyên, đánh trống lảng: "À mà chị ơi, sao bác sĩ vẫn chưa tới vậy?"
Y tá Vương dùng nhíp, chà qua chà lại miếng bông vô trùng cuối cùng lên miệng vết thương của Ma Xuyên, sau đó ném vào thùng rác bên dưới, đứng thẳng dậy, nói: "Chắc đang chuẩn bị, để chị qua gọi, hai cậu chờ một lát nhé."
Thoáng chốc, trong phòng sơ cứu chỉ còn lại mình tôi và Ma Xuyên. Tôi liếc xuống, vừa hay trông thấy vết thương được rửa đến độ trắng bệch của cậu ta, da đầu tôi tê dại, vội vàng dời mắt đi.
"Tằng Lộc bây giờ, có thể kết hôn với người ngoài tộc." Ma Xuyên săm soi cánh tay mình, chốc chốc lại co duỗi năm ngón như đang kiểm tra độ linh hoạt của chúng.
Tôi từng thấy trên mạng có người ví ngoại hình như một xác suất, xác suất để các gen bình thường kết hợp, tạo ra ngũ quan hoàn mỹ được xem như một kỳ tích di truyền. Mà cho dù có sở hữu đường nét ngũ quan đẹp thì cũng chưa chắc mọi thứ đều ổn. Có những người dù ngoại hình rất đẹp nhưng chất giọng lại ồm ồm khó nghe, ngón tay thô to. Ông Trời không bao giờ cho ai tất cả cả.
Tôi từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp nổi tiếng trong làng giải trí lẫn giới thời trang, cũng từng thấy rất nhiều người "trúng gen độc đắc", trong đó có cả tôi, nhưng chưa một ai giống với Ma Xuyên, cho đến bây giờ vẫn khiến tôi không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Bàn tay này mà to thêm chút nữa thì sẽ hơi thô kệch, mà nhỏ đi một xíu thì lại bị gầy quá, xương cơ cân xứng, độ lớn vừa phải thế này quả là một loại kỳ tích khác.
"Nếu bố mẹ không đồng ý giống cha Xuân Na hôm nay thì làm sao?" Một công đôi việc, vừa trò chuyện với Ma Xuyên, tôi vừa nhẩm đếm các vị trí có thể tồn tại khuyết điểm trên người cậu ta.
Ma Xuyên co ngón lại, siết tay thành đấm, bình thản nói: "Tuy còn rất nhiều người già phản đối, nhưng không quan trọng, đợi khi họ chết rồi, vấn đề này sẽ được đẩy mạnh phổ biến."
Chân? Chiều cao của cậu ta đã vượt xa mức trung bình rồi, không thể là khuyết điểm được.
Eo? Hôm nay tôi vừa được sờ thử, tuy đeo thắt lưng nên không biết cậu ta có cơ bụng hay không, nhưng chắc chắn là đạt chuẩn hai chữ "thon, săn chắc".
Ngực... tôi liếc xuống. Để thuận tiện cho việc làm sạch vết thương, Ma Xuyên lại cởi áo choàng ngoài, để lộ ra chiếc áo lót lụa bên trong.
Chiếc áo này khá ôm người, cổ áo dựng cài nút quan, che nửa kín nửa hở ở dưới yết hầu, đường cắt may ôm sát cơ thể kéo dài đến bờ vai rộng, tôn lên thân hình tam giác ngược của cậu ta. Chuỗi hạt ngọc bích áp trước ngực, còn bối vân áp vào sống lưng, càng cấm dục thánh khiết lại càng gợi tình cấm kỵ...
(*) Nút quanTôi vô thức bóp vai Ma Xuyên, không biết có phải do cậu ta vẫn luyện bắn cung định kì hay không mà tôi cứ cảm giác phần bắp vai của cậu ta rất cứng.
Mới nghĩ đến đây, Ma Xuyên đột nhiên vươn tay, đặt tay trái lên vai phải mình.
"Cậu làm gì vậy?" Cậu ta nghiêng đầu.
Tôi nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên tay mình một lúc, chẳng những không rút ra mà còn cười bóp thêm mấy cái, "Thấy vai cậu hơi cứng nên giúp mát-xa ấy mà."
Cậu ta nắm tay tôi, kéo ra: "Không cần."
Tôi thấy đủ thì ngưng, thu tay về, không làm phiền cậu ta nữa. Lúc này, một bác sĩ nam đeo kính bước vào, sau khi gọi Ma Xuyên đến phòng riêng thì yêu cầu người nhà đợi bên ngoài.
"...Người nhà?" Tôi nhẩm thầm, lặp đi lặp lại hai chữ này, cười khẩy một tiếng rồi bước ra cửa bệnh viện.
Tôi mua một ít đồ ăn ở siêu thị nhỏ đối diện bệnh viện – một túi bánh mì, hai trái bắp với hai chai nước. Lúc tính tiền, tôi tình cờ trông thấy mấy thoi kẹo toffee có nhân được bày trên giá bên cạnh nên tiện tay lấy một thanh.
"Chờ đã, thêm cái này nữa." Tôi đưa kẹo cho ông chủ rồi lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.
Mấy thứ khác đều được đựng trong bọc, chỉ có thanh toffee kia là tôi nhét vào túi mình.
Khi tôi quay lại phòng sơ cứu, Ma Xuyên vẫn chưa ra ngoài. Chờ tôi gặm hết một trái bắp, nốc cả nửa chai nước rồi, cậu ta mới chầm chậm bước ra, trong tay cầm hai tờ đơn.
Tôi đưa túi đồ ăn cho cậu ta: "Cậu ngồi đây ăn đi, tôi đi lấy thuốc."
Cậu ta cụp mắt, nhìn vào trong túi, không nhúc nhích, "Giờ đã quá giờ cơm rồi."
Tôi sửng sốt rồi sực nhớ ra, à, không ăn sái giờ, không ăn cơm ngoài giờ quy định.
"Thì cậu cứ ăn đi, coi như tôi không thấy là được, hay là lúc về người ta còn mổ bụng cậu ra ra để kiểm tra xem cậu ăn lúc nào?" Thấy cậu ta vẫn bất động, tôi lại lên cơn cáu, "Cậu không đói thì thôi đừng ăn." Nói rồi, tôi không để ý đến cậu ta nữa mà quay người đi ra quầy thanh toán.
Ngoài việc lát nữa phải tiêm uốn ván, bác sĩ còn kê một số thuốc chống viêm giảm đau. Nộp tiền xong, tôi cầm một túi thuốc to quay về, vừa ngẩng lên, tôi đã thấy Ma Xuyên đang ngồi trên băng ghế ở hành lang ăn bánh mì.
Tay trái cầm chai nước, tay phải cầm miếng bánh mì bọc túi nilon, với một tư thế hoàn toàn tương phản, cậu ta ăn rất đỗi tự nhiên như thể chẳng có ai bên cạnh, phớt lờ hết những ánh mắt đang đổ dồn vào mình của người đi đường.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí tôi đã nghĩ rằng... việc tôi để Ma Xuyên ngồi ăn bánh mì trên hành lang bệnh viện là tôi đang khiến cậu ta tủi thân, chịu thiệt thòi. Lý ra tôi phải lái xe hai chục cây số, bắt trói đầu bếp kéo mì giỏi nhất thành phố này ra khỏi cửa hàng, bắt ông ta tự tay làm một bát mì somen cho Ma Xuyên.
Tất nhiên tôi đã nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cũng vì cái suy nghĩ khó hiểu thoáng qua trong 0.1 giây kia mà buồn nôn không thôi.
"Tay cậu vừa khâu xong đã phải tiêm, không đau hả?" Đằng nào cũng không có việc gì gấp, tôi quyết định ngồi cạnh Ma Xuyên, chờ cậu ta ăn xong.
Chẳng phải đang ăn ngon lành đấy ư? Chứng tỏ phép tu của cậu ta không phải điều không thể phá vỡ, hôm nay phá luật không ăn sái giờ, ngày mai... chưa biết chừng có thể phá cái khác.
"Tiêm thuốc tê nên không thấy gì." Cậu ta xoay xoay cánh tay trái quấn băng của mình như đang khoe mẽ.
Vết thương nằm ở mặt bên cánh tay, kéo tới gần cổ tay, mùa đông mặc đồ dày, nếu mấy hôm này cậu ta mà cẩn thận thì chắc sẽ không bị phát hiện.
Tôi không hỏi cậu ta chuyện vì sao lại không nói cho người khác biết lí do mình bị thương. Không cần nghĩ cũng hiểu, với thân phận đặc biệt, có thể coi là báu vật với toàn tộc Tằng Lộc của Ma Xuyên, nếu các tín đồ sùng đạo kia biết chuyện cậu ta bị một cô nhóc 13 tuổi dùng liềm làm bị thương, đã thế còn chảy máu nữa, cho dù bản thân Xuân Na không sợ chết khiếp thì cô bé cũng sẽ bị chết đuối trong tấn nước bọt của đám người kia.
Cô bé đã đủ khổ rồi, không cần làm đến mức đấy.
Ăn xong hai miếng bánh mì nhỏ cộng thêm nửa trái bắp, chắc đã no rồi nên Ma Xuyên lấy khăn ướt trong túi nilon ra lau cẩn thẩn từng ngón tay, sau đó đứng dậy khỏi ghế.
Tôi không đứng dậy theo mà vẫn ngồi lại tại chỗ, ngửa đầu nhìn cậu ta.
Ánh mắt Ma Xuyên tỏ vẻ khó hiểu: "Không đi à?"
Tôi lấy trong túi áo ra thoi kẹo toffee mình cất suốt nãy giờ, đưa đến trước mặt cậu ta: "Ăn kẹo không?"
Thoi kẹo bị ủ lâu nên cũng lây thân nhiệt của tôi.
Kẹo toffee vốn dễ mềm, chẳng biết có bị chảy không nữa...
Cậu ta sững sờ trông thấy, nhìn thoi kẹo trong tay tôi một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng chịu chìa tay ra nhận.
"...Không cần đâu." Sau khi thốt ra ba tiếng lạnh lùng, cậu ta tuyệt tình quay đi, không chờ tôi nữa mà bước thẳng vào trong phòng tiêm.
Bàn tay đưa ra cứng đờ giữa không trung, thay vì nói là ảo não thì cảm giác tuôn ra trong lòng tôi lúc này giống với nỗi "thất bại có thể đoán trước" hơn.
Ha, tự chuốc nhục vào thân, đáng đời chưa?
Tôi vả nhẹ mình một cái rồi nhét lại thoi kẹo vào túi, xách túi đuổi theo sau.
Vật đổi sao dời, món trò năm xưa đã không còn tác dụng. Trần đời chỉ có trẻ con mới tin ăn kẹo có thể giảm đau, còn người lớn chỉ biết ra vẻ vô tư, vờ như mình không đau chút nào.