◎ Không cho anh chạm vào ◎
Hôm nay số lần đỏ mặt nhiều quá, đến mức Ngô Túy còn nghi ngờ da mặt của mình đã mỏng đi mất rồi.
“Anh thuê cả đội tìm kiếm cứu nạn nữa à.” Ngô Túy mất tự nhiên, đưa tay lau mặt, định bẻ lái câu chuyện sang hướng khác. Nếu Mục Thượng Hành hỏi ngô ở đâu ra thì biết nói làm sao đây. Chỗ này toàn là núi hoang đất trống, cậu có muốn cũng khó mà phịa ra được.
“Đấy vốn là đội bảo an nhà họ Mục, hôm qua mới điều động khẩn cấp đến.” Mục Thượng Hành thuận theo chủ đề của Ngô Túy. Nhìn sơ thì có vẻ như cảm xúc đã khá lên rất nhiều.
Tiếng mưa nhỏ dần, Ngô Túy nghe thấy âm thanh giống như “ta ta ta”, hơn nữa còn càng ngày càng gần. Chỉ chốc lát sau, mấy nhân viên tìm kiếm và cứu hộ mặc trang phục rằn ri đi vào hang đá. Họ còn mang theo nước đường glu-cô, chăn mỏng và cả cáng cứu thương.
“Mục tổng, xin lỗi. Chúng tôi đã đến muộn rồi.” Vẻ mặt tiểu đội trưởng dẫn đầu rất nghiêm túc: “Vì cơn mưa có kèm theo sấm sét nên trực thăng hơi khó cất cánh, người bị thương mà ngài nói là phu nhân ạ?”
“Ngô phu nhân” đứng lù lù bên cạnh tỏ vẻ chân tay tôi vẫn còn nguyên, người bị thương nằm trong kia kìa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT