Lúc đang ăn bữa tối, Nghiêm Nghiên chú ý tới tay áo tây trang của Ngô Túy bị rách, không biết làm gì mà nhìn toàn bộ phần tay áo cực kỳ thê thảm.
Đường may bả vai bị kéo rách hết thì thôi đi, đằng này ngay cả khuy măng sét cũng không thấy đâu, nhăn nhăn nhúm nhúm từ trên xuống dưới, rất giống như ném vào cối xay thịt một lần.
“Đại bảo bối à.” Lão phu nhân sờ lên tây trang của Ngô Túy, không có bất kỳ lời trách móc nào, vẻ mặt bà cụ hiền lành: “Cởi cái này ra đi, bà nội vá lại cho cháu.”
“Mẹ, bảo Túy Túy đưa quần áo cho quản gia Lý là được rồi ạ.” Mục Bách hiếm khi lên tiếng, giọng nói ấm áp khuyên can mẹ ruột mình.
“Suốt ngày quản gia Lý, quản gia Lý là mẹ anh à!” Lão phu nhân liếc mắt nhìn con trai mình không hề khách sáo: “Lẽ nào mẹ may thì không đẹp hả? Con cũng đừng quên, quần áo hai anh em mấy đứa khi còn bé đều là mẹ may cả. Mẹ biết bây giờ là thời đại mới, chẳng lẽ mẹ may quần áo cho cháu dâu mẹ còn có thể lỗi mốt hay sao?”
“Ý con nói không phải thế.” Mục Bách bị nói mà trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mắt của mẹ...”
“Con dâu!” Lão phu nhân bị Mục Bách chọc phiền nổi giận, vỗ bàn đánh cái “bốp”, Nghiêm Nghiên lưu loát đứng dậy, đem tới một vali xách tay màu bạc xa hoa không biết lấy từ đâu ra, đặt ở trước mặt lão phu nhân.
“Mở vali!” Lão phu nhân không nói thêm gì mà đứng dậy luôn, cởi áo khoác tây trang của Ngô Túy ra: “Mật mã 3961!”
Vẻ mặt Nghiêm Nghiên nghiêm túc, lấy một đôi găng tay y tế một lần, cúi nửa người, nhập một mã số vào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT