Ông nội Khúc gọi đứa con trai thứ ba vào phòng, mới một lúc, ông cụ ở bên trong đã hét lớn, nhưng hai đứa nhỏ lại không hề sợ hãi. Nhất là Tiểu Chỉ Chỉ, con bé cứ duỗi cổ muốn bò đến phòng làm việc, nhưng nó chưa biết bò, bò mãi không được, sốt ruột đến mức ồn ào. Tính cách đứa bé này đúng là không thua kém ông cố của nó.

Thương Dĩ Nhu lái xe chở mẹ Khúc và hai đứa bé về trước. Mãi đến tối bố Khúc và Khúc Mịch mới về, ngay cả cơm cũng chưa ăn.

"Bố có lên huyết áp không?" Mẹ Khúc hỏi.

"Không sao, nhưng rất tức giận. Chú ba cũng quá ngoan cố, cứ khăng khăng đòi tái hôn. Tính của bố em cũng biết rồi, nếu từ từ khuyên thì còn có thể chấp nhận, nhưng ngoan cố thì chắc chắn không ổn. Cả hai người họ gặp chuyện gì là đều chỉ theo ý mình, không ai khuyên được. Chú ba quỳ trong phòng, bố không đồng ý thì không chịu đứng lên. Lúc bọn anh về chú ba vẫn còn ở đó, mẹ bảo bọn anh về trước."

"Chú ba còn đang quỳ sao?"

Khúc Hòa Bình đã 42 tuổi, đã sống gần nửa đời người. Tuy đã chuyển nghề nhưng dù sao cũng từng là cán bộ cấp cao, bây giờ nói quỳ là quỳ, có thể thấy ông đã rất quyết tâm tái hôn.

Thấy Thương Dĩ Nhu kinh ngạc, mẹ Khúc thở dài: "Chuyện của chú ba con không xong ngay được đâu, chú ấy là người tuyệt tình, nhưng cũng là người si tình."

Trong tình yêu, một khi đã yêu ai đó sâu sắc thì chắc chắn sẽ làm tổn thương đến tình cảm của người khác. Thương Dĩ Nhu có loáng thoáng nghe thấy cái tên Tú Vân, đây chắc là đối tượng chú ba muốn kết hôn. Rốt cuộc là một người phụ nữ thế nào lại có thể khiến chú ba khô khan lạnh lùng điên cuồng đến vậy chứ?

Cô khá tò mò với người phụ nữ tên Tú Vân này nhưng lại không dám hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện của chú chồng.

Buổi tối ở trong phòng tâm sự, Khúc Mịch kể cho Thương Dĩ Nhu nghe Tú Vân là mối tình đầu của chú ba. Bọn họ yêu nhau từ thời trẻ, nghe đâu là đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, về sau người phụ nữ tên Tú Vân kia biến mất. Sau mười tháng, có một bé gái được gửi đến trước cửa nhà họ Khúc, trong tã lót còn có một tờ giấy ghi rằng đó là con của chú ba.

"Ý anh đứa bé kia là Khúc Khê?" Thương Dĩ Nhu giật mình, "Bản thân Khúc Khê có biết không?""Chắc là không. Năm xưa bà nội bế đứa bé vào nhà, đưa đi làm xét nghiệm DNA, xác định đó là con của chú ba. Nhưng khi ấy chú ba đang học đại học, một người chưa lập gia đình như ông ấy không thể sinh con, vả lại đứa bé cần cả bố lẫn mẹ, cần một gia đình bình thường. Đúng lúc này chú ba chủ động đề nghị kết hôn với chú ba, từ nhỏ thím ba đã hay chạy theo đuôi chú ba, không lo tập trung học hành. Nhà họ Đổng đương nhiên phản đối việc này, thế là thím ba tuyệt thực tự sát, còn nhân lúc nửa đêm trèo lên giường chú ba. Thím ấy nói mình sẵn sàng làm mẹ đứa bé, thím sẽ nuôi nấng nó như con ruột của mình. Ông Đổng không nói được thím ấy, sợ cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện nên chỉ đành đồng ý. Hai người họ chỉ đăng ký kết hôn, không tổ chức tiệc. Sau khi kết hôn bọn họ vẫn tiếp tục học đại học, con thì gửi về cho ông bà nội nuôi. Đến khi chú ba tốt nghiệp đi bộ đội, thím ba lại mang thai. Thế là thím ấy chưa học hết đại học đã bỏ dỡ, lo ở nhà sinh con. Tú Vân chắc là mẹ ruột của Khúc Khê. Hơn hai mươi năm trước, bà ấy rời khỏi chú ba, vứt bỏ con gái ruột của mình, không biết sao còn mặt mũi trở về nữa!"

Thì ra là như vậy, Thương Dĩ Nhu cảm thán: "Tuy hành xử có hơi theo cảm tính nhưng thím ba thật lòng yêu chú ba. Khi đó thím chỉ mới tròn mười tám tuổi mà đã dám làm mẹ kế, thảo nào thím ấy không chấp nhận việc chú ba tái hôn, trong cuộc hôn nhân này thím ấy đã trả giá quá nhiều rồi."

"Nhưng tình yêu là chuyện của hai người, yêu càng nhiều sẽ càng là bi kịch." Khúc Mịch không mấy đồng cảm với Đổng Thiên Huệ, anh có thấy và nghe vài việc trong nhà, thế nên không có ấn tượng tốt với người thím này lắm.

Trong suy nghĩ của Khúc Mịch, tình yêu không được tính toán, càng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước. Tình yêu sẽ giúp cuộc sống trở nên tốt đẹp hạnh phúc hơn, chứ không phải trở thành gông xiềng khiến người ta muốn thoát đi. Rõ ràng trong cuộc hôn nhân này chú ba không hề hạnh phúc, ông ấy luôn ở trong quân ngũ, luôn vô cùng bận rộn.

Thương Dĩ Nhu không phát biểu ý kiến, cái cô nhìn thấy chỉ là phiến diện, trong tình yêu không thể nói ai đúng ai sai.

Ai ngờ hôm sau đi làm, Khúc Hòa Bình lại tới khoa pháp y.

"Chỗ này có ba mẫu, chú muốn nhờ cháu giúp nhờ ai đó xét nghiệm DNA. Chú không muốn để ai biết nên mới tới đây."

Việc này không khó, Thương Dĩ Nhu có thể đi nói chuyện với khoa pháp chứng, hơn nữa đây là việc chú ba nhờ. Tiễn chú ba đi, Thương Dĩ Nhu lập tức đến khoa pháp chứng tìm đồng nghiệp chuyên phụ trách đối chiếu DNA để nhờ vả, người ta vui vẻ nhận lời.

Một tuần sau kết quả có, Thương Dĩ Nhu gửi kết quả cho chú ba. Mẫu 1 không có quan hệ huyết thống với mẫu 2 và có quan hệ cha con với mẫu 3.

Cô vừa gửi tin nhắn đi, chú ba liền gọi điện tới: "Không sai chứ?" Nghe giọng có vẻ chú ba rất căng thẳng.

"Chắc là không."

"Ừ, cảm ơn cháu." Nói hết câu, chú ba cúp máy.

Trên ba mẫu DNA không có tên, Thương Dĩ Nhu không biết là của ai, cô đang định gọi điện cho Khúc Mịch thì anh đã gọi cho cô.

"Lên mạng xem tin giải trí mới nhất đi." Điện thoại vừa kết nối, Khúc Mịch nói ngay.

Thương Dĩ Nhu nghi ngờ lên trang Đằng Tấn.

"Sau Trần Quả, Nguyễn Chỉ, diễn viên thứ ba đóng vai khai quốc đại tướng quân Trì Vu đột ngột qua đời. Theo lời kể của những người chứng kiến, trong quá trình đóng phim Trì Vu đột nhiên lên cơn đau tim, chết trên đường nhập viện..." Thương Dĩ Nhu đọc, "Sao lại đột nhiên lên cơn đau tim mà chết chứ?"



"Em kéo xuống bình luận đi."

Thương Dĩ Nhu kéo xuống, bình luận bên dưới còn chấn động hơn tin tức.

Có người nói đoàn phim bị ma ám, liên tục có người chết. Có người thì nói nội dung phim không phù hợp với lịch sử, các anh hùng dân tộc đang nổi giận. Cũng có người lý trí nói rằng làm việc quá sức có thể khiến đột quỵ.

"Anh đang nghi ngờ điều gì?"

Khúc Mịch ở bên kia đang uống trà: "Cùng một vai diễn, cùng lên cơn đau tim. Nếu không phải Nguyễn Chỉ kia xui xẻo thì chắc sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim mà chết. Anh đoán Trì Vu này không có tiền sử tim mạch."

Trên tin tức có kèm theo ảnh chụp và tóm tắt, Trì Vu là một thanh niên cường tráng, trước khi bước vào giới giải trí từng là huấn luyện viên thể hình.

Thương Dĩ Nhu cũng nhìn thấy những thôn tin này. Với sơ yếu lý lịch này thì chắc anh ta không có bệnh tim, hơn nữa trông thanh niên này khỏe mạnh như vậy, dù có thức trắng hai đêm cũng không có vấn đề gì lớn. Cái chết của anh ta đúng là kỳ lạ, khiến người ta nghi ngờ.

Quả nhiên sự thật đúng với suy đoán của Khúc Mịch. Kết quả kiểm tra sức khỏe của Trì Vu rất tốt, không hề có tiền sử tim mạch. Người nhà anh ta không chấp nhận kết quả này, yêu cầu cảnh sát điều tra, tìm ra nguyên nhân Trì Vu tử vong.

Thi thể của Trì Vu được vận chuyển từ nhà xác bệnh viện đến khoa pháp y của Cục Công An, người nhà khăng khăng yêu cầu khám nghiệm thi thể, hơn nữa còn chỉ đích danh Thương Dĩ Nhu.

Thương Dĩ Nhu cũng muốn giải phẫu. Nguyên nhân cái chết lần này có quá nhiều dấu chấm hỏi, khám nghiệm tử thi là cách tìm ra sự thật. Cô gọi Khang Bình đang đi học về làm trợ thủ.

Bề ngoài người chết không có ngoại thương, mở lồng ngực ra, tìm đến vị trí của tim, Thương Dĩ Nhu phát hiện tim của người chết to hơn bình thường, biểu hiện trên lâm sàng là ngưng tim trong thời gian ngắn dẫn đến tử vong. Ngoài ra, ruột thừa người chết có tình trạng viêm nhẹ, khi còn sống chắc anh ta thỉnh thoảng sẽ đau bụng lúc trời lạnh nhưng đây không phải nguyên nhân gây ra cái chết.

Kết quả giải phẫu vô cùng rõ ràng, người chết tử vong do bệnh tim. Tuy Thương Dĩ Nhu cũng không muốn chấp nhận kết quả như vậy nhưng đây là sự thật. Gia đình vẫn không thể chấp nhận kết quả này, yêu cầu cơ quan chức năng điều pháp y cấp cao hơn đến đây.

Gửi đơn một tuần, kết quả trả về khiến người nhà vô cùng thất vọng. Cơ quan chức năng đồng ý tiến hành giải phẫu thêm lần nữa, nhưng vì Thương Dĩ Nhu là người có thẩm quyền trong giới pháp y nên việc này vẫn do cô phụ trách.

Trong khoảng thời gian này gia đình Trì Vu đã hỏi thăm khắp nơi, biết được địa vị của Thương Dĩ Nhu trong giới pháp y, vì thế chỉ đành để cô khám nghiệm tử thi lần hai.

Trong một tuần này Thương Dĩ Nhu không hề rảnh rỗi, cô đọc đi đọc lại báo cáo khám nghiệm tử thi của Trần Quả và Nguyễn Chỉ. Trừ tình trạng viêm ruột thừa nhẹ, hai người kia đều vô cùng khỏe mạnh nhưng kích thước của tim lại lớn hơn bình thường, dẫn đến bệnh tim nghiêm trọng. Có điều cả ba không hề có biểu hiện bệnh tìm ra ngoài. Mà họ không hề có sở thích có hại nào, đều là người siêng năng tập luyện thể thao. Đây mới là chỗ khiến Thương Dĩ Nhu thấy thắc mắc, chẳng lẽ là một căn bệnh mới chưa được phát hiện?

Lần thứ hai khám nghiệm thi thể, Thương Dĩ Nhu vô cùng cẩn thận. Đến khi mở lồng ngực người chết ra, Thương Dĩ Nhu hãi hùng. Thi thể được đông lạnh trong nhà tang lễ, mới một tuần, tất cả cơ quan nội tạng đều bắt đầu thối rữa, tỏa ra mùi lưu huỳnh. Điều này rất bất thường!

Khang Bình cũng nhíu mày, im lặng nhìn Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu lấy mẫu nội tạng ra kiểm tra, phát hiện mùi lưu huỳnh nặng nhất là ở ruột thừa, hiện tại nó đã hoàn toàn thối rữa. Cô cho vào túi kín, nhờ người gửi đến khoa pháp chứng kiểm tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play