Đổng Thiên Huệ ở nhà họ Khúc vừa khóc vừa than, bà không tin Khúc Hòa Bình thật sự ly hôn với mình, không tin ông ấy muốn tái hôn. Bà và Khúc Hòa Bình đã sống với nhau hơn hai mươi năm, trước giờ việc gì cũng đều do bà quyết định. Một người chồng cưng chiều bà như vậy sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ?

Bà muốn nghe mọi người nói Khúc Hòa Bình chỉ đang giận dỗi, không ngờ lại nghe mọi người nói khác.

Mẹ Khúc không nói thẳng, hơn nữa còn rất uyển chuyển nhưng lời mẹ Khúc nói như sét đánh ngang tai giúp Đổng Thiên Huệ tỉnh táo lại. Khúc Hòa Bình không phải người thích hù dọa kẻ khác, một khi đã nói thì ông chắc chắn sẽ không thay đổi.

Khúc Hòa Bình đã thật sự hạ quyết tâm ly hôn, không, phải nói là tái hôn! Đổng Thiên Huệ ép bản thân phải bình tĩnh lại, uống liền mấy ngụm nước mới nói chuyện.

"Em không biết Hòa Bình nghĩ gì cả. Em vẫn chưa gặp cô gái kia, cũng không biết bất cứ thông tin gì về cô ta. Hòa Bình bảo vệ cô ta tốt quá nên đây mới là nguyên nhân khiến em khủng hoảng. Anh cả, hôm nay anh ấy tới đây làm gì vậy? Chắc không phải nhờ anh nói tốt với bố mẹ đấy chứ?"

Bố Khúc im lặng nãy giờ, nghe Đổng Thiên Huệ hỏi mới lên tiếng: "Chuyện của vợ chồng người ngoài không thể nói gì, dù anh là anh cả cũng không có quyền can thiệp. Anh chỉ mong vợ chồng hai người hòa thuận, gia đình hạnh phúc. Bố mẹ thì hơn tám mươi tuổi rồi, không thể tức giận, chuyện của hai đứa hai đứa tự giải quyết đi. Anh nói với Hòa Bình có thể tái hôn, nhưng phải sắp xếp cho mẹ con em, còn phải quan tâm đến tâm trạng của bố mẹ."

"Sao anh lại đồng ý cho anh ấy tái hôn chứ? Anh ấy rất kính trọng anh, anh phải nói với anh ấy có chết cũng không được tái hôn mới đúng! Phụ nữ ngoài kia chỉ quan tâm quyền lực và tiền của anh ấy thôi, có ai mà thật lòng? Bao nhiêu năm qua tình cảm em dành cho Hòa Bình thế nào anh cả là người biết rõ nhất, em trả giá tất cả mà không oán trách. Em đối với Khê Khê..."

"Khụ khụ, Thiên Huệ, hôm nay em kích động quá rồi." Bố Khúc cắt ngang, "Em về đi, khi nào bình tĩnh lại thì nói chuyện đàng hoàng với Hòa Bình. Cả hai cũng bốn mươi tuổi rồi, có gì mà không nói được? Anh có khuyên Hòa Bình đừng giải quyết quá cứng rắn, chừa lại chút tình cảm để sau này còn dễ gặp nhau."

"Anh cả có ý gì vậy?" Nghe đến đây, mặt Đổng Thiên Huệ tái mét.

Đổng Thiên Huệ vốn là người thông minh, từ góc nhìn của Thương Dĩ Nhu, từ lúc vào nhà cảm xúc của bà ấy chưa từng thật sự mất kiểm soát, dù là tức giận hay khóc, bà ấy đều có chừng mực. Bây giờ nghe bố Khúc nói, chắc bà ấy đoán được Khúc Hòa Bình đã nói gì. Bà nhìn Thương Dĩ Nhu đứng cạnh, nuốt nước bọt. Thương Dĩ Nhu lấy lý do hình như nghe tiếng hai đứa trẻ khóc, kéo Khúc Mịch lên lầu.

Qua vài ngày là đến cuối tuần. Mẹ Khúc dẫn con trai, con dâu và hai đứa cháu về nhà ông Khúc, trước khi đi bà dặn Thương Dĩ Nhu phải cố gắng dỗ cho ông bà vui.

Thương Dĩ Nhu đoán chắc chắn là vì chuyện của chú ba. Tới nhà ông bà nội, bầu không khí quả nhiên vô cùng căng thẳng. Nhưng được gặp hai đứa cháu đáng yêu, thái độ của ông Khúc mới tốt hơn.

Trẻ con lớn rất nhanh, nhất là Tiểu Chỉ Chỉ. Mới năm tháng con bé đã có thể ngồi dậy, có điều nó chưa thể ngồi vững nên cứ lắc lư như con lật đật, chọc cho mọi người bật cười. Tiểu Đại Đại đã biết xoay người nhưng thằng bé chưa thể tự ngồi dậy, suốt ngày đa phần cứ nằm ngơ ngác một chỗ.

Bà nội Khúc lặng lẽ kéo mẹ Khúc sang bên, hỏi nhỏ: "Con dẫn Đại Đại đi khám bác sĩ chưa? Thằng bé im lặng quá."

"Hai đứa bé đều được làm kiểm tra định kỳ, không sao. Mẹ quên là hồi nhỏ Khúc Mịch cũng im lặng lắm sao, nó đến ba tuổi mới chịu nói chuyện. Lúc ấy mẹ cũng sợ tai nó có vấn đề, ai ngờ lúc nó vừa biết nói chuyện đã nói được một câu hoàn chỉnh."

Mẹ Khúc vẫn còn nhớ việc khi đó mẹ chồng hay gọi điện khiến bà vô cùng áy náy. Bà cảm thấy tại mình để con trai ở nhà, đứa bé thiếu tình thương của mẹ nên mới tự cô lập mình đến thế.

Nhưng sự thật chứng minh tính cách của Khúc Mịch có phần cực đoan, lại thích ở một mình. Trí nhớ, khả năng nghiên cứu tìm tòi và sáng tạo của anh đều rất mạnh, hơn nữa anh có thể vừa xem qua là nhớ, khả năng phân tích trinh thám cực kỳ tốt. Anh tràn ngập tò mò với mọi thứ xung quanh, chỉ cần thấy sự vật nào mới mẻ liền đều chìm vào suy nghĩ, thế nên hầu hết thời gian anh đều trong trạng thái ngơ ngác, nhưng đầu óc vẫn đang hoạt động năng suất.

Thằng bé Đại Đại chắc chắn được di truyền tính cách của bố mình, mẹ Khúc có âm thầm quan sát nó, thấy IQ của nó không thấp chút nào.

Nghe mẹ Khúc nói vậy, bà nội Khúc gật đầu: "Thế thì tốt. Gia đình đang rối ren, hai đứa nhỏ này là niềm an ủi lớn nhất của bố chồng con, bọn chúng bình an khỏe mạnh là may mắn của cả nhà."

"Huyết áp của bố vẫn ổn định chứ?" Mẹ Khúc lo lắng hỏi.

"Nếu vợ chồng thằng ba không tới thì không sao." Bà nội Khúc thở dài, "Thằng ba đã quyết định rồi, bao nhiêu năm Thiên Huệ không giữ được trái tim nó. Tính tình thằng ba con cũng biết rồi đấy, vả lại... Tú Vân về rồi."

"Tú Vân? À, thì ra là Tú Vân? Cô ấy giờ ở đâu?" Mẹ Khúc giật mình.

Sự thật năm đó rất ít người biết, mọi người đều không hẹn mà cùng lựa chọn che giấu chân tướng.

Bà nội Khúc lắc đầu, thấy ông nội Khúc nhìn sang bên này thì vội qua kia.

Tiểu Chỉ Chỉ lớn lên vẫn trông chẳng khác đứa con trai, ngay cả ông nội Khúc trước giờ trọng nam khinh nữ cũng thích chơi đùa với con bé. Đừng thấy con bé nhỏ, thật ra nó rất biết quan sát người lớn, thấy mọi người thích mình thì liền cố tỏ ra đáng yêu.

Ông nội Khúc chơi với hai đứa bé một lúc, đến khi chúng tới giờ uống sữa, ông mới gọi con trai và cháu trai vào phòng.



Lo cho con xong, Thương Dĩ Nhu giao chúng cho bảo mẫu, xuống bếp giúp hai cảnh vệ viên."

"Để tôi làm là được, cô không cần đụng tay vào đâu."

Ông nội Khúc được hưởng chế độ phó thủ tướng quốc gia, tuy đã vệ hưu nhưng vẫn có hai cảnh vệ viên chăm sóc, một người chịu trách nhiệm an toàn, người còn lại chịu trách nhiệm dinh dưỡng.

Cảnh vệ viên phụ trách dinh dưỡng là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngày xưa ông là đầu bếp trong quân đội, sau này tham gia huấn luyện dinh dưỡng. Ông làm việc ở nhà họ Khúc đã hơn mười năm, khá thân với mọi người ở đây.

"Anh Lý không cần khách sáo." Thương Dĩ Nhu cười nói, "Có cần lựa đậu que không?"

Nhìn Thương Dĩ Nhu khéo léo chuyện bếp núc, ông lại nhớ đến đứa con gái không chịu học đại học của mình. Con cái bây giờ ai cũng đua đòi, bản thân không tài giỏi mà cứ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng. Suốt ngày con bé cứ muốn gả cho con cháu nhà quan hay nhà giàu, nhưng con bé có gì so sánh với người ta đây? Nhìn cô chủ nhà họ Khúc đi, xinh đẹp như minh tinh, sự nghiệp thành công, độc lập, có tư tưởng, còn hiền dịu, thảo nào một cô nhi như cô ấy lại được gả vào nhà họ Khúc.

Nhưng nghĩ đến Đổng Thiên Huệ cũng là con dâu nhà này, ông cũng phải thầm lắc đầu. Mỗi lần tới người ta cứ để mắt trên đỉnh đầu, chỉ tôn trọng bố mẹ chồng, không coi hai chị em dâu ra gì, với cảnh vệ viên như họ thì sai tới sai lui, không hề có sự tôn trọng cơ bản nhất.

Ông Đổng tài giỏi một đời nhưng về phần giáo dục con cái lại không bằng ông Khúc, hai đứa con trai ăn không ngồi rồi ở cơ quan, còn con gái thì không có công việc, chẳng ai nối nghiệp mình cả.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, ông nội Khúc ngồi đầu bàn, bà nội Khúc ngồi bên cạnh, kế tiếp là bố mẹ Khúc. Chỉ Chỉ ngủ rồi, Đại Đại không biết đã tự ngồi dậy khi nào, đang chơi đồ chơi trên sàn nhà. Hai đứa bé không khóc, Thương Dĩ Nhu có thể ngồi xuống ăn cơm.

Thấy bảo mẫu muốn đợi cả nhà ăn xong rồi xuống bếp ăn, bà nội Khúc cười nói: "Cô lần đầu đến nên không biết quy tắc ở đây, trước giờ mọi người đều ngồi ăn với nhau."

Ông Lý và cảnh vệ Tiểu Lưu gật đầu, bảo mẫu mới dám ngồi xuống, cười nói: "Lần đầu tôi gặp lãnh đạo lớn như vậy, không ngờ mọi người đều bình dị gần gũi. Thảo nào mới có câu quan càng lớn phải càng được lòng dân, chỉ có mấy tên tép riu không có gì làm mới kiêu ngạo lên mặt."

Tất cả cùng bật cười, bầu không khí trong bữa ăn trở nên thoải mái hơn. Ăn xong, mọi người ra phòng khách ngồi nói chuyện, trà vừa được bưng lên thì thấy Khúc Hòa Bình tới.

Vừa thấy Khúc Hòa Bình, sắc mặt ông nội Khúc thay đổi, đang định ném ly thì thấy hai đứa nhỏ, cuối cùng phải cố nhịn.

"Cậu còn về đây làm gì? Tôi đã nói rõ rồi, nếu tái hôn thì cắt đứt quan hệ bố con!" Ông nội Khúc trừng mắt nhìn con cả của mình, "Có phải hai cậu thông đồng với nhau muốn làm công tác tư tưởng với tôi không?"

"Bố đừng giận, coi chừng lại lên huyết áp." Bố Khúc vội khuyên, đồng thời ra hiệu cho Thương Dĩ Nhu.

Thương Dĩ Nhu vội chạy qua: "Ông nội uống chút trà để bớt giận đi. Hôm nay là cháu muốn đến thăm ông bà, không có ai thông đồng cả."

Con dâu lên tiếng, ông nội Khúc nhận ly trà uống mấy ngụm. Nhưng vừa bình tĩnh lại, lại thấy đứa con trai của mình đứng đó, cơn giận trong lòng ông lại trào dâng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play