Cơ hội đầu tiên để Chúc Hợp tạo ấn tượng tốt với vợ tương lai là do tấm lòng yêu nữ nhi hết mực của mẹ vợ ban cho. Nếu Tạ phu nhân không ghét bỏ Mã Đại th ô tục, đồng ý hôn sự của hắn với Tạ Phác thì Chúc Hợp có kêu trời khóc đất thì trời cũng chẳng màng đất cũng chẳng thấu. 
 
Tạ phu nhân cho người gọi Tạ Phác đến phòng ngủ của bà, thuận tiện đuổi hết nha hoàn ra ngoài. Bà bảo nàng đến ngồi cạnh bà, yêu thương cầm tay nàng, “A Phác, phụ mẫu cũng đã suy nghĩ hết cách mới chọn ra hai người. Mẫu thân không biết nên chọn ai nên gọi con đến nhìn qua. Nếu có ai hợp ý con thì nói lại với mẫu thân, ta sẽ làm chủ cho con.”
 
“Mẫu thân.” Tạ Phác nhìn bà, trong chốc lát lại không biết nên nói gì. Tạ Phu nhân thấy nàng im lặng càng đau lòng, liền rơi lệ, “Con gái đáng thương của ta, sao con lại bất hạnh như vậy.”
 
Tạ Phác im lặng dựa vào ngực mẫu thân, Tạ phu nhân càng khóc càng thương tâm hơn, cũng ôm nàng thật chặt. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phác rất ít khi xuất phủ, số lần ra ngoài của nàng có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy nàng không mấy quen thuộc với con người và thế giới bên ngoài, gả cho ai cũng thế cả thôi.
 
“Mẫu thân muốn gả con cho ai, con sẽ theo người đó.”
 
Những ngày ở Tạ phủ, Chúc Hợp cùng các huynh đệ sống thoải mái hơn lúc làm ăn xin nhiều lắm, không cần lo lắng bữa sau có cơm ăn không. Lúc nhận được yêu cầu vào phòng nghị sự, Chúc Hợp hơi ngạc nhiên. Gần đây hắn đâu có dạy Tạ Kì thứ gì đại nghịch bất đạo.
 
Vậy Tạ Thành gọi hai người đến để làm gì?
 
Tạ Phụ nhân và Tạ Phác ngồi sau bình phong để tiện theo dõi. Người ngoài không thể nhìn vào nhưng từ trong nhìn ra thì rất rõ ràng. Từ khi Chúc Hợp và Mã Đại đến, Tạ Phác ở sau bình phong đã bắt đầu quan sát hai người. Mã Đại cao lớn, đứng cùng Chúc Hợp thư sinh cứ kì kì, thỉnh thoảng Chúc Hợp còn bị Mã Đại che khuất.
 
Tạ Thành cho bọn họ ngồi, biểu hiện của hai người khác nhau một trời một vực. Mã Đại phóng khoáng, Chúc Hợp nhã nhặn, mỗi người đều có ưu điểm riêng, khó trách Tạ lão gia và Tạ phu nhân không biết nên chọn ai.
 
Sau khi hai người ngồi xuống, vị trí trong phòng khách thay đổi rõ rệt. Mã Đại ngồi quay lưng về phía Tạ Phác, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ mặt Chúc Hợp. Tạ Phác trời sinh có trí nhớ tốt, nhìn một lần thì sẽ không quên, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh tên khất cái ngồi xó tường cùng câu chuyện bánh hoa quế.
 
Trùng hợp vậy, không nhìn ra ngày trước hắn lại là khất cái, bộ dáng nhã nhặn nhẹ nhàng kia, chắc chắn là Chúc thư sinh rồi.

 
Tạ phu nhân ngồi cạnh nàng, sao không nhìn ra nàng đã vài lần nhìn Chúc Hợp không chớp mắt. Tạ phu nhân cũng nghiêm túc đánh giá Chúc Hợp. Ngoại hình Chúc Hợp rất khá, lớn lên tuấn tú, vô cùng phù hợp với khiếu thẩm mỹ của mấy cô nương hiện giờ. Chúc Hợp không biết hắn đã thắng được vài điểm vì bộ mặt đẹp trai của mình.
 
Chúc Hợp không hiểu sao từ lúc vào phòng, hắn luôn cảm giác có người đang nhìn mình. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn tới chỗ bình phong mà Tạ Phác đang ngồi. Tạ Phác như có thần giao cách cảm, nàng vội cúi đầu tránh ánh mắt của Chúc Hợp, cho dù nàng biết chắc chắn hắn không thể nhìn thấy nàng.
 

Bình phong có sáu tấm, được làm hoàn toàn bằng gỗ, bên trên mỗi tấm đều khắc bát tiên quá hải. Sáu tấm gỗ giúp Tạ Phác trốn thật kĩ, nhưng Chúc Hợp có linh cảm chắc chắn sau bình phong có người.
 
“Chúc lão đệ!” Chúc Hợp mải suy nghĩ nên không nghe thấy Mã Đại đã gọi hắn vài lần.
 
Lúc Chúc Hợp hồi thần, vị nhạc phụ đại nhân tương lai -Tạ Thành đã cực kì không hài lòng. Tiểu tử này khi nói chuyện cùng ông còn dám thất thần, không được, không được rồi… hừ.
 
Tạ phu nhân và Tạ Phác ra khỏi phòng rồi trở về hậu viện. Bà ra lệnh cho nha hoàn lui ra ngoài rồi mới hỏi nàng, “A Phác, con có ưng ý ai không?”
 
“Con...” Tạ Phác nhớ lại khoảnh khắc nàng nhìn thấy Chúc Hợp ở phòng nghị sự. Nếu nói trong hai người Mã Đại và Chúc Hợp nàng có ấn tượng hơn với ai, thì không nghi ngờ gì chính là Chúc - mặt đẹp - Hợp.
 
Khi Chúc Hợp phát hiện sau bình phong có người, con mắt xinh đẹp của hắn nhìn qua phía này, trong ánh mắt có chút phức tạp nhưng lại pha ít mờ mịt đáng yêu, Tạ Phác nhìn vài giây mà ghi tạc trong lòng.
 
Hình như nàng có chút cảm giác thân quen mà kì lạ với Chúc Hợp, Tạ Phác cúi đầu, không nói lời nào.
 
“Chúc Hợp thì sao” Tạ Phu nhân hỏi.
 
Nàng không quen biết ai trong hai người bọn họ, nên Tạ phu nhân hỏi vậy nàng cũng không biết phải trả lời sao. Nhưng trong thâm tâm mách bảo nàng, Chúc Hợp tốt hơn, nên chọn hắn. Nàng còn chưa kịp đối mặt trực tiếp với hắn nhưng trong lòng có một cảm giác kì lạ không nói nên lời. 
 
“Con thực sự không biết...” Tạ Phác mê man trả lời.
 
Tạ Phác không biết nhưng Tạ phu nhân ngồi cạnh quan sát đủ biến hóa trên khuôn mặt nàng, lúc nói đến Chúc Hợp thấy nàng hơi kích động, Tạ phu nhân đã biết người nào là con rể tương lai rồi.
 
“Không sao, con cứ suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời.”
 
Không lâu sau khi Tạ Phác đi khỏi, Tạ Thành cũng tiễn Chúc Hợp và Mã Đại ra ngoài. Trên đường đi, Mã Đại lạ lùng hỏi Chúc Hợp, “Chúc lão đệ, đệ có biết vì sao Tạ ân công gọi chúng ta đến không?”
 
Chúc Hợp còn đang nhớ lại ánh mắt trong phòng ban nãy, cảm giác vô cùng quen thuộc. Giống như thật nhiều năm về trước, có ánh mắt dịu dàng như vậy đã chăm chú mà nhìn hắn. Nhưng ánh mắt hôm nay còn thêm chút đánh giá, mê mang không thể giải thích.
 
Tạ Phác ngồi sau bình phong.

 
Chúc Hợp kinh ngạc đến thất thần, hắn bị suy nghĩ bản thân dọa sợ luôn. Mã Đại đột nhiên vỗ vai hắn, “Huynh đệ, hôm nay người không khỏe hả? hồn vía lên mây tới giờ còn chưa xuống.”
 
“Không sao, chỉ là suy nghĩ chút việc quan trọng mà thôi.”
 
Mã Đại ôm bả vai hắn, “Nghe gia nhân nói, gần đây hai thầy trò Tạ thiếu gia nhiệt huyết bừng bừng, thân thiết như anh em phải không, kể chút coi.”
 
“Có gì đâu mà kể, đệ dạy cậu ấy học, cậu ấy thấy hay thì kính trọng đệ là bình thường mà.”
 
Buổi đêm đến, Tạ Thành và Tạ phu nhân vì chuyện cưới xin của Tạ Phác mà cãi nhau to. Dựa theo biểu hiện sáng nay của hai người, Tạ Thành lựa chọn Mã Đại, còn Tạ phu nhân nhất quyết chọn Chúc Hợp. Chúc Hợp đọc sách thánh hiền, dáng vẻ anh tuấn nhã nhặn (vẫn là đẹp trai thắng) mới xứng đôi với nữ nhi bà. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là bởi bà biết Tạ Phác có hảo cảm với Chúc Hợp.
 
Tạ Thành làm gia chủ nhiều năm, việc lớn việc nhỏ trong phủ đều do một tay ông quản lý. Nhưng cũng có nhiều việc Tạ phu nhân không đồng ý ông cũng không thể cưỡng ép thực hiện. Tạ phu nhân đã quyết định cái gì dù có tám trâu cũng không lay động được bà, một lòng vì quan điểm bản thân mà tranh đấu.
 
Sau cùng, Tạ Thành thua, tranh cãi chấm dứt. Tạ Thành có bất mãn hơn nữa cũng không thay đổi được Tạ phu nhân, vì vậy Chúc Hợp nằm không cũng trúng đạn. Tạ Thành cam chịu bỏ qua ý định lựa chọn Mã Đại. Sau này chọn con dâu tương lai, Tạ Thành sẽ được quyền toàn quyết định.
 
Hai người đạt thành quan điểm, tiến hành thử thách lần hai. Chúc Hợp suy nghĩ cả buổi tối xong rút ra khẳng định, chắc chắn người sau bình phong là Tạ Phác hoặc ai đó thân cận với nàng. Tạ Thành mời hai người đến phòng ngự sự chắc có mục đích mờ ám gì đó. Chúc Hợp đánh liều mà nghĩ, hay là Tạ Thành muốn Tạ Phác chọn một trong hai người để gả?
 
Chỉ cần nghĩ đến hôm qua mình lại thất thần trước mặt Tạ Thành, hắn lại thất vọng về bản thân vô cùng. EQ của hắn hình như đang tụt dốc không phanh, sao hắn càng ngày càng ngu vậy trời, ngồi cả buổi còn không đoán được mục đích của nhạc phụ đại nhân.
 
Buổi sáng, Tạ Thành lại cho người mời Chúc Hợp qua, vì vậy tính chính xác của suy đoán càng cao. Hắn vui đến tận trời, mới sáng sớm Tạ Thành “triệu” hắn đến, có lẽ nào ông xem trọng hắn, gấp gáp muốn gả Tạ Phác cho hắn rồi.
 
Đã hơn một tháng từ lúc trọng sinh đến nay, chỉ cần nhớ đến những kí ức kiếp trước về Tạ Phác, đầu óc Chúc Hợp đột nhiên trống rỗng. Không chỉ riêng Tạ Phác, thê thiếp kiếp trước hắn cũng chỉ nhớ mang máng khuôn mặt.
 
Chúc Hợp với “chân ái” kiếp trước quên sạch sành sanh. Kiếp trước hắn vượt qua nửa đời sau trong những lời nói dối của “chân ái”. Chúc Hợp hối hận đến mức không thể lôi hắn của kiếp trước ra đánh cho bớt ngu, chưa có thời đại nào mà nữ nhân không tranh đấu giành chồng hết, lấy đâu ra hòa với chả bình.
 
Một núi không thể có hai hổ. Đời này hắn đi theo chủ nghĩa một vợ một chồng gia đình hạnh phúc.
 
“Tạ ân công.” Chúc Hợp đang nghĩ đến tương lai tốt đẹp nên lúc hành lễ đột nhiên tốt hơn nhiều.

 
Tạ Thành gật đầu, Chúc Hợp hiểu ý ngồi xuống. Tạ Thành bắt đầu nói “Lúc trước từng nghe nói quê cũ của Chúc tiên sinh ở Thượng Dã, người nhà còn những ai?”
 
“Phụ mẫu bất hạnh qua đời, chỉ còn mình tiểu bối sống lang bạt.” Có mỗi hắn bị xe đâm xuyên việt đến đây nên lấy đâu ra người nhà, nhưng không sao, ít lâu nữa nhi tử đầu lòng của hắn sẽ chào đời, trước tiên hắn phải thể hiện thật tốt trước mặt nhạc phụ đại nhân đã.
 
“Vậy sao.” Tạ Thành vuốt râu, người nhà đều chết hết rồi, có phải vía hơi cứng không? “Vậy ngươi còn thân thích nào không?” Ông không tin không còn người nào sống.
 
Chúc Hợp đau xót trả lời, “Gia đình tại hạ cả đời ẩn cư nơi rừng sâu, phụ thân đã mất được ba năm, tại hạ làm tròn chữ hiếu xây dựng miếu thờ cho cha, hương khói ba năm, sau đó mới xuống núi. Trong ba năm này biến cố liên tục xảy ra đến nghiêng trời lệch đất, thân thích chết hết, tại hạ chỉ còn nước lang bạt, ăn xin sống qua ngày. May mà hữu kinh vô hiểm sống được đến Bình Thành.”
 
Hẳn nào mà ngươi lại thích nói khoác. Tạ Thành chỉ dám nói thầm trong lòng.
 
Hắn dám nói vậy vì cha mẹ Chúc Hợp thực sự cũng đã chết. Nếu hắn không thêm bớt chuyện báo hiếu ba năm, Tạ Thành chắc chắn sẽ thay cha mẹ đánh chết hắn cho xem. 
 
Đầu năm nay, cao nhân ẩn sĩ càng thần bí càng được người sùng bái, Tạ Thành không dám chắc Chúc Hợp là con của ẩn sĩ nào hay chỉ là người làm ruộng.
 
“Tiên sinh dạy học cho cậu là ai?”
 
“Gia phụ tự mình dạy ạ.” Chúc Hợp liều cả tấm thân già nói dối. Nhạc phụ đại nhân xin người tha thứ cho con, con cũng chỉ đang cố gắng cho tương lai của nữ nhi người và cháu ngoại người. Con không dám nói quá đâu, chỉ 8/10 mà thôi, người thông cảm với ạ.
 
“Danh hào của gia phụ là gì?” Gia phụ của Chúc Hợp chắc chắn tài năng hơn người. Chỉ cần nhìn vào Chúc Hợp là biết, hắn luôn có những lý giải và tư tưởng đặc sắc, cho dù nhân sĩ đọc nhiều sách cũng ít người nghĩ được như vậy. 
 
“Gia phụ không thường kể cho tại hạ về thế giới bên ngoài.”
 
Không có danh hào sao? Tạ Thành nhíu mày.
 
“Gia phụ có chỉ định hôn thê cho cậu chưa?”
 
Tạ Thành không còn thời gian để thăm dò thân thế Chúc Hợp, chỉ đành giáp mặt hỏi luôn.
 
“Tại hạ chưa có hôn thê.” Chúc Hợp xấu hổ nói.
 
Không ngoài dự đoán của Tạ Thành, chả mấy cô nương muốn gả đến nơi rừng sâu núi thẳm ấy. Một ngọn núi lớn nhưng chỉ có một mình sống đã khiến cho Chúc Hợp hình thành tính cách không tốt, nếu tìm vợ dễ đến thế khéo chỉ có cưới khỉ mẹ thôi.
 

“Cậu có bằng lòng thú Tạ Phác không?” Bổn gia đã bắt đầu hành động, ông cần phải gả Tạ Phác ngay và luôn.
 
Tuy đã đoán được chín phần, nhưng nghe chính miệng Tạ Thành yêu cầu, Chúc Hợp vẫn ngạc nhiên đến ngây người, cả buổi không thể thốt lên lời. Hắn mong mình không tự kỷ mà nghe nhầm. Nhạc phụ đại nhân tương lai muốn hắn cưới Tạ Phác, không phải mơ đấy chứ?
 
Ấy nhầm, là nhạc phủ đại nhân, có thể bỏ đi hai chữ tương lai rồi. Chúc Hợp không do dự một giây nào nói, “Tại hạ được ân công nhìn trúng là phúc khí mấy kiếp, tạ ơn ân công.”
 
Tạ Thành hối hận rồi, đồng ý nhanh vậy sao, nhưng ông cũng không thể lật lọng được, bèn bất đắc dĩ kêu, “Con rể.”
 
“Tình huống bên nhà con cũng đã biết, ta dự định ba ngày sau sẽ cử hành đám rước dâu. Ta sẽ tự tay chuẩn bị cho hai đứa ruộng đất cùng vàng bạc coi như của hồi môn. Con sau này dám khinh bạc nó thì đừng trách ta đây ác độc.”
 
“Vâng ạ, nhạc phụ yên tâm, con sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, tuyệt đối không để nàng chịu một chút uất ức!” Chúc Hợp trực tiếp mà nhanh chóng sửa lại xưng hô.
 
Tạ Thành càng ngày càng hối hận, phu nhân lại vừa mắt tên này ở cái chỗ nào chứ.
 
Chúc Hợp lâng lâng như đang trên mây, nếu không cần chú ý hình tượng và tiết tháo thì hắn đã cười to rồi. Chỉ là không ai nhìn thấy hắn nên không biết, giờ hắn như một thằng ngốc chính hiệu.
 
Chúc Hợp sắp thú thê cho nên không thể không dọn ra ngoài, vì vậy chuyện học hành của Tạ Kì đành hoãn lại vài ngày.
 
Chúc Hợp chính là tên nghèo khố rách áo ôm, hắn ở tại Tạ phủ, ăn của Tạ phụ, sắp lấy vợ nhưng còn không có nhà. May mà Tạ phủ đang có biến, nếu không chắc chỉ có trong mơ hắn mới cưới được Tạ Phác. Ở hiện đại, người ta càng không hiếm lạ cái loại con rể nghèo kiết xác như hắn đâu.
 
Cả phủ Tạ đều biết Chúc Hợp và Tạ Phác sắp thành thân. Mã Đại hâm mộ ghen tị không thôi nên kéo Chúc Hợp đi uống rượu. Lâu lắm rồi hai người chưa uống cùng nhau.
 
Mã Đại là người thành thật, hắn nói hắn chỉ ghen tị thì đúng chỉ ghen tị chứ không có ý khác. Mã Đại kể khổ, bản thân lớn lên cũng không quá kém sao đến giờ vẫn chưa ôm được lão bà về tay.
 
Vừa cười vừa chúc mừng Chúc Hợp lấy được thiên kim tiểu thư Tạ gia.
 
Chúc Hợp vui vô cùng nhưng cũng khổ não vô vàn. Hiện giờ hắn còn chưa có nhà, ngay cả nhà cũng thuộc phạm trù của hồi môn của Tạ Thành, hắn không muốn thành người chỉ biết ăn bám vợ đâu.
 
Hôn lễ được tổ chức gấp rút. Trong ba ngày chính thức trở thành phu thê, nhiều lễ nghi được giản lược nhất có thể, lễ giáo gì đó chỉ để cho cá ăn thôi.
 
Buổi tối đêm động phòng, Chúc Hợp ngồi bên giường nhìn Tạ Phác nghiêm chỉnh ngồi trên giường. Nàng đội khăn voan hồng, chắc đã đợi lâu lắm rồi. Chúc Hợp có cảm giác như hắn đang mơ, vì vậy đột nhiên tự nhéo đùi thật mạnh. Thực sự đau quá, hóa ra hắn không mơ, hắn đã cưới được Tạ Phác về nhà. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play