Trong phòng nến đỏ chiếu sáng chập chờn, Chúc Hợp chậm rãi vén khăn voan đỏ cho Tạ Phác. Chúc Hợp nhìn nàng, hắn muốn chạm vào mặt nàng, mắt nàng, nhưng lại không dám xuống tay, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng. Chúc Hợp không khỏi ngây người mà nhìn sườn mặt nàng.
 
Rành rành không phải đang mơ, nhưng hắn lại cảm thấy mình như lạc vào cõi mộng.
 
Tạ Phác vẫn cúi đầu nhìn hai tay, nàng không dám nhìn hắn.
 
Chúc Hợp nhìn không nổi bèn tiến đến ôm chặt nàng, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi. Thê tử của hắn quay lại rồi, nàng chưa chết. Chúc Hợp đột nhiên muốn khóc, khóe mắt hắn chua xót. Hắn thề, cả đời này hắn sẽ không bao giờ phụ nàng nữa.
 
Một ngày mệt nhọc trôi qua, tân lang tân nương ngủ một mạch đến sáng. Trong phòng, màn trướng còn chưa vé lên, Chúc Hợp và Tạ Phác ngủ thật yên bình. Tạ Phác được Chúc Hợp ôm trong lòng, cả khi ngủ Chúc Hợp cũng không buông lỏng tay.
 

Từ trước đến giờ, Tạ Phác vẫn quen ngủ một mình. Hôm qua bị Chúc Hợp ôm cả buổi nàng ngủ cũng không quá thoải mái. Tạ Phác đã thức dậy được một lúc nhưng không muốn đánh thức Chúc Hợp, cũng không dám cựa quậy quá mạnh. Chúc Hợp có vẻ ngủ ngon, nhưng nàng cả người đều khó chịu.
 
Phụ mẫu của Chúc Hợp không còn nên sáng sớm hai người không cần dậy hành lễ. Tạ Phác thấy hơi nhàm chán, việc nhà không nhiều nên cả ngày đều nhàn rỗi vô cùng. Cuộc sống sau hôn nhân cũng không khác gì với ngày trước, nàng vẫn sống trong Tạ phủ, vẫn làm những việc ngày trước thường làm, chỉ là giờ nàng đã có thêm một phu quân.
 
Sau vài ngày Tạ Phác thành thân, bổn gia bắt đầu ra tay. Tạ Nhượng lệnh cho Tạ Khách đến Tạ phủ một phần vì bắt người, một phần vì muốn tìm hiểu Tạ Phác. 
 
Tạ Khách dẫn theo một đại sư hội họa thiên tài, vẽ tranh giống y như thật, hắn dựa theo Tạ Phác mà vẽ lại gửi về bổn gia. Trong tranh, Tạ Phác được họa lại vô cùng sống động, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là một mỹ nhân thế gian khó ai sánh kịp.
 
Qúy tộc Hồ vô cùng vừa ý nàng. Người Hồ đến Tạ gia “đòi” người, Tạ Nhường vứt hết công việc trong nhà đích thân đi một chuyến đến Tạ Phủ nhưng lại không lộ mặt.
 

Sau năm ngày Tạ Phác thành thân, cổng lớn Tạ phủ bị người Hồ bao vây. Tên quý tộc họ Vũ muốn cưới được nàng nên tự mình điều binh đến Bình Thành. Vừa mở mồm đã muốn đòi người, nói năng kiêu ngạo phát ớm. Như kiểu Tạ Phác được gả cho người Hồ là phúc khí ba đời của Tạ Thành.
 
Tạ Thành cực kỳ, cực kỳ tức giận. Từ mồm thằng quý tộc họ Vũ ông mới biết đến bức tranh Tạ Nhượng gửi cho người Hồ, hắn nhìn trúng mỹ mạo nữ nhi ông nên nhanh chóng đến tận nơi đòi người.
 
Tạ Thành hận không thể một đao gi ết chết Tạ Nhượng, lột da rút gân lão. Tuy thế, Tạ Thành giận nhưng không mất lý trí. Ông lén lút cho gia đinh thông báo cho Chúc Hợp để hắn mang Tạ Phác tạm thời trốn đi. Đến lúc Vũ Văn Diệp phát hiện ý đồ của ông, hắn dứt khoát chạy vào hậu viện bắt người.
 
Nhưng Chúc Hợp đã cùng Tạ Phác xuất phủ một lúc lâu, giờ trong phủ chỉ còn lại gia đinh trai tráng và lão nhân trù phòng. Tạ Thành từ lâu đã biết có sẽ có ngày này, vì thế ông cũng đã đưa Tạ Kì và Tạ phu nhân đến tránh tạm ở điền trang bí mật của Tạ Phủ.
 
Người Hồ lật tung hậu viện nhưng cũng không tìm thấy Tạ Phác, hậu viện giờ đây chỉ còn lại một túi to vàng bạc, châu báu.
 

Vũ Văn Diệp cũng không quá ngu, hắn đoán được trong lúc hắn bị giữ ở ngoài, Tạ Thành đã cho người đưa Tạ Phác ra khỏi phủ. Chuyến này đi không đạt được mục đích, hắn bèn bắt tất cả gia đinh trong Tạ phủ nhằm ép hỏi chỗ Tạ Phác trốn.
 
Gia đinh của Tạ phủ không phải ai cũng lì đòn kín miệng. Có tên gia đinh bị đánh một trận liền nhẫn tâm khai thật. Hắn nói Tạ Phác đã được gả đi rồi, thuận tiện khép nép khai báo chủ trạch của Chúc Hợp.
 
Vũ Văn Diệp để lại một nửa người trông coi Tạ phủ, đem theo một nửa người đuổi đến tân trạch, cũng chính là tòa nhà được coi như của hồi môn Tạ Thành tặng cho nàng. Vũ Văn Diệp muốn người đến điên rồi, Tạ Phác là của hắn nhưng lại bị thằng khác cướp mất ngay trước mũi. Dù cho nàng ta có thành thân rồi thì sao, hắn cũng sẽ cướp lại nàng. Trong số nhiều vô số các mỹ nhân hắn từng gặp, Tạ Phác chính là cô nương xinh đẹp nhất, vì vậy hắn vô cùng không hài lòng.
 
Gia đinh được Tạ Thành cử đi truyền tin đã bị người Hồ bắt được nhưng Vũ Văn Diệp chuyến này chắc chắn phải về tay không rồi. Chuyện người Hồ thèm rỏ dãi Tạ Phác, Chúc Hợp đoán được từ lâu, nó thành cái gai không nhổ được trong lòng hắn. Vì vậy từ lúc Người Hồ vừa đến Bình Thành, Chúc Hợp đã cùng thê tử đã cao chạy xa bay lâu rồi.
 
Chúc Hợp giấu Tạ Phác ở tiểu viện của Mã Đại. Trước đó hắn đã cho gia đinh trong nhà thông báo cho Tạ Thành, sau đó hắn dọn dẹp vàng bạc châu báu mang theo đề phòng lúc chủ không có nhà mà trộm đến viếng thăm.
 
Sau khi Chúc Hợp và Tạ Phác thành thân, Mã Đại cũng dọn ra khỏi phủ, hắn dứt khoát mua một tiểu viện ở Bình Thành bằng tiền công làm gia đinh cho Tạ phủ. Nhưng từ khi rời phủ, Mã Đại lại rơi vào hoàn cảnh nghèo đói. Đầu năm tìm việc không dễ chút nào, tiền bạc có hạn, thỉnh thoảng huynh đệ còn đến trực cơm, Mã Đại khổ mà không dám kêu.
 
Mã Đại thấy lạ ghê, Chúc Hợp vừa mới thành hôn, ngọt ngào được vài ngày đã đem tân nương đến giấu ở chỗ hắn. Hắn lệnh cho người làm thu xếp một phòng sạch sẽ cho nàng ở tạm rồi hỏi Chúc Hợp, “Lão đệ, túi lớn túi nhỏ chạy đến nhà huynh là sao?”

 
“Không chạy sao được, có thằng rồ người Hồ muốn bắt thê tử của đệ đây.” Chúc Hợp khổ não vô cùng, đời trước Vũ Văn Diệp dám lảng vảng đến trước mặt hắn mà xem, một giây thôi là vào ngục ngay. Nhưng hắn còn chưa trở thành hoàng đế, giờ chỉ còn nước chạy, chạy đến mức thở không ra hơi cũng không dám dừng.
 
“Dám bắt người, không còn coi ai ra gì nữa rồi!” Mã Đại tức giận đập tay xuống bàn thật mạnh. Mã Đại ngồi xuống nói, “Huynh đệ, huynh nghĩ rồi tuy chúng ta chỉ là một lũ khất cái ăn không đủ no ở đất này nhưng càng nhẫn nhịn thì bọn chúng sẽ càng lấn tới. Đệ nói không sai, chúng ta phải đấu tranh, cùng lắm thì bỏ xác nơi sa trường nhưng chết trong thanh thản!”
 
Chúc Hợp biết Mã Đại nói hoàn toàn có lý. Mã Đại sống rất được lòng người, còn là lão đại của một đống khất cái ở Bình Thành nên chỉ cần hắn mở lời sẽ có nhiều người theo. Nhưng Trung Nguyên hàng năm chiến loạn, phía bắc đã bị người Hồ chiếm từ lâu, bách tính trôi dạt khắp nơi. Người giàu còn ăn không đủ no nói gì đến khất cái ở cái Bình Thành nhỏ bé này, trên người không biết có đủ hai lạng thịt không nữa.
 
Người Hồ thể hình to lớn lại hung hãn giết người quen tay. Trên đất của người Hán giết người Hán, uống máu người Hán không từ thủ đoạn hòng chiếm đoạt giang sơn của bọn họ. Bách tính căm phẫn người Hồ đến tận xương tủy.
 
Mã Đại vốn không vừa mắt bọn chúng, lại có Chúc Hợp thổi gió bên tai, hắn quyết định phải cùng bọn ch* ấy đánh một trận sống chết.
 
“Đệ chỉ đợi những lời này!” Dám mơ ước thê tử của ta thì phải dám chịu giáo huấn, “Nhưng chúng ta cũng nên thương lượng kĩ càng rồi hãy ra tay, không được vì một phút tức giận mà làm hỏng việc lớn.” May mắn hắn đã sống qua một đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play