Đồn bậy đồn bạ, tin tức về việc Sư La Y bị thương nặng sắp chết ngày càng được lan truyền khắp Minh U tiên sơn.

Sư La Y ngay cả việc chính mình sắp chết cũng không biết: “...”

Ở kiếp trước, khi những lời đồn đại ngày càng trở nên nghiêm trọng nàng cũng không thèm giải thích nhưng không ngờ ngày càng nhiều thủ đoạn bỉ ổi ngày càng vô tình. Cuối cùng khiến cho nàng bị thương đến máu me đầm đìa, bạn bè xa lánh.

Hồi Hương nhìn không được nói: “May mắn là tiểu thư nhạy bén, tông chủ có được thanh danh thì sau này sẽ kiềm chế nhiều hơn cũng sẽ không dám công khai đối phó với người. Tình cảnh của chúng ta cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Sư La Y: “Cũng khó trách tông chủ phải dùng đến chiêu này để đối phó với ta.”

Hồi Hương thầm nghĩ chỉ khi là một người sắp chết thì mọi người mới có thể nhớ đến nàng. Ngày xưa, đồng môn sẽ không nhịn được mà nghĩ Sư La Y không có phụ thân quả thật là một người đáng thương. Dù cho nàng có ra sao thì đạo quân Sư Hoàn cũng đã vì thiên hạ mà hi sinh quá nhiều thứ. Còn công chúa Nam Việt cũng đã chết rồi, đạo quân luôn cận kề bên bà cũng đã ngã xuống nữ nhi của bọn họ rơi vào kết cục này không khỏi khiến cho người ta thổn thức.

“Tiểu thư, người nên nhân cơ hội này mà chăm sóc vết thương việc này cứ từ từ làm sáng tỏ.”

Sư La Y ngẫm nghĩ liền gật đầu. Nàng tính toán lại giả làm “người sắp chết” thêm vài ngày nói không chừng còn có thể nhìn ra được ai thực lòng quan tâm, ai là người trông mong nàng chết đi. Lúc này, nàng như thế nào cũng không đoán trước được bởi vì tin đồn này mà về sau lại xảy ra vài chuyện không thể hiểu được.

Ngày thứ hai có rất nhiều linh dược được đưa đến viện Sư La Y, trong ngày hôm đó tông chủ cũng đến thăm Sư La Y

Vẫn là gương mặt hiền lành râu bạc tóc trắng giống y như trong trí nhớ của Sư La Y.

Sư La Y cũng không dám giả bệnh trước mặt ông ta cũng may là bản thân nàng đang bị thương liền vội vàng ủy khuất nói: “Sư bá, sư huynh Vệ Trường Uyên vì tiểu sư muội mà ra tay đánh ta hại ta bị hung thú Li lễ làm bị thương.”

Tông chủ chăm chú nhìn nàng sau lại bật cười nói: “Hôm khác nhất định sư bá sẽ đi dạy dỗ lại Trường Uyên một trận. Ngươi đang bị thương như vậy cũng không cần đi lên đại điện học cứ cẩn thận dưỡng thương không cần vội vàng. Nếu như ngươi cần gì thì cứ nói thẳng với sư bá.”

Ông ta giống như một sư trưởng ôn hòa khiến cho Sư La Y tin tưởng tín nhiệm ông ta. Tông chủ nói thêm với nàng vài câu liền xoay người rời đi.

Tối hôm đó, một mỹ nhân mặt lạnh lùng nhận lệnh đến đây chữa trị cho nàng.

Lúc đó Sư La Y đang uống mật hoa của đóa hoa mà Hồi Hương mang đến nhận ra có người đến nàng liền giấu đi. Vị mỹ nhân mặt lạnh kia vào viện liền xoa khóe miệng nàng, mặt không biểu tình nói: “Nhìn ngươi như vậy xem ra vẫn cách cái chết còn xa lắm.”

Sư La Y chăm chú nhìn vị kia thật lâu trong lòng kích động liền ôm lấy nàng: “Trưởng lão Hàm Thục.”

Nàng thật sự rất giỏi trong việc làm nũng với người nàng thích. Nhìn xem Hồi Hương cùng Vệ Trường Uyên đã từng yêu thương nàng ra sao liền rõ. Nàng là cô nương được yêu thương mà lớn lên không cần phải trải qua gió táp mưa sa, từ đuôi lông mày đến khóe môi nàng nhìn thôi cũng cảm thấy ngọt ngào.

Hàm Thục ngẩn người trên gương mặt lạnh như băng kia xuất hiện một tia hoảng hốt khó nhìn thấy. Sau một lúc lâu, Hàm Thục đẩy Sư La Y ra nhón tay bắt mạch cho nàng giống như không còn kiên nhẫn mà nói: “Sức lực bị tổn hại gần như không còn gì, máu có chút khó lưu thông nhưng chẳng qua chỉ có một chút vết thương ngoài da ăn một chút đồ bổ dưỡng liền ổn thôi.”

Sư La Y gật đầu.

Hàm Thục nhíu mày.

Hàm Thục là hành vu trong núi, là một trong những người ít ỏi nhìn Sư La Y lớn lên. Trong kí ức của Hàm Thục, Sư La Y trước giờ vì không thích bà cho nên vẫn luôn cảnh giác với bà. Sự thân mật đột ngột khiến cho trong lòng Hàm Thục khó xử nhưng vẫn giả vờ như không để ý đi đến bên cạnh đưa đan dược cho Sư La Y.

Mặc kệ là nói chuyện với ai gương mặt của Hàm Thục vẫn luôn lạnh lùng khiến ngươi ta cách xa ngàn dặm. Hành Vu tông có rất nhiều người sợ sệt liền ở sau lưng lén gọi bà là “Diệt tuyệt”.

Sư La Y cũng đã từng không thích Hàm Thục. Từ khi còn bé nàng đã biết Hàm Thục yêu phụ thân nàng suốt mấy ngàn năm. Sau này sau khi mẫu thân chết, tất cả sự quan tâm Hàm Thục dành cho nàng đều bị nàng rằng bà đang muốn làm mọi việc để thay thế cho mẫu thân nàng.

Hàm Thục cũng là sư tôn của Biên Thanh Tuyền cũng là chủ tọa Đan Các ở núi Hành Vu bây giờ. Nhưng bà khác biệt so với những người khác. Bà chính là một hành vu trong tông môn, là một trong số ít những người không thích Biên Thanh Tuyền. Bà đã từng lạnh lùng chỉ trích Biên Thanh Tuyền tâm địa không ngay thẳng chất chứa quá nhiều oán khí!

Ngày hôm đó, Biên Thanh Tuyền oan ức khóc lóc chạy đi liền khiến cho một đám sư huynh cùng sư tỷ đau lòng không thôi.

Sư La Y thường hay bị thương, mỗi lần như vậy Hàm Thục đều phái người đưa đến rất nhiều đan dược. Sau khi phụ thân Sư La Y ngủ say bà trước sau đối xử với nàng như một.

Sư La đã từng mơ hồ vì sao người mà nàng cho rằng là người tốt đảo mắt liền biến thành người lặng lẽ trơ mắt nhìn nàng giãy giụa khóc lóc. Nhưng người xấu trong mắt nàng lại đem đến ôn nhu cho nàng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Về sau mỗi khi nàng nhớ đến trưởng lão Hàm Thục đều sẽ nhớ đến gương mặt lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng đối xử ôn nhu với nàng.

Nhưng Hàm Thục lại chết rất sớm.

Hai tháng sau ở thôn Thanh Thủy tuyết cũng đã tan.

Khi đó có rất nhiều bình an vô sự trở về thậm chí Biên Thanh Tuyền còn được người ta không ngừng khen ngợi. Nhưng chỉ có Hàm Thục vì cứu nàng mà vĩnh viễn vùi mình trong trận tuyết lớn đó. Chuyện này giống như giọt nước tràn ly khiến cho Sư La Y cảm thấy bà vì nàng mà chết. Nàng cảm thấy đau khổ không thôi khiến cho tâm ma lại lần nữa bùng phát không thể nào kiểm soát được.

Nghĩ đến đây trong lòng Sư La Y đau xót.

Hàm Thục không biết Sư La Y đang nghĩ gì liền quay đầu lại nhìn nàng. Bà nhìn thấy thiếu nữ rõ ràng không bị làm sao nhưng lại đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng do dự hỏi: “Còn có nơi nào không thoải mái sao?”

Sư La Y lắc đầu: “Trưởng lão Hàm Thục, cảm ơn người vẫn luôn đối xử tốt như vậy với ta.”

Hàm Thục mím môi lạnh lùng lên tiếng.

Sư La Y cảm thấy bà thật đáng yêu.

Hàm Thục đáng yêu như vậy lần này nàng tuyệt đối sẽ không để bà xảy ra chuyện gì.

Sau một hồi năn nỉ của nàng, Hàm Thục liền cam chịu tạm thời giấu “bệnh tình” của nàng, đi nói với bên ngoài nàng đang bị thương nặng.

“Đợi thêm vài ngày nữa.” Sư La Y trầm ngâm

“Lời đồn sẽ tự biến mất thôi.”

*

Hôm qua tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng lấp ló ẩn hiện trên bầu trời.

Gió thổi con diều ngoài hành lang bay phấp phới, Đinh Bạch đang ở trong viên sắp xếp lại đan dược mà Biên Thanh Tuyền vừa đem đến.

Hắn ta lẩm bẩm: “Biên sư tỷ sao có thể luyện đan giỏi như vậy nhỉ? Trong khi người khác chỉ có thể luyện một lò thì nàng có thể làm được tận ba lò. Mà công tử cũng không thèm nhận sai ta mang những đan dược tốt như vậy đi cho chó ăn.”

Mà người bảo hắn ta cầm đan dược đi cho chó ăn lúc này đang ngồi ngoài tường.

Đây là chuyện mà tiểu Đinh Bạch không thể hiểu được. Rõ ràng sư tỷ Biên Thanh Tuyền đã sắp xếp kết giới cho viện, các tu sĩ cùng ngoại môn đệ tử cũng không thể tùy ý ra vào nhưng Biên Linh Ngọc lại mặc kệ kết giới cứ mỗi ngày đúng giờ Dậu ngồi ở dưới mái hiên nghỉ ngơi một lát.

Thật ra cũng chẳng có gì để nghe, chỉ đơn giản là những đệ tử sau khi học xong liền đi tu luyện cuối cùng không khỏi rảnh rỗi kể dăm ba câu chuyện.

Đinh Bạch chăm sóc Biên Linh Ngọc hai năm nhưng vẫn cảm thấy xa cách với hắn như cũ. Tiểu đệ tử mười tuổi nghĩ thầm: Sau khi ta lớn lên sẽ không làm một kẻ có tâm tư kỳ lạ như vậy đâu.

Mặc dù tiểu đệ tử chỉ mới mười tuổi, căn cốt không tốt lắm có lẽ cả đời này chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn. Nhưng hắn ta vẫn nghĩ đến một ngày bản thân lớn lên sẽ lợi hại giống như sư huynh Trường Uyên!

Hắn lại nghĩ đến năm ngoái bản thân chủ động xin sư tỷ đi đến nơi này: “Sư tỷ không muốn công tử ra ngoài thế nhưng cứ đến giờ Dậu công tử đều sẽ ra ngoài, sư tỷ có muốn ta giúp sư tỷ ngăn công tử lại không?”

Lúc đó vẻ mặt sư tỷ liền trở nên kỳ lạ chỉ nói: “Ngăn hắn lại? Nếu như ngươi không sợ chết thì có thể thử xem.”

Lại giống như mỉa mai mà thấp giọng: “Nếu như hắn thật sự tức giận thì đến cả ta cũng không ngăn được vậy thì ngươi có thể ngăn sao? Cứ để hắn đi đi, với ý nghĩ buồn cười đó thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ hết hy vọng mà thôi.”

Đinh Bạch nghe không hiểu nhưng lại mơ hồ cảm thấy nguy hiểm cho nên chưa từng ngăn cản Biên Linh Ngọc.

*

Biên Linh Ngọc ngồi bên ngoài tường, tiếng tuyết tan trôi theo mái hiên rơi xuống nghe tí tách hòa cùng với những tiếng thì thầm của các đệ tử.

“Hôm nay ở nội tông lại có cái gì chuyện gì phát sinh sao? Ta nghe các sư huynh sư tỷ lại nói về vị tiên tử ở Bất Dạ tiên sơn kia nữa đấy.”

Một đệ tử khác nói: “Mấy ngày trước, ngươi có biết đến vụ tiểu thiên kim của vị kia mất tích không?”

Đồng môn kia gật đầu: “Tất nhiên, ta còn đi theo các sư huynh ra ngoài nửa đêm để đi tìm đấy, đêm đó thật sự rất lạnh.”

“Chính là lần đó đấy ta nghe nói nàng đánh một trận với hung thú Li Lễ bị thương nặng, sắp không chịu nổi nữa rồi.” Đệ tử khác than thở nói: “Cũng thật là đáng thương quá đi. Nếu như đạo quân còn ở đây dù có như thế nào cũng sẽ không để cho nàng chết đi. Bây giờ nàng ấy không cha không mẹ cũng không tốt hơn so với chúng ta là bao.”

“Hình như tuy là tuổi nàng vẫn còn nhỏ chỉ là một tu sĩ  kỳ Kim Đan thế mà lại có thể đánh bại Li Lễ! Nghe nói đệ tử kỳ Nguyên Anh còn khó có thể làm được như vậy, quả thật có chút đáng tiếc cho nàng ấy mà.”

“Nếu có một ngày đạo quân tỉnh lại biết được nữ nhi đã chết rồi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Ngươi không biết kết giới của Bất Dạ tiên sơn đã tiêu tan rồi sao? Chỉ sợ là đạo quân cũng sẽ không tỉnh lại nữa. Như vậy dù cho tiểu thư Sư La Y có chết đi cũng chỉ sợ không ai quan tâm đến nàng.”

...

Đinh Bạch như thường lệ đẩy công tử vào trong nhưng lại nhìn thấy hắn đang nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, gân xanh cũng nổi hết cả lên mơ hồ là đang tức giận

Đinh Bạch hoảng sợ nhìn sắc mặt của hắn chỉ thấy đã sớm trắng bệch rồi.

“Công... Công tử?”

Khuôn mặt Biên Linh Ngọc không hợp với sắc mặt trắng bệch lúc này chỉ thấy hắn bình tĩnh phân phó: “Đem thanh đao đến đây, mặt khác ngươi đem tất cả đan dược mà ta nói đến đây.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đinh Bạch sợ nhất là bộ dạng lạnh lùng của hắn vội vàng gật đầu.

Hắn ta bối rối đi tìm đủ tất cả các đan dược, Biên Linh Ngọc nhận xong đồ ngay lập tức đóng cửa lại. Đinh Bạch ở bên ngoài chỉ một lát sau liền ngửi thấy một mùi hương kì lạ không thể diễn tả bằng lời, mùi hương giống như câu mất hồn phách làm hắn ta mơ hồ nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay khi Đinh Bạch giống như lạc mất hồn phách không màng tất cả xông vào thì đột nhiên mùi hương kia lại biến mất.

Tiểu hài tử mười tuổi hoang mang vỗ trán, vừa rồi hắn định làm cái gì vậy?

Mãi cho đến khi mặt trời lặn Biên Linh Ngọc mới đẩy cửa ra. Sắc mặt của hắn lúc này trắng bệch hơn vài phần nhưng vẫn lạnh lùng giống y như cũ.

Đinh Bạch lập tức đứng thẳng: “Công tử.”

“Đẩy ta đến Minh U tiên sơn.”

Ban ngày có ánh nắng, ban đêm khó có được ánh trăng. Ánh trăng chiếu vào trắng xóa cả một vùng. Đinh Bạch dưới gió tuyết lạnh đến phát run nhìn Biên Linh Ngọc.

Biên Linh Ngọc cũng không tốt hơn hắn ta là bao nhiêu.

Mặt hắn dường như bị tuyết phủ một lớp, đôi tay thon dài như ngọc lúc này cũng bị đông cứng đến đỏ ửng.

Đôi mắt đen nhánh trong đêm tối giống như sói. Hắn lạnh lùng nói: “Chưa ăn cơm sao?”

Đinh Bạch đỏ mặt vội vàng ra sức đẩy.

Hèn gì không có ai thích Biên Linh Ngọc. Đinh Bạch nghĩ thầm tính tình Biên Thanh Tuyền tốt như vậy nhưng Biên Linh Ngọc lại giống như một con dao không vỏ vậy.

Lạnh lùng, sắc bén và ngột ngạt.

Biên Linh Ngọc là người khó tính nhất mà Đinh Bạch đã từng gặp qua tính cách của hắn cũng không tốt lắm.

Chủ tớ hai người trải qua muôn vàn khó khăn, Đinh Bạch dường như muốn nằm liệt đến nơi lạnh đến cả người tê dại cuối cùng cũng đến Minh U tiên sơn.

Ngoại trừ ánh trắng cũng chỉ có hai người bọn họ là chưa chìm vào giấc ngủ. Không biết vì sao cửa viện lại mở ra phản chiếu ánh trắng trắng xóa khiến cho người ta không khỏi lạnh lẽo.

Biên Linh Ngọc mím môi cứ bất động như vậy một hồi lâu.

Lâu đến mức khi Đinh Bạch sắp bị đông chết yếu ớt gọi: “Công tử.”

Cho đến lúc này hắn mới nhúc nhích đẩy xe lăn đi vào trong viện

*

Sư La Y đang nằm trên giường chờ Hồi Hương mang hoa ánh trăng đến cho nàng.

Mật hoa ánh trăng rất thơm ngon, Hồi Hương nói với nàng có rất nhiều tiểu yêu tinh thích hoa này.

Nàng cũng rất thích, thích vì bây giờ nàng vẫn còn sống, thích vị ngọt trên môi, thích Hồi Hương sinh khí tràn trề, thích việc vẫn còn có thể chuyển đổi được cục diện này.

Bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh xe lăn nàng ngẩn người liền nhận ra người đến không phải Hồi Hương.

Ngược lại còn có chút quen tai làm nàng liên tưởng đến thiếu niên mấy ngày trước đến đây ném trả khóa Như Ý, Sư La Y hoài nghi nàng đang nghe lầm.

Hắn đến đây làm gì chứ?

Nàng muốn biết Biên Linh Ngọc đến đây làm gì liền nhanh chóng nhắm mắt, trên mặt vẫn là lớp cải trang u ám sắp chết kia.

Âm thanh bánh xe lăn ngày càng gần cuối cùng dừng lại ở trước mặt nàng.

Ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, Sư La Y đang nhắm mắt nên tất cả những giác quan khác đều nhạy cảm hơn gấp trăm lần. Nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo của gió tuyết, lạnh lẽo không mang theo chút ấm áp nào, còn có một mùi hương nhàn nhạt... Giống như hương tuyết tùng.

Nàng hơi có chút bất an liền sinh ra kháng cự.

Đột nhiên có một đôi tay lạnh như băng bóp má hé môi nàng ra.

Đến bước này Biên Linh Ngọc đột nhiên bất động không biết là đang nhìn cái gì. Nàng nhắm chặt hai mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên đang nhìn vào môi mình. Không khí cũng trở nên yên lặng, trong lòng Sư La Y suy đoán ý đồ của Biên Linh Ngọc.

Hại nàng? Nhân lúc nàng trọng thương muốn lấy mạng nàng? Hay là muốn báo thù rửa nhục?

Nàng cảm thấy cảnh mình bị người ta nhéo má há miệng nhất định rất ngu ngốc.

Rốt cuộc có nên tỉnh hay không đây?

Ngay sau đó, một viên đan dược liền nhét vào trong miệng nàng. Động tác tay của hắn rất thô bạo mang theo lành lạnh từ tay.

Nàng suýt chút nữa thì bị sặc thì ra lúc này Biên Linh Ngọc đang nghĩ cách ép nàng nuốt hết.

Hắn thật sự muốn giết nàng sao? Cho dù là vì tâm ma điều khiển nên nàng mới tổn thương hắn nhưng xét đến cùng thì tội cũng không đến mức phải chết đền tội như vậy thì nàng cũng không thể cứ mặc cho hắn giết như vậy.

Nàng tức giận cắn vào ngón tay đang muốn mớm thuốc cho nàng kia, không cho viên đan dược kia nuốt xuống nhanh chóng mở mắt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play