Đại Mộc Mộc, Lý thị cùng lão tam đi đến ngọn núi cuối thôn. Đây là ngọn núi nhỏ khá thoải, không được đặt tên nên người trong thôn thường hay gọi là Tiểu gia sơn. Tiểu gia sơn cuối thu phủ lên mình màu vàng ánh. Đại Mộc Mộc đi dọc theo bờ suối đến bìa rừng. Ở đấy có một đám cỏ tranh, một vài cô nương, phụ nhân đang hái cỏ.

     " Thẩm thẩm, muội muội, các người cũng hái cỏ tranh sao?". Lý thị tiến lên chào hỏi, điều là người quen trong thôn .

     " Đúng rồi tẩu tẩu, chúng ta tranh thủ hái cỏ tranh để phủ thêm lên mái nhà . Mùa đông sắp đến rồi cũng phải dự trữ một ít củi đốt. Phụ thân cùng đại ca nhà ta đang bận thu hoạch lúa nên chúng ta hái cỏ tranh trước ". Một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi nói.

     "Đúng a". Mọi người xung quanh đáp cùng.

     " Vậy mọi người hái tiếp đi, ta cùng đại tẩu đi đây". Lý thị kéo Đại Mộc Mộc đi tiếp đến cuối bìa rừng, ở đấy có một đám cỏ tranh rất lớn chưa ai phát hiện, lần trước nàng lên núi vô tình phát hiện được.

     "Đại tẩu, ta biết chỗ này có rất nhiều cỏ tranh". 

     “Ừm ”

     Trước mắt Đại Mộc Mộc là một một đám cỏ tranh rất lớn. Cỏ tranh, thuộc họ cỏ, thân cao khoảng 1m, lá hẹp dài mọc thẳng đứng và rất cứng. Trên lá có một mặt nhẵn còn mặt kia nhám, mép lá rất sắt rất dễ làm bị thương tay. Chính vì thế khi hái cỏ tranh phải quấn một mảnh vải quanh tay để tránh bị đứt.

     Lý thị lấy một mảnh vải quấn quanh tay chỉ về một hướng nói :" Đại tẩu đằng kia có rất nhiều cây dương xỉ và rau dại, tẩu đến hái đi. Ta ở đây hái cỏ tranh ".

     Đại Mộc Mộc cũng lấy một mảnh vải quấn quanh tay, khom người lấy đao lưỡi liềm nói:" Chóc nữa lại hái, ta hái cỏ tranh phụ ngươi, hai người sẽ làm mau hơn".

     Nàng giơ tay nắm một túm cỏ tranh, tay còn lại đưa đao cắt ngay gốc. Động tác hơi trúc trắc, biết làm sao được đã lâu rồi nàng cũng không làm công việc này. Khi còn bé nàng cũng cùng bà nội hái cỏ tranh về phủ lên chuồng bò. Một lúc sao, khi tìm được cảm giác Đại Mộc Mộc cắt thuận tay hơn. Nàng cùng Lý thị cắt, lão tam thì gom chúng lại một đống. Cả ba người làm một mạch cho đến chính ngọ*, mặt trời lên cao chói chang.

     * Giờ ngọ từ 11h-13h. Chính ngọ 12h

     " Đại tẩu chúng ta nghỉ ngơi uống miếng nước đi, nhiêu đây chắc cũng gần đủ ba gánh rồi. Chốc nữa lại làm tiếp". Lý thị lao mồ hôi nhễ nhãi trên trán hướng Đại Mộc Mộc đang cặm cụi nói.

     Đại Mộc Mộc nghe Lý thị nói thì đứng thẳng lên. Khom người một lúc lâu nên khi đứng thẳng nàng có hơi váng, thắt lưng ê ẩm. Aizz đúng là già rồi. Mà cũng không đúng,  nàng không phải ba mươi chín nha, thân thể này chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi nhưng nói chung là đau lưng a. Đại Mộc Mộc nghĩ.

     Nàng cùng Lý thị đi đến bên gốc cây ngồi. Lão tam cầm ống nước đi đến, chắc hẳn hắn tranh thủ lúc rảnh lấy nước suối cho nàng. Đúng là có nhi tử thật không tồi nha.

     ' Nương, người uống nước '. Lão tam đưa ống nước cho nàng ra dấu.

      "Hảo, cảm ơn con". Đại Mộc Mộc uống một ngụm nước suối, dòng nước mát chảy trong cổ họng như xua đi cái nóng cái mệt trong người. Nàng uống xong rồi đưa ống nước cho Lý thị :

      " Nhị thẩm, ngươi cũng uống đi". 

      "Được, cảm ơn đại tẩu". Lý thị uống một ngụm. Aizz hảo sảng khoái.

      Nhìn lão tam nhà đại tẩu đứng kế bên nói:" Lão tam con cũng uống đi". Lão tam xua xua tay :' Nhị thẩm con đã uống rồi, người cùng nương uống đi'.

      Nói rồi hắn đi đến một góc ngồi xuống.

      Lý thị nhìn lão tam cảm thán:" Đại tẩu, lão tam nhà tẩu thật hảo, chẳng bằng cho hai nhi tử nhà ta chẳng biết rót cho ta một bát nước nữa a. Chỉ tiếc..." 

      " Đúng a, lão tam trông còn ngoan hơn lục nha đầu nữa. Nàng ta chỉ suốt ngày lo chạy nhảy ". " Nhưng cũng phải nói tiểu Cương, biểu Cường nhà thẩm rất ngoan nha, còn biết phụ Nhị thúc thu hoạch lúa mà " Đại Mộc Mộc đáp.

      " Chúng nó chỉ lo nghịch thôi ấy, chẳng phụ được bao nhiêu". Lý thị vẻ mặt trách móc nói nhưng khẩu khí không giấu được niềm hãnh diện.

      " Nhi tử nhà lão tam, lão tứ mới thực sự là lo nghịch nha" Đại Mộc Mộc nói.

      Nghe lời Đại Mộc Mộc, Lý thị xìu xuống. Nhi tử nhà nàng phải ra đồng làm việc, còn nhi tử nhà tam đệ thì được đi chơi. Cũng phải thôi, nhi tử tam phòng , tứ phòng mới là ruột thịt nha. Nương thương bọn hắn hơn là phải. Có lần nàng nhìn thấy nương cho nhi tử nhà lão tam mấy khối đường mà chạnh lòng. Nhà chồng cũng không khó khăn, mấy khối đường không đáng bao nhiêu nhưng nương chỉ cho nhi tử nhà tam đệ thì chứng tỏ nương chẳng để đại phòng, nhị phòng trong lòng. Đúng là khác máu tanh lòng, mẹ chồng 'kế', nãi nãi 'kế' thì cũng chỉ là 'kế' thôi. 

      “ Nhị thẩm, ngươi có ý định phân gia không?”

      “ Ta, ta... ”

      Đại Mộc Mộc thấy Lý thị ngập ngừng, mừng rỡ nói tiếp. Do dự chính là có suy nghĩ đến nha.

      " Nhị phòng phân gia thì sẽ được giữ tiền, có tiền rồi thì ngươi muốn mua gì cho hài tử cũng được. Không cần nhìn sắc mặt của nương nha".

      Bà bà thiên vị con ruột, ghẻ lạnh con riêng đại phòng, nhị phòng. Công công thì nhu nhược làm ngơ. Cuộc sống của đại phòng, nhị phòng ở Tiểu trạch rất khó khăn. Sau khi tiếp nhận kí ức của nguyên chủ kết hợp với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của nàng ở kiếp trước thì điều cần làm đầu tiên là phải phân gia nha. Phân gia rồi thì kiếm tiền mới thật sự là của mình. 

      Nhưng đại phòng nàng cô nhi quả phụ phân gia rồi sẽ bất tiện, chính vì thế nàng quyết định tìm đồng minh để làm hàng xóm của mình. Con người a, là động vật sống bầy đàn mà không có bầy thì mình tìm đàn.

     Nhị thúc là đệ ruột của phu quân, tính tình khẳng khái thành thật, nhị thẩm cũng rất tốt tính, hai đứa trẻ tiểu Cương, tiểu Cường lại rất ngoan. Một nhà như thế không phải là hàng xóm tốt nhất hay sao?

     " Ta, ta..." Lý thị cũng do dự, nàng cũng biết điều đó nhưng tướng công nhà nàng... 

     " Aizzz" 

     Thấy Lý thị thở dài, Đại Mộc Mộc biết nhị phòng có điều khó xử. Nhưng không sao, nàng chỉ cần gieo hạt mầm hi vọng lên nhị phòng thì sớm hay muộn nhị phòng cũng sẽ phân gia a. Còn đại phòng thì nàng có rất nhiều cách để phân gia dễ dàng, như có hơi hại à nha.

     Đại Mộc Mộc nói lãng đi :" Nhị thẩm, phần còn lại thẩm làm có được không? Ta với lão tam đi hái rau dại".

     " A.. Được, được chứ. Đại tẩu đi cứ đi đi. Ta làm một thoáng nữa là xong. Rồi ta sẽ đến phụ ngươi". Lý thị nghe Đại Mộc Mộc hỏi giật mình đáp. Nói rồi xách đao đi một mạch đến đám cỏ tranh. Nàng muốn làm gì đó để xua đi ý nghĩ phân gia trong đầu, càng nghĩ đến càng phiền lòng mà.

     Nhìn Lý đi rồi, Đại Mộc Mộc quay sang lão tam nói:" Lão tam chúng ta lên trên kia hái rau"  nàng chỉ lên dốc. Trên đó có rau dương xỉ Lý thị chỉ.

     ' Được, nương '.

 

     Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play