Trên núi

     Lâm thị sau khi hái đầy gùi rau liền trở lên tìm mẫu tử Đại Mộc Mộc. Khi lên tới trên, nàng chỉ thấy Tiểu Bách Thiên đang hái nấm nhưng không thấy Đại Mộc Mộc đâu nàng liền hỏi:" Tiểu tam tử, nương con đâu?".

     Tiểu Bách Thiên nghe đại cữu mẫu hỏi liền chỉ tay vào trong rừng đáp:' Cữu mẫu, nương nói muốn đi vào trong để tìm nấm ".

     Lâm thị nghe thế liền cau mày, bây giờ đã là chính ngọ, tức là nhị cô đã vào trong hơn một canh giờ rồi. Tại sao vẫn chưa trở ra, có nấm gì thì hai canh giờ cũng đã hái hết rồi a. Không lẽ…

     Lâm thị giật mình nghĩ:" Không lẽ Mộc Mộc đã gặp chuyện gì?".

     Không được, nàng phải vào tìm nhị cô. Nếu nhị cô có chuyện gì thì nàng không biết phải ăn nói với người nhà làm sao.

     " Tiểu tam tử, con ngồi ở đây nghỉ ngơi đi. Cữu mẫu vào tìm nương con rồi chúng ta cùng về". Lâm thị để gùi  trên lưng xuống đất, chỉ gốc cây kế đó rồi nói với Tiểu Bách Thiên.

     Tiểu Bách Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn cũng muốn đi tìm nương nhưng hắn không thể gọi nương được a. Đi theo sẽ chỉ gây phiền cho cữu mẫu.

     Lâm thị bước vội vào sâu trong rừng, nhìn xung quanh rồi gọi lớn:" Mộc Mộc, nhị cô... Muội đang ở đâu??".

     " Mộc Mộc...".

   

     Đại Mộc Mộc nhìn lên trên mà trong đầu đầy hắc tuyến. Lúc nãy nàng không để ý dưới chân mà giẫm phải hố bị lá che lấp lại. Thế là nàng lăn dài xuống sườn núi bên kia tiểu sơn.Cũng may là không có đá lại có lớp lá cây dày nên nàng chỉ bị xây xát nhẹ.

     Đại Mộc Mộc đang đứng dưới sườn núi mà nhìn lên trên, sườn núi có độ dốc khá cao lại không có cây nhiều, nàng không có gì bám để leo lên. Nàng đi xung quanh để tìm cách đi lên, nếu còn không có cách thì nàng chỉ dành đi một vòng quanh chân núi để xuống núi thôi.

     Đại Mộc Mộc đang tìm cách leo lên thì nàng nhìn thấy một đám cây cao chừng nửa mét, lá mọc thành vòng chính giữa có chùm quả màu đỏ rất bắt mắt. Nàng nhìn thấy rất quen nhưng không nhớ là cây gì, nhìn một lát vẫn không nhớ Đại Mộc Mộc liền quyết định không quan tâm nữa, tìm đường lên mới là quan trọng a.

     Vừa bước đi được hai bước, Đại Mộc Mộc bỗng khựng người lại, mắt trợn lên quay đầu nhìn chằm chằm vào đám cây đó. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh và tên của cây đó.

     Nhân sâm !!!

     Nội tâm Đại Mộc Mộc gào thét dữ dội. Nàng nhìn thấy một đám nhân sâm tự nhiên, là nhân sâm tự nhiên đấy. Nàng phát tài rồi, thật sự phát tài rồi.

     Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Đại Mộc Mộc liền chạm tay vào đám cây đó rồi mở trung tâm thương mại lên.

     "Ting! Ting! Nhân sâm tự nhiên 200 năm tuổi, 1000 lượng bạc một cây ".

     " Ting! Ting! Nhân sâm tự nhiên 150 năm tuổi, 500 lượng bạc một cây ".

     "Ting! Ting! Nhân sâm tự nhiên 50 năm tuổi, 300 lượng bạc một cây".

     Đại Mộc Mộc nhìn đám nhân sâm rồi đếm :" 1..2...3..4..5". Năm cây nhân sâm, một cây 200 năm, một cây 150 năm, ba cây còn lại 50 năm. Thiên a nàng thật sự giàu to rồi.

     Năm cây nhân sâm, 2400 lượng bạc. Bỗng dưng trở thành phú bà nghìn lượng Đại Mộc Mộc vẫn còn không thấy chân thật lắm a.

     Lí trí tìm về, Đại Mộc Mộc bắt đầu làm công việc quan trọng, đào sâm. Nàng đã từng đi đào sâm ở núi Trường Bạch, nhưng đó chỉ là sâm 30 năm thôi, còn 200 tuổi như này thì đây là lần đầu tiên.

     Đào sâm cần phải chú trọng rất nhiều đều. Đại Mộc Mộc lên trung tâm mua một dụng cụ đào sâm gồm một cây gỗ nhỏ có một đầu dẹp dùng để đào, một sợi dây đỏ có gắn đồng tiền. 

     Đại Mộc Mộc dùng dây đỏ có gắn đồng tiền buộc một đầu dây vào thân cây nhân sâm đầu còn lại thì buộc vào thân cây gỗ. Vì quan niệm rằng nhân sâm có thể chạy nên khi đào sâm người thợ phải cột dây đỏ có gắn đồng tiền để trừ tà trừ yêu khí. 

     Sau đó Đại Mộc Mộc dùng cây gỗ rừng từng chút từng chút cạy từng lớp đất, nàng phải làm thật nhẹ nhàng tỉ mỉ để tránh cho rễ nhân sâm bị đứt sẽ làm giảm giá trị. 

     Gần nửa canh giờ Đại Mộc Mộc mới đào xong cây sâm 200 năm. Nàng đưa vào trung tâm thương mại giao dịch được 500 lượng. Tiền vào túi Đại Mộc Mộc mới có tinh thần đào tiếp bốn cây còn lại, nàng cứ sợ nàng đào không kĩ bị đứt rễ sẽ bán không được tiền a.

     Đã có kinh nghiệm, Đại Mộc Mộc đào bốn cây còn lại thành thục hơn. Chỉ gần nửa giờ là xong. Nàng đưa vào trung tâm giao dịch hết được tổng cộng 2400 lượng, không bị mất tí nào.

     Sau đó nàng dùng 100 lượng mua một cây sâm nhân tạo 30 năm tuổi ở trung tâm thương mại. Chỉ 30 năm tuổi nhưng là sâm nhân tạo nên rất to, trong giống như sâm 200 năm tuổi ở tự nhiên. Đại Mộc Mộc đã nghĩ ra một cách quang minh chính đại sử dụng tiền, đó là nàng sẽ đem cây sâm nhân tạo này xuống trấn bán,như thế không phải là có tiền sao. Nàng thật thông minh a.

     Đại Mộc Mộc đang đắm chìm trong suy nghĩ liền nghe âm thanh gọi tên mình.

     "Mộc Mộc, nhị cô muội đang ở đâu?".

     " A đại tẩu". Đại Mộc Mộc mừng rỡ hét to:" Đại tẩu, ta đang ở đây, dưới sườn núi ".

     "Mộc...". Lâm thị nghe thấy âm thanh đáp lại liền im lặng nghe kĩ.

     Nàng đi đến bên sườn núi nhìn xuống thấy Đại Mộc Mộc đang vẫy tay với mình:" Đại tẩu, ta ở đây. Ta bất cẩn bị rơi xuống đây vẫn đang tìm cách để leo lên. Cũng may là có tẩu đến kịp a nếu không thì ta định đi vòng quanh núi rồi".

     " Mộc Mộc, muội đi vòng quanh núi chắc đến tối vẫn chưa xuống núi được đấy". Lâm thị nghe Đại Mộc Mộc nói liền thì cười phì. Tuy đây chỉ là tiểu sơn, nhưng một vòng quanh núi cũng hơn trăm dặm a. Huống chi đường núi cũng không dễ đi.

     " Đại tẩu, tẩu tìm xem có dây leo nào không?". Đại Mộc Mộc nói.

     " Ân ,để ta tìm xem ". Lâm thị đi xung quanh tìm dây leo. 

     " A có rồi". 

    Lâm thị tìm được sợi dây leo to chừng ngón tay nhưng lại rất dẻo và dài. Nàng dùng một đầu cột vào thân cây còn đầu kia quăng xuống cho Đại Mộc Mộc. 

    Đại Mộc Mộc nắm lấy sợi dây mà từng bước đi lên. Trên lưng nàng còn đeo một cái gùi đầy nấm cùng cây nhân sâm.

    Khi thấy Đại Mộc Mộc đã an toàn leo lên, Lâm thị thở phào một hơi hỏi:" Mộc Mộc, có bị thương ở chỗ nào không?".

    Đại Mộc Mộc lắc đầu đáp:" Ta không sao, chỉ xay sát nhẹ thôi, không đáng kể ".

    "Ân , không sao là tốt rồi. Chúng ta trở ra thôi, tiểu tam tử chắc đang lo lắng cho muội lắm đấy". Lâm thị kéo tay Đại Mộc Mộc đi.

    Khi ra khỏi rừng, Lâm thị đeo gùi rau lên rồi cả ba cùng xuống núi. Đại Mộc Mộc tâm trạng phơi phới cả một đường về nhà. Ngay cả Lâm thị cũng thắc mắc ngĩ  không lẽ nhị cô tìm thấy bảo vật gì trên núi sao?.

     

     Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play