Một giờ sau khi lí chính thông báo tin tốt. Cả Bách Gia thôn gần như đã dùng hết tốc độ của mình, nhanh chóng chạy về nhà để chuẩn bị những gì lí chính yêu cầu.
“ Được rồi. Mọi người chỉ cần biết Mộc Mộc là ân nhân cứu mạng của chúng ta là được. Nói cho mọi người biết là vì ta không muốn thấy sự việc như Trương gia xảy ra một lần nào nữa .”
Lời lí chính vừa dứt thì ánh mắt của mọi người đồng loạt quay về hướng Trương gia chỉ có Trương thị cùng hai hài tử của mình đến. Còn Trương lão thái, Trương Đại Lang và Trương Mậu kể từ hôm đó tới giờ vẫn chưa dám ló mặt ra ngoài.
Trương thị bị lời nói không biết vô tình hay cố ý của lí chính cùng ánh mắt khinh thường của mọi người nhìn mình thì cuối đầu càng thấp hơn nghĩ. Nàng không hề oán trách thái độ của mọi người, nàng chỉ là cảm thấy quá xấu hổ thôi, hành động của đám người kia không chỉ khiến bọn họ không dám ra ngoài gặp mọi người mà ngay cả nàng cùng hai hài tử của nàng cũng cảm thấy xấu hổ không kém khi là người một nhà với bọn họ. Cũng may mọi người vẫn còn biết đúng mực, chỉ chỉ trỏ nói vài câu chứ không làm hành động gì quá đáng với nàng, nếu không thì nàng thật sự sẽ không dám ra khỏi nhà đâu. Đến khi đó thì chỉ có nước đói hết, không những thế nàng còn phải chịu những trận đòn trút giận từ bà bà nữa.
“Ta cho các người nửa canh giờ, các người quay trở về nhà tìm những thứ có thể đào được, những thứ có thể chứa được rồi tất cả tập trung đến chân núi chờ ta...”
“ Nhớ, là tất cả mọi người. Ngoài hài tử, lão nhân cùng người có tật không thể leo núi được thì tất cả mọi người kể cả lớn bé đều phải cùng nhau lên núi đào lương thực. Sau khi đem chỗ lương thực kia trở về thôn, ta sẽ phân theo đầu người, mỗi người sẽ được 10 cân không phân biệt lớn nhỏ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT