Đông Miên bị một câu vừa nghiêm túc vừa mang ý trêu chọc của Đại Mộc Mộc làm cho màu đỏ trên gương mặt đã nhạt dần vì lời an ủi của Đại Mộc Mộc và Bách Liên chậm rãi quay trở lại. Nàng quẩn bách đến không biết phải đáp làm thế nào cho phải nên chỉ biết cúi đầu làm tiếp việc trong tay, sau khi vắt khô nước cái áo cuối cùng bỏ vào chậu bên cạnh thì nàng mới lí nhí lên tiếng.
“ Nương, con đã biết mình sai rồi. Con hứa sau này sẽ không như thế nữa đâu ạ.”
Đại Mộc Mộc sợ lời của mình làm Đông Miên hiểu lầm nàng đang trách móc thì vội giải thích:" Ta chỉ là sợ con suy nghĩ nhiều làm ảnh hưởng đến bản thân nên mới nói như vậy thôi. Chứ không có ý trách móc con đâu, con..."
Đông Miên bị lời giải thích của Đại Mộc Mộc làm cho hoảng sợ, nàng vội ngẩng đầu lên phủ nhận:" Không có, con không có suy nghĩ gì cả. Nương đừng nói thế ạ. Con chỉ là thấy tật xấu của mình đúng là rất không tốt nên mới nói như thế nha."
" Ân, như vậy thì được." Thấy Đông Miên không có ý hiểu lầm thì Đại Mộc Mộc mới an tâm đáp rồi tiếp tục công việc trong tay, vừa làm vừa như nói như dạy với Đông Miên và Bách Liên:" Hai con có biết không, con người mà sống nội tâm không thích chia sẻ suy nghĩ của bản thân với người khác dù là người thân của họ sẽ sống rất ngột ngạt, gò bó cho chính họ và cũng làm người xung quanh cũng không thể thoải mái theo. Chính vì thế các con nên học cách sống cởi mở, thoải mái, lạc quan, hoà đồng với bên ngoài hơn thì khi ấy cuộc sống mới thật sự là hạnh phúc ý nghĩa nha."
“ Ân, nương. Chúng con đã hiểu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT