Sau khi quay trở lại, Đại Mộc Mộc thấy lí chính cùng một số người đã đến trước cổng theo sau là lão đại.
Đại Mộc Mộc đi ra chào hỏi:"Bá gia gia, lí chính thúc, nhị thúc công, tam thúc công, , đại đường huynh mời mọi người vào".
Tiểu lí chính hơi ngượng nói:" Tức phụ lão đại, thật có lỗi ta tự ý mời thêm người mong ngươi không phiền". Ông vừa đến cửa đã nghe mùi thịt, thầm nghĩ chắc tức phụ lão đại đã nấu cơm, nhưng ông lại tự ý mời thêm người ông lo tức phụ lão đại sẽ bối rối.
Đại Mộc Mộc cười đáp:" Sao có thể chứ lí chính thúc, mọi người đến là nể mặt ta rồi. Ta vui còn không kịp sao có thể phiền chứ ".
" Mời mọi người vào trong, thức ăn đã chín, cha nương ta đang ở trong". Đại Mộc Mộc khách khí mời mọi người vào.
Bên trong trong khách phòng thức ăn đã được bày lên hai bàn lớn. Đại Mộc Mộc mời lí chính cùng mọi người ngồi ở bàn giữa, sau khi mọi người đã an vị thì Tiểu lão gia, Tiểu Gia Nhân, Tiểu Gia Lễ, Tiểu Gia Ngọc cũng lần lượt ra. Bên ngoài Tiểu Vạn cũng Tiểu Gia Nghĩa cũng đã về.
Lý thị bước ra nói với tướng công nhà mình:" Chàng mau đi rửa tay rồi vào trong đi, lí chính và mọi người đã đến đông đủ rồi". Thấy thê tử mình vui vẻ như thế lại nghĩ đến chuyện ban sáng thê tử nói với mình Tiểu Vạn trong lòng bỗng rối như tơ vò rời đi.
Hai người cuối cùng đã ngồi vào bàn. Mấy người Đại Mộc Mộc cũng bưng món cuối cùng thịt kho tàu ra. Hai bàn lớn thức ăn được bày giữa phòng, mọi người ai cũng nhìn mà thầm nuốt nước miếng.
Đại Mộc Mộc ngồi vào bàn tức phụ cùng hài tử. Cầm bình rót một ly rượu hướng lí chính ngồi ở bàn kế bên nói:" Lí chính thúc, ta kính thúc một ly. Ta đã gây phiền toái cho thúc. Ta thật ái náy".
Lý chính cầm ly rượu lên :" Tức phụ lão đại, đều là người trong tộc. Hơn nữa ta cũng chẳng giúp được gì ngươi không cần phải thế ". Mọi người xung quanh điều nghĩ Đại Mộc Mộc nói đến việc tiểu tam tử nhưng ông biết đây không phải là lí do Đại Mộc Mộc mời ông qua đây mà việc phiền toái chính là đại phòng muốn phân gia.
Nhị thúc công nghe thế liền lên tiếng trách móc:" Tức phụ lão đại, ngươi làm như thế là không đúng. Nếu tẩu tẩu chỉ vô tình làm nhi tử nhà ngươi ngã xuống nước thì có thể về nhà đóng cửa giải quyết. Cớ sao mà ngươi lại kinh động đến quan trên làm mất mặt Tiểu tộc ta. Nếu để quan trên có cái nhìn không tốt về Tiểu tộc ảnh hưởng đến tiểu ngũ thi công danh thì ngươi có gánh nổi không". Ông đã không thích Đại Mộc Mộc từ hôm nàng ta tranh chấp với tức phụ lão đại nhà ông, sau việc đó thanh danh của ông mất hết, đi đâu gặp người quen thì ai cũng hỏi đến việc đất bờ mẫu làm ông mất hết mặt mũi. Hôm nay đã có cơ hội trả đũa.
Đại Mộc Mộc cười khinh trong lòng. Nếu về nhà thì chắc sẽ việc lớn hoá nhỏ việc nhỏ hoá không, đại phòng sẽ không được phần lí. Đại Mộc Mộc biết vị nhị thúc công này là một người coi trọng mặt mũi, việc tranh chấp hôm nọ đã làm ông mất mặt nên hôm nay kiếm cớ gây chuyện với nàng. Đại Mộc Mộc liền thi triển công phu ' gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ '.
" Nhị thúc công, đúng là oan cho ta mà. Lúc đấy ta tức giận quên người nên mới kêu đại nhi tử đi báo quan, nhưng đó chỉ để hù doạ người đẩy tam nhi tử xuống sông thôi. Chứ ta biết rõ quan gia làm sao có thể đến vì việc nhỏ này được".
"Còn gặp huyện lệnh đại nhân chỉ là do tình cờ thôi. Lúc đó ta biết mình đã làm quá mức nên không phải đã không sợ đắc tội quan huyện mà rút đơn kiện lại sao. Nếu không bà bà với tam thẩm làm sao bình an vô sự được chứ".
" Hơn nữa Nguyên huyện lệnh là vị quan phụ mẫu công chính liêm minh làm sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà ngăn cản công danh của tiểu thúc, Nhị thúc công không thể vì ta đắc tội với nhà thúc mà ăn nói hàm hồ được nga. Bôi nhọ danh dự quan huyện thì không phải chỉ phạt vài hèo đâu ".
" Ngươi, ngươi ". Nhị thúc công nghe Đại Mộc Mộc nói xong tức đến cả mặt đều đỏ lên vẫn không nói được câu nào.
" Tức phụ lão đại nói đúng, lão nhị ngươi là người lớn không nên trách nhất hậu bối đến nỗi ăn nói hàm hồ như thế. Hoạ từ miệng mà ra" Tiểu bá gia gia người lớn nhất ở đây lên tiếng trách nhị thúc công.
Nhị thúc công gật đầu rồi im lặng. Mọi người xung quanh nghe màn đối đáp của Đại Mộc Mộc xong thì ai cũng có biểu riêng.
Lí chính cùng đại nhi tử người chứng kiến toàn bộ sự việc hôm qua khi nghe Đại Mộc Mộc nói nàng chỉ hù doạ Tiểu lão thái cùng Kim thị thì khoé miệng co rút. Được a, hù doạ của nàng ta là bộ dáng hung thần ác bá, miệng nói lí lẽ liên tục như muốn tống người hại nhi tử nàng ta vào nhà lao. Tức phụ lão đại thật lợi hại a. Lí chính cùng nhi tử lần nữa cảm thán.
Tiểu lão gia thấy đại nhi tức nói lí đến nỗi nhị đệ mình phải câm miệng không phản bác được mà trầm ngâm. Từ khi nào mà tức phụ lão đại lại nói năng lợi hại như vậy a. Trước kia nàng ta ở trong nhà còn kiệm lời hơn cả tức phụ lão tứ. Mà bây giờ lại ăn nói lưu loát, lời lẽ thoát ra như người đọc sách thánh hiền. Không phải nàng ta chỉ là một nông phụ xuất thân từ gia đình cũng là nông dân thôi sao?.
Thấy không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, ai cũng không tự nhiên, Tiểu bá gia gia liền phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:" Chuyện không đáng nhắc đến cứ bỏ qua hết đi. Nào mọi người ăn đi thức ăn sắp nguội hết rồi, ta thấy tay nghề của mấy nhi tức nhà lão đại rất được a".
Mọi người nghe thế cũng cầm đũa rồi ăn.
Lão tam Tiểu Gia Nhân ăn một miếng thịt kho tàu thì tấm tắc khen:" Oa , đại tẩu món thịt này thật ngon a".
Sau đó lại ăn thêm mấy món khác:" Món cá này, món hầm cùng thịt xào cũng ngon vô cùng ". Tiểu Gia Nhân tiếp tục khen, rồi chợt hỏi một câu làm mọi người ai cũng giật mình.
" Đại tẩu, các món hôm nay đều là thịt với cá chắc phải tốn rất nhiều bạc a. Tẩu có phải phát tài rồi không?. Ta nhớ hôm qua huyện lệnh có mời tẩu lên huyện đường, không phải tẩu với huyện lệnh có gì đó chứ, dù gì đại ca cũng..". Tiểu Gia Nhân nói với giọng nghi ngờ, rồi tự gật đầu như mình đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tiểu Gia Nhân nhìn trong mắt thúc bá cũng có sự tò mò liền cười thầm. Hắn chính là cố tình nói như thế, đại tẩu làm cho nương cùng thê tử hắn bị đánh phải nằm liệt giường mối hận này hắn không trả không được .
Đại Mộc Mộc nghe Tiểu Gia Nhân nói liền cười khinh. Phu thê nhà này đều rất thích bẫy nàng. Nhưng không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Đại Mộc Mộc nàng cũng không thể bị bẫy lần hai a. Nếu một lần thì do mình bất cẩn còn nếu lần thứ hai thì do mình ngốc thôi chứ trách ai.
Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!!