" Ân. Ta thấy ngươi đi có vẻ khập khiễng nên thuận miệng hỏi thôi. Sao ngươi lại phản ứng như thế? " Đại Mộc Mộc gật đầu đáp rồi nhìn người trước mặt thắc mắc. Có gì đáng kinh ngạc à?
   " A, không có gì. Chỉ là đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến ta nên ta có hơi bất ngờ thôi. Tẩu tử, kể từ khi cha nương ta mất thì tẩu là người đầu tiên quan tâm đến ta đấy. Ta thật sự rất cảm kích sự quan tâm của tẩu nha." Tiểu khuất cái lắc đầu rồi cười nói. Ngoài cha nương hắn ra đi thì người như hắn làm sao có thể nhận được sự quan tâm của người khác chứ. Chỉ có tẩu tử thiện lương này không biết quá khứ của hắn nên mới đối đãi với hắn như thế này thôi, nếu tẩu ấy mà biết hắn đã từng làm gì trong quá khứ thì chắc chắn cũng sẽ như những người kia đều quay lưng với hắn thôi. Nhưng tại sao hắn lại luyến tiếc cảm giác này đến thế nhỉ? Có lẽ đã thật lâu rồi không được cảm nhận sự quan tâm từ người khác nên mới sinh ra cảm giác luyến tiếc như thế này.
   " Như vậy à." Đại Mộc Mộc nhìn hắn gật đầu đáp. Tiểu khuất cái này cũng đáng thương thật, cha nương đều mất hết lại còn phải đi ăn xin để sống qua ngày. Đúng là không có cái gì khổ hơn nữa mà. 
   " Đa tạ tẩu tử đã quan tâm ta. Chân của ta chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần gặp đại phu thì ít hôm nữa cũng sẽ đi lại bình thường à. Với lại những người như ta dù có bị thương sắp chết thì rất hiếm đại phu chịu xem cho chúng ta. Sống chết của chúng ta đều do lão thiên định đoạt cả. Người muốn chúng ta sống thì dù có cực khổ thế nào chúng ta cũng sẽ sống tốt, còn người muốn chúng ta chết thì chúng ta có sống tốt thế nào cũng sẽ chết thôi. Nhưng dường như hiện tại lão thiên không muốn sự hiện diện của chúng ta nữa rồi a". Tiểu khuất cái nhìn Đại Mộc Mộc vô tư nói. Nhưng Đại Mộc Mộc lại nghe ra trong sự vô tư ấy lại che dấu sự bất lực khôn cùng trước số mệnh không thể thay đổi của mình.
   " Số mệnh của chúng ta không do ai định đoạt cả, ngay cả lão thiên gia cũng không thể. Chỉ có chính ngươi mới quyết định mình sẽ trở thành người như thế nào, sống một cuộc sống như thế nào thôi." Đại Mộc Mộc nhìn tiểu khuất cái trước mắt thâm ý nói một câu. Nàng nhìn người trước mắt không giống người vô dụng đến chỉ có thể ăn xin của người khác để sống qua ngày, có lẽ hắn đã gặp phải một biến cố gì đó nên mới trở thành bộ dạng như thế này. Và nàng chưa đủ khả năng để có thể cứu rỗi một người như thế nên chỉ có thể khuyên hắn một lời. Có nghiệm ra được hay không là phải do bản thân hắn rồi.
   " Hạn hán như thế này thì cho dù chúng ta có nắm giữ số mệnh của mình cũng không ngăn được lão thiên gia muốn lấy nó đi đâu." Tiểu khuất cái lắc đầu đáp lời Đại Mộc Mộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play