" Làm sao? Ta nói không phải à?" Nguyên huyện lệnh nghe lí chính lắc đầu xua tay liên tục từ chối liền cười hỏi. Phương Chính này, là người thành thật khiêm tốn. Phải chi hắn có được nhiều người dưới trướng như Phương Chính này thì hắn đỡ phải đau đầu bao nhiêu.
   " Đúng".
   " Hửm".
   Lí chính nghe Nguyên huyện lệnh nói liền theo quán tính gật đầu, đến khi nhận ra mình đã làm gì liền luống cuống giải thích:" Không không không phải như thế. Ý của thảo dân không phải nói đại nhân nói không đúng. Nhưng mà, nhưng mà..."
   " Nhưng mà thế nào, Phương lí chính có gì cứ nói với đại nhân, ngài sẽ không trách tội ông đâu. Còn nếu ông giấu giếm không nói thì ta không chắc ông..." Viên sư gia nhìn lí chính sợ đến nói năng lộn xộn liền cau mày nhắc nhở. Thời gian của đại nhân rất quý giá không phải ở đây ngồi nghe ông ta dài dòng đâu.
   " Bẩm, bẩm, bẩm đại nhân. Ngài nói thảo dân không hề dâng sổ con nói về việc quản lý thôn Bách Gia không phải vì thảo dân làm tốt đến không có gì để trình với ngài mà là vì mọi người ở Bách Gia thôn, tuy không cùng tông tộc với nhau nhưng tất cả mọi người ở đây lại rất yêu thương hoà đồng với nhau, không hề có tranh chấp xích mích gì với nhau cả. Thảo dân làm lí chính cũng gần 30 năm rồi cũng ít khi phải giải quyết vấn đề tranh chấp lớn ở đây nữa huống chi là ngài. Còn việc mọi người ở đây an toàn vượt qua mùa đông thật sự không phải công lao của thảo dân, còn nếu đại nhân thật sự muốn khen thì người đáng được nhận lời khen của ngài phải là người kia, chứ thảo dân không có tài cán gì đáng để được nhận lời khen từ đại nhân cả". Lí chính nghe Viên sư gia nói liền giật thót tim, ông hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới đáp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play