Phương lí chính hối hả chạy về nhà, đến khi đến trước cổng nhà mình thì ông liền đừng lại. Sửa san y phục lại cho chỉnh tề, tự nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới. Sau khi cảm thấy mình đã chỉnh chu hết mức rồi liền hít vào một hơi thật rồi thở ra. Lấy hết can đảm mở cửa bước vào. Không phải ông chưa từng gặp huyện lệnh đại nhân, cứ cách ba đến bốn tháng hoặc có việc gì quan trọng thì ông cùng lí chính các thôn đều sẽ đến huyện đường để trình diện, báo cáo tình hình ở thôn mình quản lý cho đại nhân biết. Nhưng cho dù ông có gặp huyện lệnh đại nhân nhiều lần đi chăng nữa thì cũng không ngăn được nỗi sợ của mình khi đứng trước ngài ấy. Và đều đó không chỉ riêng mình ông thôi mà tất cả các lí chính ở các thôn gần đây đều có chung nỗi lòng với ông khi gặp huyện lệnh đại nhân. Tuy ngài ấy không khó nhưng khí chất lại khiến người người phải kính sợ a.
    " Thảo dân Phương Chính, bái kiến đại nhân. Xin đại nhân thứ lỗi cho thảo dân khi để ngài phải đợi lâu". Lí chính vừa bước vào cửa đã thấy Nguyên huyện lệnh đang ngồi ngoài sân, bên cạnh là Viên sư gia cùng thị vệ của ngài ấy đứng phía sau. Trên bàn đã được đặt một bình trà nóng, trà trong ly đã vơi đi một chút còn bà nương cùng tức nhi nhà ông đang đứng trong bếp ngó đầu ra nhìn. Lí chính chỉ tay vào trong ý bảo mọi người mau lui xuống, rồi tiến đến cung kính hành lễ với Nguyên huyện lệnh.
    " Phương lí chính không cần hành lễ. Ta chỉ là ngẫu hứng nhất thời muốn đến đây xem tình hình bá tánh ở Bách Gia thôn sống thế nào thôi. Ta không đánh trống khuya chiêng ầm ĩ vang dội đến đây là sợ sẽ làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người. Không thông báo trước mà đường đột đến tìm ông là lỗi của ta, ông có việc không thể trình diện ngay lập tức cũng không phải lỗi lầm gì cả. Nên ông không cần phải nhận lỗi như thế đâu. Cứ thoải mái đi". Nguyên huyện lệnh ra hiệu cho lí chính đứng lên rồi nói.
    " Đại nhân, ngài đến đây là niềm vinh hạnh của thôn Bách Gia. Nhưng ở nơi đây điều kiện có hạn, nên thảo dân không thể tiếp đãi chu đáo được. Chỉ có trà nước đơn sơ mong đại nhân lượng thứ cho". Lí chính nhìn ly trà mà huyện lệnh đang uống thì trong lòng trật một nhịp, ông tuy làm lí chính nhưng điều kiện trong nhà lại không mấy tốt so với các lí chính thôn khác. Trong nhà không hề chuẩn bị những thứ như trà tốt để tiếp đãi khách quý nhưng ông cũng không nghĩ đến mình phải chuẩn bị những thứ đó vì ông sống ở đây hơn nữa thế kỉ rồi một vị khách đến thăm còn hiếm chứ nói chi là khách quý đến chứ. Ông không hề lường trước được chuyện huyện lệnh đại nhân sẽ đến đây. Trước khi huyện lệnh đại nhân trách phạt xuống thôi thì ông cứ thành thật nhận lỗi trước đi, đại nhân là một người rộng lượng chắc sẽ không trách nhất ông vì chuyện tiếp đãi này đâu.
   " Phương lí chính nói gì thế? Bản quan nào phải người phải có sơn hào hải vị, trà nước thượng hạng, nhà cao cửa rộng tiếp đón thì mới được chứ. Bản quan biết rõ cuộc sống của những thôn dân ở đây cũng không thật sự tốt thì sao có thể trách ngươi tiếp đón đơn sơ được chứ. Ngược lại bản quan rất thích trà của ngươi a, rất có hương vị của núi rừng, đã lâu lắm rồi đến bây giờ bản quan mới có thể thưởng thức lại được vị trà này, cũng hơn một thập kỷ rồi, đúng là hoài niệm thật mà". Nguyên huyện lệnh nói xong thì cầm ly trà lên uống một ngụm nữa. Vừa uống vừa nhấm nháp hương vị trà đã lâu rồi hắn chưa được uống lại. 
   Hắn là nhân sĩ Dương Châu, Nam phủ. Trước khi lên kinh ứng thí rồi trở thành quan, hắn cũng chỉ là một tú tài nghèo, cha nương hắn cũng chỉ là những nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cũng may trời ban cho hắn chút trí tuệ, theo lão tú tài trong thôn đọc sách cũng hiểu được đôi chút, cha nương hắn thấy thế liền chút hết tiền bạc trong nhà có được để hắn theo học chữ. Và cũng may trời cao không phụ người cố gắng, hắn thi đậu một mạch từ thi Hương, thi Hội lên đến kinh thành thi Đình. Hắn may mắn nằm trong tam giáp* trở thành Hoàng giáp trong đệ nhị giáp, sau đó được cử đến huyện Sóc Vọng làm huyện lệnh thất phẩm. Hắn nhớ mãi kí ức về những ngày chong đèn học chữ, vì muốn tiết kiệm bạc cho cha nương, giảm bớt một phần gánh nặng cho họ nên hắn đã chọn không đến thư viện học tập mà đem sách về nhà tự mày mò học. Và thứ giúp hắn tỉnh táo trong những đêm thâu chong đèn học chữ chính là bát trà do nương hắn tự tay lên núi hái về, tự tay sao trà và tự tay pha cho hắn. Bát trà mang hương vị núi rừng, mang hơi ấm của tình mẫu tử ấy đã một phần giúp hắn có được như ngày hôm nay. Sau này nương hắn cũng đã lớn tuổi, không thể lên núi nữa nên hắn cũng không được uống thức trà đó nữa. Hôm nay đến Bách Gia thôn lại được uống thức uống mang hương vị trong kí ức kí ức đã khiến hắn bồi nhớ lại thuở ban xưa. Một thời không thể nào quên được cho dù trải qua bao nhiêu năm đi nữa thì những kí ức ấy vẫn sẽ ở mãi trong đầu chúng ta, đến khi có thứ gì đó tác động đến thì nó lại sẽ hiện hữu lên nhắc nhở chúng ta đừng bao giờ quên trong quá khứ mình đã như thế nào, và hiện tại và tương lai mình phải sống như thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play