Edit: Cua🌷
_

Mùa hè năm 1999, Giang Dã gặp Yến Hoa lần đầu tiên trong bệnh viện.

Lúc đó hắn mới mười tuổi, mẹ hắn và người đàn ông sắp trở thành cha dượng đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, hắn đột nhiên mất đi tất cả để dựa vào.

Xung quanh không ngừng nói chuyện, hắn ngồi xổm ở một góc hành lang bệnh viện, nhìn dòng người qua lại, bất lực suy nghĩ về tương lai của mình.

Cho đến khi hắn nghe thấy giám đốc Lưu nói gì đó.

"Gọi cho Yến Hoa chưa?"

Yến Hoa, Yến Hoa.

Giang Dã âm thầm lặp lại cái tên này trong đầu.

Hắn biết Yến Hoa, anh chính là con trai của chú Chu.

Liệu anh trai có chăm sóc hắn không?

Một tia hy vọng chợt lóe lên trong lòng Giang Dã, hắn hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của Yến Hoa, người anh trai mà hắn chưa từng gặp bao giờ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn đã nhìn thấy một bóng người xa lạ đứng lơ đãng ở hành lang bệnh viện, lông mày lạnh lùng và hàng mi dài cụp xuống, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của những người xung quanh.

Giang Dã đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe được tên mình từ giám đốc nhà máy. Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tự nhiên chạm phải ánh mắt của Yến Hoa.

Nhưng Yến Hoa không hề tò mò về hắn, thờ ơ nhìn sang chỗ khác.

Giang Dã nhận thấy người anh trai này có vẻ không thích mình.

Có lẽ là bởi vì anh trai vừa biết được nguyên nhân cha ruột qua đời chính do bảo vệ hắn trong vụ tai nạn xe hơi.

Một lý do thích hợp để ghét hắn.

Nhưng Giang Dã không muốn bị đuổi đi, càng không muốn bị đưa trở về với Giang Thành, hắn hít một hơi sâu, dũng cảm đứng dậy đi đến trước mặt Yến Hoa, kéo kéo góc áo của anh cầu xin: "Anh ơi, đừng đuổi em đi, được không?"

Yến Hoa tựa hồ bị lời nói của hắn thu hút sự chú ý, anh đưa tay ấn lên vết xước trên má hắn, không đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn mà chỉ hỏi: "Có đau không?"

"Không đau."

Ngay lúc Giang Dã cho rằng người đang quan tâm đến vết thương của hắn có thể giữ hắn lại thì giây tiếp theo, hắn đã nghe thấy những lời hắn không muốn phải nghe nhất trong đời.

"Tôi đồng ý đưa câu ta đi."

"Còn nữa, tôi không phải anh trai của cậu."

Giang Dã không thích hai câu nói này, nhưng hắn lại không thể làm gì khác.

Làm sao một người đẹp trai như vậy lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế?

Mặc dù Yến Hoa không cho phép Giang Dã gọi anh là anh trai, thế nhưng Giang Dã vẫn hét lên nhiều lần trong lòng, anh! Anh! Anh!

Nhưng dù cho hắn có gọi hết bao nhiêu lần thì cũng không thay đổi được sự thật rằng Yến Hoa không có ý định giữ hắn lại.

Trong những ngày tổ chức tang lễ, hắn đã vụng về lấy lòng Yến Hoa, nóng lòng muốn có thêm một cơ hội, nhưng đáng tiếc lại không có chuyện gì xảy ra cả.

Đêm trước khi được đưa về Giang Thành, Giang Dã đã tìm thấy hai chiếc bùa bình an, có chút bực bội.

Nếu anh không giữ em lại thì cũng đừng hòng lấy được chiếc bùa bình an này.

Người anh trai có vẻ bề ngoài đẹp đẽ lại sở hữu một trái tim đầy máu lạnh.

Giang Dã trằn trọc không ngủ được, hắn muốn đến hỏi Yến Hoa đang ngủ trên sô pha một lần nữa rằng có thể giữ hắn lại được không.

Nhưng nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Yến Hoa mấy ngày nay, hắn lại từ bỏ ý định đó.

Hắn sợ tối nay Yến Hoa sẽ đuổi hắn ra ngoài.

Yến Hoa giống như một lưỡi đao sắc bén, bề ngoài khó gần chất đầy gai nhọn, chỉ lặng lẽ đứng đó không nói lời nào cũng có thể khiến người ta sợ hãi.

Giang Dã sợ Yến Hoa, nhưng cũng thích Yến Hoa.

Cuối cùng, hắn vẫn bị đưa trở lại với Giang Thành.

Trong tòa nhà tồi tàn đổ nát, Giang Thành đang say sưa dựa trên ghế sofa, trên tay cầm nửa chai rượu, thấy Giang Dã quay lại liền mỉa mai nói: "Không phải là đi theo mẹ à? Sao bây giờ lại vác mặt về rồi?"

Giang Dã không muốn nói chuyện với người say, lặng lẽ đi về căn phòng nhỏ của mình. Kinh nghiệm chung sống mấy năm qua khiến hắn hiểu được rằng đừng nên nói chuyện với Giang Thành khi gã say rượu.

"Tao đang nói chuyện với mày đấy? Điếc à?" Giang Thành hung hăng nắm lấy quai cặp sách của hắn, dùng sức kéo lại.

Đầu ngón tay đang nắm chặt quai cặp  của Giang Dã trở nên trắng bệch, hơi thở phập phồng, "Ông nói cái gì?"

"Tao nói mẹ mày chết rồi mày mới biết vác mặt về!"

"Mẹ mày lúc ấy nhất quyết muốn ly hôn với tao, tao còn tưởng mẹ mày tìm được thằng nào có tiền lắm, kết quả là cái tên họ Chu ấy còn nghèo hơn cả tao, chết cũng đáng đời lắm."

"Mày có thấy bà ta bị như vậy là xứng đáng không?" Giang Thành túm lấy cổ áo hắn không cho đi, trên người nồng nặc mùi rượu chỉ trích vợ cũ của mình.

Giang Dã vốn đang cố giữ bình tĩnh, nghe vậy thì không khỏi đẩy mạnh Giang Thành.

"Không được nói mẹ tôi như vậy!"

Giang Thành không ngờ Giang Dã lại dám đẩy mình, gã mất cảnh giác ngã ngửa ra sau, giận dữ với lấy chai rượu đập mạnh vào người Giang Dã.

Giang Dã theo bản năng nâng cánh tay chắn chiếc bình lại, mảnh chai ghim vào da thịt khiến máu chảy dọc trên cánh tay gầy gò.

Giang Dã không có thời gian quan tâm đến đau đớn trên tay, lập tức đẩy cửa chạy vội ra ngoài.

Đây là kinh nghiệm hắn rút ra khi bị Giang Thành bạo hành quá nhiều lần, hắn không có cách nào đánh bại Giang Thành về mặt thể chất, chỉ có thể chạy trốn như một con chuột.

Hắn không biết mình đã chạy bao lâu, lúc quay người không nhìn thấy Giang Thành nữa mới dừng lại, tìm một bậc thang vắng vẻ ngồi xuống.

Hắn chạy nhanh đến nỗi trên người vẫn còn mang theo cặp sách.

Hắn bình tĩnh nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu trên cánh tay mình, thầm mừng vì vừa rồi không để cặp sách ở nhà, cẩn thận rút ra một tấm vải hoa được quấn chặt thành nhiều lớp từ trong cặp.

Bên trong là số tiền tiêu vặt mẹ hắn để lại, hắn ước tính xem số tiền đó có đủ để đến phòng khám chữa vết thương hay không.

Ngoài những thứ này, trong túi còn có povidone iốt và bông gạc lấy về từ nhà họ Yến.

Từ lúc Yến Hoa muốn đuổi hắn đi, hắn đã chuẩn bị đối mặt với Giang Thành.

Vừa nghĩ đến Yến Hoa, hắn liền cất tiền vào cặp sách, nhặt các khối xếp hình Pikachu đã lắp ráp lên, Pikachu nhỏ chớp chớp mắt mỉm cười, nhưng Giang Dã lại không cười nổi.

Yến Hoa không muốn giữ hắn lại nên đã đuổi hắn đi cùng với một con Pikachu.

Hắn muốn ghét Yến Hoa nhưng lại không thể.

Yến Hoa không làm gì sai cả, tại sao anh phải giữ hắn lại chứ?

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất buồn.

Sau khi Giang Dã nhìn Pikachu một lúc, hắn khoác cặp đi đến một phòng khám nhỏ.

Bác sĩ ở phòng khám nhìn thấy vết thương trên cánh tay của hắn thì hỏi có chuyện gì, đột nhiên, Giang Dã lóe lên một tia hy vọng, liệu cảnh sát có thể bắt giữ Giang Thành hay không?

Bác sĩ đã nghe được câu chuyện của hắn và gọi điện cho cảnh sát cáo trạng, thế nhưng thực tế lại không như mong đợi.

Bọn họ chỉ nhắc nhở Giang Thành qua loa rồi bỏ đi.

Hành động này trực tiếp chọc giận Giang Thành, khóe miệng hắn lại bắt đầu sưng tấy.

Giang Dã không còn hy vọng bắt được Giang Thành theo cách này nữa, hắn bắt đầu lục lọi trí nhớ để tìm kiếm người nào có thể giúp đỡ mình.

Hắn nhớ mình có một người dì là em họ của Giang Thành, khi Giang Thành còn là Giang tổng, bà thường xuyên đến thăm nhà và khen ngợi hắn thông minh, học giỏi, một người phụ nữ dịu dàng với nụ cười luôn hiện trên môi.

Giang Dã lén xem danh bạ điện thoại của Giang Thành và tìm thấy số điện thoại của người dì này.

Hắn dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi để gọi cho dì ở bốt điện thoại công cộng.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của dì vang lên.

"Alo, là ai vậy?"

Giang Dã căng thẳng nói: "Dì ơi, con là Giang Dã."

Đầu bên kia im lặng mấy giây, lạnh lùng nói: "Ồ, hóa ra là Tiểu Dã à, có chuyện gì không con?"

"Dì, dì có thể cho con ở nhờ được không? Bố con đã đánh con một thời gian rồi." Giang Dã lo lắng bày tỏ yêu cầu của mình.

Lần này, đầu bên kia điện thoại trầm mặc lâu hơn, "Giang Dã này, dù sao con với cha mình cũng là người thân, dì chỉ là họ hàng xa nên không tiện xen vào chuyện gia đình của các người."

"Hơn nữa, tính tình của cha con có hơi nóng nảy, say rượu vào có lỡ đánh con một tí, dì chỉ là một người phụ nữ cũng bất lực không thể làm gì."

Ngay lúc Giang Dã đang định nói gì đó thì tiếng mạt chược từ phía bên kia đột ngột truyền đến, dì vội vàng nói: "Không nói với con nữa, dì có việc gấp phải làm rồi."

Vừa dứt lời liền cúp điện thoại.

Giang Dã đứng ở bốt điện thoại, học được bài học đầu tiên: Không nên nói thẳng với người khác, hy vọng người khác sẽ tiếp nhận hắn.

Nếu yêu cầu quá lớn sẽ khiến họ cảm thấy sợ hãi.

Dù dì đã cúp điện thoại nhưng Giang Dã vẫn không bỏ cuộc, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thứ hai.

Chú hai của hắn, anh họ của Giang Thành.

Trước đây chú hai thường đi theo Giang Thành đi xã giao, là tài xế của Giang gia.

Mỗi lần gặp chú, chú luôn nói chuyện rất dịu dàng với hắn, luôn gọi hắn là tiểu thiếu gia và thường xuyên khen ngợi hắn thông minh hiểu chuyện thế nào.

Chỉ là lần này Giang Dã không lựa chọn gọi điện, đầu tiên là hắn sắp hết tiền, Giang Thành thường xuyên vắng nhà, hắn vẫn phải ăn cơm hàng ngày, không dám ăn quá nhiều, mỗi ngày chỉ mua một cái bánh bao, khi đói bụng thì đun nước uống.

Nhưng dù hắn có tiết kiệm thế nào thì số tiền tiêu vặt cũng sắp cạn kiệt.

Thứ hai, hắn cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng trên điện thoại, có thể đối phương sẽ cúp máy. Sẽ tốt hơn nếu đến gặp trực tiếp người đó và bày tỏ sự đáng thương của mình.

Hắn không biết chú hai sẽ đi đâu, nhưng hắn chợt nhớ tới vài KTV từng nghe thấy Giang Thành nhắc đến.

Tranh thủ những ngày nghỉ trong kỳ nghỉ hè, ngày nào hắn cũng đến những KTV này, cuối cùng cũng gặp được chú hai.

Nhưng tiếc thay, hôm đó chú hai lại say khướt.

Giang Dã đã gọi rất nhiều nhưng chú hai vẫn không nhận ra hắn.

Những người bạn bên cạnh không nhịn được đuổi hắn đi.

"Tên ăn mày này ở đâu chui ra đấy? Cút đi cút đi!"

Lần đầu tiên Giang Dã nghe thấy có người nói hắn là kẻ ăn xin, trước đây khi người khác khen hắn, họ luôn nói hắn thông minh, học được nhiều thứ.

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, không phải bây giờ hắn cũng đang xin ăn à?

Tìm kiếm ở khắp nơi, cầu mong ai đó cho mình một bữa cơm hoặc rủ lòng thương giữ mình lại.

Ngay lúc hắn đang do dự rời đi, chú hai cuối cùng cũng nhận ra hắn.

Gã bước về phía hắn với khuôn mặt đỏ bừng, ợ lên một tiếng.

"Ôi chao, đây không phải là Giang tiểu thiếu gia à?"

Giang Dã theo bản năng cảm thấy từ miệng người này sẽ nói ra được điều gì tốt lành, vì thế lùi về phía sau muốn rời đi.

Nhưng cánh tay của hắn đã bị tóm lấy.

Chú hai coi hắn như một con khỉ trong rạp xiếc, kéo tay hắn nói với bạn bè: "Bọn mày có biết đây là ai không?"

"Con trai của Giang Thành đấy."

"Tiểu thiếu gia nhà họ Giang!"

"Lần nào tao cũng chở nó đi học."

"Bọn bây có biết lão Giang trước đây giàu đến mức nào không? Nhà họ sống trong một biệt thự ở Vịnh Thủy, lái Mercedesz, bây giờ thì thế nào? Hình như đang sống trong một cái khu ổ chuột gì ấy!"

"Ngày xưa bố mày chẳng phải rất lợi hại hay sao? Không coi tao ra cái gì, bây giờ cũng mặc kệ luôn con trai ruột à?"

"Nhìn bộ quần áo rách nát này đi, nhìn nó y chang một thằng thu gom rác rưởi ha ha ha."

"Vị thiếu gia này đang ở xó xỉnh nào đấy?"

Một tiếng "thiếu gia" hai tiếng "thiếu gia" đều tràn ngập khinh thường và chế nhạo, hắn bị đám đông vây quanh không còn lối thoát, chỉ có thể im lặng chịu đựng sự chế giễu.

Không biết qua bao lâu, Giang Dã hoàn toàn  không muốn nghe thấy bất cứ ai gọi mình là thiếu gia nữa.

Hắn hoàn toàn không phải là thiếu gia gì cả, chỉ đơn giản là một con chuột cống lang thang trên đường.

Một đám người trút bỏ nỗi oán hận của Giang Thành lên người hắn, Giang Dã từ đầu đến cuối không nói một lời phản bác, hắn không muốn chọc giận bọn họ, không có người bảo vệ hắn, biện pháp tốt nhất chính là yên lặng chịu đựng sự nhục nhã qua đi.

Khi Giang Dã trở về nhà, Giang Thành hiếm khi tỉnh táo hỏi: "Vừa đi đâu vậy? Tao đặt tên cho mày là Giang Dã, mày thật sự ở ngoài đó cả ngày lẫn đêm à?"

Có lẽ do phải nghe thấy quá nhiều lời nhục nhã cùng chửi bới, vậy mà Giang Dã lại cảm thấy lời Giang Thành còn khá ôn hòa, hắn không để ý tới gã, yên lặng trở về phòng.

Hắn nhìn thấy khóa kéo cặp sách của mình đã mở rộng, rõ ràng trước khi hắn ra khỏi nhà không phải như thế này.

Hiển nhiên là Giang Thành đã lục lọi cặp sách, Giang Dã nắm chặt quai cặp, dù bất mãn hay chán nản đến đâu cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

May mắn là hắn hiểu rõ tính cách của Giang Thành, kịp thời giấu bùa và tiền ở khoảng trống giữa ván giường và nệm.

Đợi đến lúc Giang Thành ngủ say, Giang Dã mới quỳ xuống, chui xuống gầm giường kiểm tra xem bùa và tiền còn ở đó không.

Chiếc bùa hộ mệnh là một trong số ít di vật mà mẹ để lại, hắn ra ngoài không dám mang theo tiền, chỉ sợ đụng phải Giang Thành sẽ bị gã lấy hết, vậy nên mỗi lần chỉ lấy ra một ít.

Con Pikachu nhỏ cũng được giấu ở đây.

Giang Dã không biết tâm lý của mình là gì khi quyết định giấu con Pikachu, hắn vẫn âm thầm hy vọng rằng nếu ngày đó gặp lại Yến Hoa, hắn muốn Yến Hoa nhìn thấy con Pikachu được hắn bảo vệ cẩn thận.

Liệu nó có thể trao đổi nó được sự thương xót từ Yến Hoa không?

Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy ra đã bị bác bỏ, Yến Hoa làm sao có thể mềm lòng, thiếu niên này tuy đẹp nhưng lòng lại cứng rắn, ngay cả cha ruột chết còn không rơi một giọt nước mắt, làm sao anh có thể quan tâm hắn được?

Kỳ nghỉ hè của Giang Dã sắp kết thúc nhưng hắn vẫn chưa tìm được người có thể thu nhận hắn.

Ba ngày trước khi khai giảng, hắn lợi dụng Giang Thành vẫn còn tỉnh táo để nhắc tới chuyện học phí với ông ta.

Nhưng quả thực may mắn, ngày hôm ấy Giang Thành không uống rượu, vẫn có tâm tình đóng vai một người cha tốt, thuận lợi chi trả tiền học phí.

Nhưng tất cả chỉ giới hạn trong chi phí của việc học.

Cuộc sống của hắn rất eo hẹp, mỗi lần xin tiền Giang Thành đều giống như tra tấn.

Lúc Giang Thành tâm tình tốt, cho hắn tiền cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu Giang Thành đánh bài thua lỗ thì chắc chắn Giang Dã sẽ bị thương.

Vừa đánh, gã vừa mắng: "Không phải mày nhất quyết đi theo mẹ sao? Quay lại làm gì? Hả?!"

"Bây giờ còn dám mở miệng xin tiền tao sao?"

Sau đó, hắn bắt đầu lục lọi thùng rác, hắn thà đi nhặt rác còn hơn, hắn không muốn xin tiền của Giang Thành nữa.

Hắn thề rằng nếu như không bị Giang Thành đánh chết, nếu hắn có thể lớn lên thì nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền, hắn không muốn phải sống với lòng bàn tay ngửa lên để xin ăn từng ngày.

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng qua đi nhưng cuộc đời của Giang Dã vẫn còn chưa kết thúc.

Sau khi ly hôn với Giang Thành, Uông Phù Dung đã chuyển Giang Dã đến một trường học cách rất xa chỗ ở của gã.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc Giang Dã phải đi một quãng đường rất xa từ nhà đến trường.

Mỗi sáng hắn phải đi bộ một tiếng rưỡi để đến trường, tiết học đầu tiên bắt đầu vào lúc 8 giờ 30, hắn phải dậy lúc 5 giờ 30, tắm rửa, mặc quần áo rồi đi nhặt chai lọ và bìa cát tông trước bình minh, cố gắng kiếm vài đồng lẻ để sinh tồn bằng việc bán phế liệu.

Hắn tự nhủ mình phải học, dù khó đến mấy cũng phải học tiếp.

Nếu không thì hắn vĩnh viễn sẽ không thể trở mình.

Hắn vừa đọc sách vừa nhặt rác, thỉnh thoảng lại tự hỏi liệu có ai đó có thể giúp hắn được không.

Hắn bắt đầu tìm đến các giáo viên có mối quan hệ tốt trong trường.

Thầy sẽ thương xót và cho hắn ăn vài bữa cơm, nhưng xét cho cùng thì đây không phải là giải pháp lâu dài.

Từ đó trở đi, hắn biết rằng dù mình có khốn khổ đến đâu cũng phải để người khác thấy mình khốn khổ đến thế nào.

Hắn không quan tâm đến chuyện liệu người khác sẽ thông cảm, thương hại hay thậm chí cười nhạo hắn.

Hắn chỉ muốn những lợi ích hữu hình.

Nếu giả vờ đáng thương có thể cho hắn một bữa ăn no thì tại sao lại không?

Cuộc sống cứ tiếp diễn, mấy tháng nữa lại trôi qua, Giang Dã vẫn không tìm được người có thể tiếp nhận hắn, vết thương trên người khó có thể lành, vết thương mới chồng chéo lên vết sẹo cũ, hắn đã bắt chước mẹ ghi lại hành động bạo hành của Giang Thành.

Nhưng khi hắn dò hỏi thử liệu Giang Thành có thể bị nhốt không thì lại nhận được câu trả lời mơ hồ.

Giang Thành là người giám hộ duy nhất của hắn, hắn mới mười tuổi, muốn tước đi quyền giám hộ là chuyện vô cùng khó khăn.

Thậm chí nếu như Giang Thành biết được chuyện hắn lén lút quay video thì hắn sẽ bị đánh thậm tệ hơn.

Hắn tiếp tục bị mắc kẹt một lần nữa.

Giang Thành là một kẻ tâm thần, có lần gã đã đánh Giang Dã đến bất tỉnh, lúc tỉnh táo lại sẽ đưa hắn đến bệnh viện, tử tế nói rằng gã không cố ý, chỉ là do say quá mà thôi, sau một thời gian chăm sóc để hắn không thể chết ngay lập tức.

Thất thường.

Trong kỳ nghỉ đông, sự kiên nhẫn của Giang Dã đã đạt đến giới hạn khi Giang Thành liên tục đánh đập hắn.

Trong sáu tháng qua, hắn đã tìm kiếm gần như tất cả những người hắn biết nhưng không một ai có thể hoàn toàn cứu hắn khỏi tay Giang Thành.

Hắn không muốn bị tra tấn nữa, hắn muốn kéo Giang Thành vào chỗ chết.

Nhưng trước khi chết, hắn muốn một bữa ăn thật no.

Trường học đang trong kỳ nghỉ đông, vị giáo viên thường xuyên giúp hắn cuối cùng cũng đã mất kiên nhẫn sau khi hắn tìm đến nhiều lần.

Hắn chui xuống gầm giường nhìn Pikachu màu vàng.

Hắn không tìm được người khác, người duy nhất hắn có thể tìm được chính là Yến Hoa.

Nếu hắn đến gặp Yến Hoa, liệu anh có thể cho hắn ăn một bữa no nê không?

Sau khi ăn no, hắn sẽ trở về và chết cùng Giang Thành.

Hắn nằm dưới gầm giường tối tăm, nắm chặt Pikachu màu vàng và hai chiếc bùa bình an, suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Yến Hoa cho hắn một bữa cơm đây.

Hắn đói quá.

Trực tiếp ngồi xổm trước cửa nhà Yến, cầu xin Yến Hoa cho mình một bữa cơm có được không?

Nhưng Yến Hoa không dễ nói chuyện như vậy, khi ấy hắn trực tiếp yêu cầu Yến Hoa giữ mình lại mà anh còn không đồng ý.

Lần này chỉ là một bữa cơm, không cần giữ hắn lại, liệu Yến Hoa có đồng ý hay không?

Giang Dã không chắc chắn, cũng không dám mạo hiểm, hắn muốn tìm ra một biện pháp có thể tối đa hóa cho xác suất của bữa cơm.

Chú Chu từng nói rằng tính tình của Yến Hoa khá nóng nảy, thường xuyên gây gổ với các bạn cùng lớp, trước đây khi bọn họ đi cùng nhau, ông đã gặp một tên xã hội đen tên Que Diêm thường xuyên lang thang trên phố Cơ Khí, Yến Hoa có rất nhiều mâu thuẫn với gã.

Giang Dã đã nhìn thấy gã khi hắn đi ngang qua phố Cơ Khí vài ngày trước, gã là một tên xã hội đen không có đầu óc, tính tình bộc trực và dễ nổi giận.

Yến Hoa là người học việc trong một đại lý ô tô, chắc chắn anh sẽ về nhà vào dịp Tết Nguyên đán phải không?

Giang Dã đã suy nghĩ rất lâu, luyện tập trong đầu nhiều kịch bản khi gặp được Yến Hoa, cuối cùng hắn đã chọn một phương pháp mà hắn cảm thấy an toàn nhất vào thời điểm đó và là phương pháp mà hắn lại cảm thấy hối hận nhất về nhiều năm sau này.

Trong tang lễ, nếu như Giang Dã nói với Yến Hoa rằng hắn bị cha ruột ngược đãi, Yến Hoa sẽ không đuổi hắn đi, hoặc nếu như Yến Hoa về nhà trước vài ngày trong dịp Tết Nguyên Đán thì có lẽ anh sẽ gặp được hắn.

Chỉ là cả hai đều không có góc nhìn của Chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play