Edit: Cua🌷
_
Bệnh cảm này khả năng phải truyền cho người khác thì mới tốt lên được.
Vài ngày sau khi Yến Hoa khỏi sốt, Giang Dã lại lên cơn sốt.
Nó còn còn tệ hơn cả Yến Hoa.
Yến Hoa đứng bên giường, cầm nhiệt kế nói: "38.5"
"Đến bệnh viện tiêm, đừng nhịn."
Yến Hoa tìm áo len và áo khoác cashmere của Giang Dã đặt cạnh giường, cầm tay Giang Dã kéo dậy.
Số lần sốt hay cảm lạnh của Giang Dã trước giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi khi ốm thì lại rất nặng, người thường ngày hoạt bát năng nổi lại đang lảo đảo dựa vào ngực Yến Hoa như người không xương.
“Em không muốn đi bệnh viện đâu.”
Yến Hoa sờ trán Giang Dã nói: “Nếu không đi bệnh viện, em sẽ tự thiêu chết.”
Giang Dã ngẩng đầu lên từ trong ngực Yến Hoa, “Em không còn sức.”
“Anh sẽ chở em đến đó, em không cần dùng sức.” Yến Hoa đặt tay lên lưng Giang Dã, an ủi hắn.
Giang Dã chớp chớp mắt, “Em không có sức mặc quần áo.”
Yến Hoa cụp mắt xuống hỏi: “Vậy anh mặc cho em được không?”
“Được.” Giang Dã sẵn sàng đáp ứng.
Yến Hoa cởi cúc áo của Giang Dã, không quên nói: "Em đang bị cảm, thành thật một chút."
Giang Dã nghiêm túc nhìn động tác của Yến Hoa đáp "Em rất thành thật, không hề cử động xíu nào."
"Là anh cởi quần áo của em mà."
Yến Hoa tiếp tục cởi cúc áo, không để ý tới lời nói của Giang Dã.
Giang Dã đã chơi bóng quanh năm, khi chiếc cúc cuối cùng được cởi xuống, ngón tay của Yến Hoa vô tình chạm vào cơ bụng của Giang Dã.
“Anh lợi dụng lúc em bị bệnh.” Giang Dã sửng sốt, quên mất ai đã nhờ Yến Hoa giúp thay quần áo.
Yến Hoa dùng ngón tay vỗ nhẹ trán Giang Dã, “Sao em sốt lại nói nhiều như vậy?”
"Em sốt, nhưng em không câm.” Giang Dã quả thực bị sốt nặng, thậm chí cả giọng nói cũng đã khàn đặc.
Yến Hoa cởi đồ ngủ và áo khoác, tìm quần áo của Giang Dã mặc cho hắn, “Nói ít lại, cổ họng có khó chịu không?”
“Giơ tay lên.”
Giang Dã ngoan ngoãn giơ tay lên, để Yến Hoa đỡ mình mặc quần áo rồi trả lời, "Em cảm thấy không thoải mái lắm."
"Không thoải mái còn nói lắm thế?" Sau khi giúp Giang Dã mặc áo len cashmere xong, Yến Hoa lại hỏi, "Có cần anh giúp thay quần không?"
"Có." Giang Dã không biết xấu hổ gật gật đầu.
Yến Hoa không muốn tranh cãi với bệnh nhân nên đặt ngón tay lên cạp quần của Giang Dã.
Giang Dã cố ý nói: "Anh Kiều, anh cởi quần của em khi em đang bị cảm cúm, sao anh giống lưu manh vậy"
Yến Hoa rút tay lại nói: "Vậy em tự cởi."
"Nhưng em không còn sức." Giang Dã dẹo dặt nói.
Yến Hoa không muốn dây dưa với Giang Dã nữa nên lại cởi quần hắn ra.
Giang Dã không ngừng nói, giọng mũi nặng nề: “Kiều Kiều đang quấy rối em.”
Yến Hoa ném quần vào mặt hắn, “Ngậm miệng đi.”
Giang Dã bỏ quần sang một bên nói: “Anh Kiều, anh không nên nói như vậy."
Yến Hoa khó hiểu, "Vậy anh nên nói thế nào?"
Giang Dã nhắc nhở: "Anh phải nói là cứ việc hét lên, dù cho cổ họng có nát cũng không có ai tới cứu em đâu."
Yến Hoa nhịn không được quấn hai vòng khăn quàng cổ quanh cổ Giang Dã để bịt miệng hắn lại.
“Ngoan một chút.”
Nhưng sau khi nói ra lời này, anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, thật là một cuộc trò chuyện không thể giải thích được.
Quả nhiên, lúc anh ngẩng đầu đã thấy Giang Dã nhìn mình với nụ cười trong mắt.
Yến Hoa không muốn cùng Giang Dã ở đây chơi mấy trò play quái đản, đi ra ngoài nói: "Tự mình mặc đi, sốt cả ngày trời còn có sức nói nhiều như vậy."
Giang Dã thật sự bị bệnh, ở nhà còn có sức đùa giỡn nhưng khi đến bệnh viện, cơn sốt đã lên tới 39°C.
Mùa này là mùa cúm, phòng khám ngoại trú của bệnh viện rất đông người, chưa kể giường bệnh gần như không có chỗ ngồi.
Yến Hoa tìm một cái ghế cho Giang Dã ngồi ở góc hành lang, bên cạnh treo một cái chai nước biển, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn nhất quyết muốn nói chuyện với Yến Hoa.
Yến Hoa đứng trước mặt hắn, đau lòng vuốt ve tóc người trước mặt.
“Anh Kiều, em đau đầu quá.” Giang Dã tựa trán vào eo Yến Hoa, trông thật sự đáng thương.
Yến Hoa đặt đầu ngón tay lên một bên mặt hắn an ủi, “Tiêm xong sẽ ổn thôi.”
"Tiêm cũng không thoải mái.” Giọng điệu của Giang Dã trầm xuống rất nhiều, giọng nói của Yến Hoa cũng nhẹ nhàng hơn, "Phải làm sao bây giờ?"
"Anh dỗ dành em." Giang Dã xoa xoa lòng bàn tay Yến Hoa, cảm giác mát lạnh khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Yến Hoa vỗ lưng Giang Dã, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
Giang Dã ngay lập tức biết Yến Hoa sẽ kể câu chuyện gì cho hắn nghe.
"Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và một hòa thượng trẻ."
Từ nhỏ đến lớn Yến Hoa chỉ biết mỗi chuyện này.
Giang Dã đã nghe nó hàng trăm lần.
“Hôm nay em không muốn nghe cái này.” Giang Dã đặt tay Yến Hoa lên trán để hạ nhiệt.
Yến Hoa dừng một chút, nhìn lên trần nhà nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một khu rừng.”
Ngọn núi biến thành một khu rừng.
Giang Dã ngẩng đầu lên hỏi Yến Hoa: "Anh Kiều, trong khu rừng có ngôi đền nào không?"
"Đó không phải là ngôi đền."
"Vậy thì tiếp tục đi." Giang Dã nghĩ Yến Hoa sẽ kể một câu chuyện mới.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu liền nghe thấy Yến Hoa nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một khu rừng, trong rừng có một đạo miếu.”
“Ở trong đó có một lão đạo sĩ và một đạo sĩ trẻ tuổi."
Giang Dã cau mày, "Anh Kiều, anh đang lừa trẻ còn."
Yến Hoa nhếch môi cười: "Em chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
"Một đứa trẻ muốn anh trai mình kể chuyện."
Giang Dã hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì em cũng không muốn nghe chuyện này."
"Được rồi, kể cho thiếu gia một câu nữa."
"Đừng tu sĩ hay đạo sĩ gì cả."
Yến Hoa cam đoan: “Chắc chắn sẽ không có.”
“Được!” Giang Dã hài lòng.
Yến Hoa nhàn nhã nói: “Trước kia có một gia đình.”
Giang Dã chớp mắt hỏi: “Là ngôi nhà trong sân của nhà máy sản xuất máy móc sao?”
“Ừ.”
“Vậy tiếp tục đi.” Giang Dã rất có hứng thú với câu chuyện này.
Yến Hoa vuốt mái tóc mềm mại của Giang Dã, nhẹ nhàng nói: “Trước đây có một gia đình, trong nhà có một anh trai và một em trai.”
“Là anh, anh là anh trai à?” Giang Dã ngắt lời.
“Ừ.” Yến Hoa trả lời khẳng định.
Giang Dã lại hỏi: "Thế em có phải em trai không?"
"Không phải là em thì là ai? Anh còn em trai nào nữa à?"
Giang Dã khàn giọng kiêu ngạo nói: "Anh chỉ có duy nhất một đứa em trai."
"Ít nói lại... Uống chút nước đi." Yến Hoa lấy ra một cốc nước đưa cho Giang Dã, hắn đang phát sốt mà cứ không ngừng nói chuyện.
"Em không nói nữa, anh kể tiếp đi."
Yến Hoa tiếp tục câu chuyện, "Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình, trong gia đình có một anh trai và một em trai."
Giang Dã ôm cốc giữ nhiệt, mong chờ câu chuyện của Yến Hoa.
“Anh trai là người học việc trong một đại lý ô tô, còn người em trai đang học tiểu học.”
“Một đêm nọ, em trai gọi điện cho anh trai và nói rằng em ấy không khỏe.”
“Thế là người anh trai đã về nhà đưa người em đến bệnh viện bằng chiếc xe của mình."
Câu chuyện này hoàn toàn có thật, vào một ngày nọ, học sinh tiểu học lớp năm Giang Dã bị sốt, Yến Hoa đã đưa hắn đến bệnh viện.
Yến Hoa tiếp tục nói: "Sau khi tiêm thuốc xong, người em nằm trên giường không ngủ được, bảo người anh kể cho em nghe một câu chuyện..."
Giang Dã ôm cốc nước nằm trên giường bệnh, không ngủ được, muốn nghe Yến Hoa kể chuyện.
“Cho nên người anh đã kể cho em trai nghe một câu chuyện.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trong núi có một miếu thờ.”
Yến Hoa đổi canh mà không đổi thuốc, đi một vòng lại quay về điểm xuất phát.
Giang Dã trả lời: "Sau đó người em hỏi, ngôi chùa đó tên là gì?"
Yến Hoa trả lời: "Nó tên là chùa Ninh An."
Yến Hoa cũng từng trả lời Giang Dã như vậy vào năm đó.
"Lão hòa thượng tên là gì?" Giang Dã hai mươi mốt tuổi lặp lại câu hỏi hắn hỏi năm mười một tuổi.
"Lão hòa thượng không có tên, khi ông lớn lên, người khác sẽ gọi ông là lão hòa thượng."
Mười năm sau, Yến Hoa vẫn còn nhớ rõ anh đã đưa ra câu trả lời thế nào cho Giang Dã.
Sau khi kể lại câu chuyện ngôi chùa suốt mười năm, vị sư già và vị hòa thượng trẻ vẫn ở lại ngôi chùa và nương tựa vào nhau.
Người anh kể chuyện và người em nghe chuyện cũng như vậy, họ đã sống cùng nhau trong mười năm và sẽ còn rất lâu nữa trong tương lai.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Phiên ngoại tiếp theo là góc nhìn của Giang Dã, nó có hơi hướng u ám một chút, nếu không thích có thể bỏ qua nhé.