Cả một đêm, Giang Dã vẫn không đạt được điều mình mong muốn, nhưng hắn là người không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn lại quấn lấy Yến Hoa.

"Hôm qua anh không ăn mừng ngày kỷ niệm của chúng ta thì quên đi, nay là Tết Trung thu anh cũng không quan tâm luôn." Giang Dã đi theo Yến Hoa bất mãn nói.

Yến Hoa bưng một bát  từ trong bếp đặt lên bàn, thẳng thừng nói, "Từ bỏ suy nghĩ ấy đi."

"Vì sao chứ?" Giang Dã tiếp tục dùng lý lẽ của mình thuyết phục Yến Hoa.

Yến Hoa cúi đầu ăn mì, cũng lười nói chuyện với Giang Dã, "Hãy gì tới cái gì khác nghiêm túc."

Giang Dã ngồi đối diện bàn ăn hỏi: "Chuyện nghiêm túc là chuyện gì?"

"Hôm nay là Trung thu, tối nay em định ăn gì, đã mua xong đồ chưa?" Yến Hoa chuyển sang chủ đề khác tránh để đầu óc Giang Dã chứa đầy những thứ rác rưởi khiêu dâm.

Giang Dã gắp một ít mì rồi nói: "Lục Cửu và Lục Thất nói tối nay muốn nấu cơm nên mời chúng ta đến chỗ bọn họ ăn."

"Hôm trước còn mang nồi áp suất đi, nói là muốn nấu một bữa thật lớn."

Yến Hoa nghe vậy thì nhướng mày, thở dài cảm thán: "Kỹ năng nấu nướng của bọn họ đúng là một lời khó nói hết."

Cả Lục Cửu và Lục Thất đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi, bọn họ luôn ăn cơm trong căng tin. Sau này đi lang thang khắp nơi cũng chưa từng nghiêm túc học nấu ăn, cho tới khi gặp được Yến Hoa mới có thời gian để tự mình nấu nướng.

Nhưng có lẽ hai người này thực sự không có yêu cầu cao về đồ ăn, những bữa ăn họ nấu đều thiếu màu sắc, mùi vị lẫn hương vị.

Trong cuộc chiến tranh lạnh năm thứ hai trung học, Giang Dã còn dám đóng giả làm Lục Cửu làm đồ ăn để đưa cho anh.

Yến Hoa liếc mắt liền nhận ra, huống hồ Lục Cửu cũng không giỏi nói dối. Anh thực sự lo lắng cho bữa cơm tối nay, không biết hai anh em họ có thể nấu ra được gì sau một tuần mày mò.

Yến Hoa nghĩ tới đây liền nhắc nhở: "Buổi chiều đi xem một chút, bằng không buổi tối chúng ta không ăn nổi một miếng mất."

Giang Dã gật đầu, "Vậy em đi với anh thì anh đồng ý với em nha?"

"Không đời nào." Yến Hoa từ chối không thương tiếc, trước khi Giang Dã lên tiếng thì anh lại chỉ vào những hộp bánh trung thu trên bàn rồi nói: "Lúc nào đi thì mang mấy hộp bánh này tới cho họ, có mấy người cho anh nhưng anh không ăn hết được."

"Em biết rồi." Giang Dã nhìn những chiếc bánh trung thu trên bàn, nhớ lại những gì đã xảy ra khi hắn còn nhỏ.

Yến Hoa không thích bánh trung thu vì chúng quá ngọt.

Quan trọng nhất là anh cũng không thích ăn mừng những ngày lễ, anh chưa bao giờ tổ chức hai lễ quan trọng nhất là Tết và sinh nhật chứ đừng nói đến Tết Trung thu và Tết Đoan Ngọ còn lại.

Nhưng ngay từ khi còn nhỏ Giang Dã đã rất quan tâm tới chuyện này.

Bởi vì mẹ của Giang Dã sẽ nhớ tất cả các lễ hội nên ngay cả khi bà bị buộc phải trốn sang Tây Tạng vì bạo lực gia đình, bà vẫn mua bánh trung thu cho hắn vào dịp Trung thu.

Bởi vì thói quen của mẹ, sau khi sống chung với Yến Hoa, Giang Dã cũng sẽ quan tâm tới các ngày lễ này. 

Tết Trung thu năm 2000 là Tết Trung thu đầu tiên họ cùng nhau tổ chức, khi đó Trung thu không được nghỉ, Yến Hoa vẫn phải đến xưởng sửa xe làm việc nên không thể gọi đó là ngày nghỉ lễ.

Tết Trung thu năm đó rơi vào ngày thứ ba, cuối tuần Giang Dã đã đến gặp Yến Hoa hỏi Yến Hoa một lần.

"Anh Kiều, đêm Trung thu anh có về không ạ?"

Yến Hoa ngập ngừng nói, "Để anh xem, nếu không bận anh sẽ về."

"Vâng." Dù cảm thấy thất vọng nhưng Giang Dã cũng không nài nỉ, lúc đó Yến Hoa vẫn chưa có xe, buổi tối nếu muốn trở về chỉ có thể bắt xe buýt.

Nhưng mỗi khi xưởng sửa xe quá bận rộn, anh chắc chắn không thể bắt được chuyến xe cuối cùng.

Yến Hoa xoa đầu Giang Dã nói: "Em đến ký túc xá làm bài tập đi, lát nữa anh dẫn em đến cửa hàng bách hóa mua bánh trung thu, sau đó mua cho em một ít quần áo mới."

Giang Dã nói, "Em chỉ mua bánh trung thu thôi, đầu năm học anh mua quần áo cho em rồi."

"Cứ đi xem thử, ngày lễ thì nên mua giày mới." Dù bản thân Yến Hoa không thích những ngày này nhưng anh biết Giang Dã lại thích nên sẵn sàng chiều trẻ con vui vẻ.

Khi Trung thu đến gần, trong cửa hàng bách hóa có vô số khách hàng ra vào, mỗi khi đông người, Yến Hoa sẽ nắm chặt tay Giang Dã.

Lần đầu làm cha mẹ nên Yến Hoa luôn lo lắng sẽ mất con, anh phải đảm bảo Giang Dã luôn ở bên cạnh mình.

Quầy bán bánh trung thu chật ních người, Yến Hoa nắm tay Giang Dã đi chọn bánh.

"Em muốn ăn loại bánh trung thu nào? Chọn một cái đi."

Giang Dã nhìn dãy bánh trung thu rực rỡ, ánh mắt dừng trên ở bảng giá của chúng, sau khi chọn một lúc lâu, hắn chỉ vào một nơi nói: "Anh Kiều, em muốn cái này."

Giang Dã chỉ về hướng một chiếc bánh trung thu kiểu cổ, được gói trong giấy dầu màu xanh đỏ, bên trong sẽ có nhân sen, các loại nhân khác nhau cùng đường phèn, đủ màu sắc xanh đỏ.

"Trừ cái này ra? Em còn muốn cái gì khác không?" Yến Hoa nhìn thoáng qua, phát hiện Giang Dã đã chọn cái rẻ nhất trong quầy bánh trung thu.

"Không còn nữa." Giang Dã lắc đầu.

Yến Hoa cầm một chiếc bánh trung thu kiểu Quảng Đông lên nói: "Ăn một ít nhân táo tàu đi, không phải em thích đồ đồ ngọt sao? Buổi sáng ra ngoài lấy một cái, dọc đường đói bụng có thể ăn."

Giang Dã có chút do dự, so với nhân thập cẩm, hắn thực sự thích táo tàu hơn.

Yến Hoa nhìn ra suy nghĩ của Giang Dã, tìm một cái túi nhét cái bánh nhân táo tàu vào, sau đó chỉ vào mấy cái bánh trung thu khác nói: "Những cái này đều có giá như nhau, em thích thì cứ chọn đi."

Yến Hoa đưa ra câu hỏi: "Nhân sen?"

"Được ạ."

"Nhân trái cây thì sao?"

"Kỳ lạ lắm."

"Bánh trung thu thịt tươi?"

"Không."

"Em có muốn ăn mặn không?"

"Em không thích ăn mặn."

Yến Hoa biết rõ sở thích của Giang Dã, "Vậy thì chọn đồ ngọt đi, nhưng dạo này em nên ăn ít đường đi, buổi tối sau khi ăn bánh trung thu nhớ phải đánh răng."

"Em biết rồi, em sẽ ăn ít đồ ngọt lại."

Yến Hoa nói: "Ừ, nếu bị sâu răng sẽ phiền phức lắm."

Chín năm đã trôi qua nhưng Giang Dã vẫn còn nhớ rõ ràng lần Yến Hoa dẫn hắn đi mua bánh trung thu.

Sau khi mua bánh trung thu, Yến Hoa dẫn hắn đến nhà hàng ăn tối.

"Chúng ta tổ chức Trung thu sớm đi, kẻo đêm Trung thu anh không thể về được." Yến Hoa gọi mấy món Giang Dã yêu thích rồi giải thích.

Giang Dã vẫn đang cầm chiếc bánh trung thu nhân táo tàu, Yến Hoa nhìn thấy liền nhắc nhở: "Ăn trước đi, ăn bánh trung thu sau."

Giang Dã gật đầu, "Em không ăn, em chỉ cầm thôi."

Yến Hoa cười hỏi: "Vậy em có muốn ăn bây giờ?"

"Không có." Giang Dã có chút buồn nói.

"Có chuyện gì sao?" Yến Hoa lo lắng hỏi.

Một lúc sau, Giang Dã mới thấp giọng nói: "Năm ngoái mẹ cũng mua cho em bánh trung thu nhân táo tàu."

Yến Hoa im lặng, xoa đầu Giang Dã nói: "Tuần sau em được nghỉ lễ, anh sẽ dẫn em đi gặp mẹ."

"Vâng."

Gần đến Trung thu rồi, Giang Dã thật sự rất nhớ mẹ.

Hắn không muốn ở nhà đón Trung thu một mình, hắn muốn Yến Hoa trở về cùng với hắn, nhưng hắn cũng biết Yến Hoa bận rộn với công việc, phải tăng ca đến hơn mười giờ, đến lúc đó anh chắc chắn không thể bắt xe buýt về nhà.

Hơn nữa, hắn cũng đã nghe Bàn Tử nói đêm trung thu đến phiên Yến Hoa trực ca.

Giang Dã cố chịu nhưng vẫn không nhịn được hỏi Yến Hoa liệu anh có về đón Trung thu hay không.

Đêm cuối tuần sau bữa tối, Giang Dã bắt xe buýt trở lại sân nhà máy sản xuất, chờ tới tuần sau mới gặp được Yến Hoa.

Vào đêm Trung thu, sau khi Giang Dã ăn tối ở nhà hàng Phong Tử trở về, thỉnh thoảng hắn vẫn nhìn ra hành lang, dù biết rõ Yến Hoa không thể trở về nhưng hắn vẫn muốn đợi.

Cho đến khi hắn thực sự nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng sân nhà sản xuất máy móc.

Hắn dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn lầm, vui vẻ hét lên trong hành lang: "Anh Kiều!"

Yến Hoa nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên vẫy tay với hắn.

Giang Dã chỉ hận không thể bay xuống lầu, Yến Hoa ôm lấy hắn, cười nói: "Chạy chậm một chút kẻo ngã."

Giang Dã bị Yến Hoa ôm trong lòng, trong mắt tràn ngập cảm xúc vui mừng không giấu được, "Anh Kiều, sao anh lại quay lại?"

"Anh đã đổi ca với người khác." Yến Hoa lược bỏ những phiền toái khi nhắc đến chuyện đổi ca.

"Vậy tối nay anh không đi nữa à?" Giang Dã vui mừng quá, nhất thời không biết phải làm sao.

Yến Hoa xoa đầu Giang Dã, nắm tay hắn đi lên lầu: "Anh sẽ cùng em đón Trung thu, sáng mai mới đi."

Giang Dã cũng nắm chặt tay Yến Hoa, nhảy lên bậc thang nói, "Anh Kiều là tốt nhất!"

Yến Hoa yên tĩnh nghe Giang Dã kể chuyện chín năm trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.

"Vậy thiếu gia muốn nói gì?"

Giang Dã nghiêm túc nói: "Anh không còn yêu em nữa."

"Ồ? Hai việc này thì liên quan gì đến nhau?" Yến Hoa ngồi trên sô pha nhà Lục Cửu, dùng tư thế thoải mái nhìn Giang Dã.

Lục Cửu và Lục Thất vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối nay, trong khi Giang Dã và Yến Hoa ngồi trong phòng khách chờ bữa ăn bắt đầu.

Ngồi xuống chưa được hai phút, Yến Hoa đã nghe Giang Dã kể lại chuyện trước đó.

"Trước kia anh có thể tìm người đổi ca để đón Trung thu với em, nhưng bây giờ ngay cả đồng phục học sinh anh cũng không thể mặc."

Giang Dã hừ hừ, "Chắc chắn là anh đã không còn yêu em như trước kia nữa rồi."

Yến Hoa liếc nhìn nhà bếp để chắc chắn rằng hai người kia không nghe thấy, hạ giọng nói: "Đừng có ăn bớt, nếu em chỉ yêu cầu anh mặc đồng phục học sinh thì anh có từ chối không?"

"Có cái gì khác chứ? Dù sao cũng chỉ là gọi..." Giang Dã còn đang muốn nói thì Yến Hoa lập tức ngăn cản, "Ngậm miệng đi, chúng ta còn đang ở nhà người khác."

"Được không anh? Anh Kiều~" Giang Dã dùng hết mọi tuyệt chiêu mình có, ôm eo Yến Hoa làm nũng.

"Không."

Giang Dã giả vờ đáng thương, "Rõ ràng anh đã hết yêu em rồi!"

Yến Hoa chỉ cười nhẹ, không để ý đến hắn.

"Trái tim em đang tan vỡ mà anh còn cười." Giang Dã đặt tay Yến Hoa lên ngực mình rồi than thở.

"Anh có nghe thấy tiếng tim em vỡ vụn không?"

Yến Hoa không hiểu sao Giang Dã ngày nào cũng có thể bày ra lắm chiêu trò như vậy, vừa làm nũng vừa tỏ ra đáng thương, thậm chí còn nói mình đau lòng.

Mặc dù vậy, Yến Hoa vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Anh không nghe thấy tiếng tim vỡ, chỉ nghe thấy tiếng tim đập."

Anh còn bổ sung thêm: "Tim đập rất vang và mạnh mẽ, tạm thời sẽ không vỡ được."

Anh vừa dứt lời thì từ trong bếp vang lên một tiếng nổ lớn.

Cả hai người sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp.

Giang Dã liếc anh một cái, bình tĩnh quay đầu lại nói: "Bây giờ anh có nghe thấy không? Lòng em vỡ nát đến mức nổ tung rồi."

Yến Hoa nhanh chóng rút tay lại, đứng dậy đi về phía nhà bếp, "Nổ cái đầu quỷ!"

"Bọn họ dùng rồi nồi áp suất làm nổ bếp."

"..."
_

Tác giả có điều muốn nói:

Lời nhắc nhở ấm áp: Các bạn hãy cẩn thận khi sử dụng nồi áp suất nhé (Lục Cửu và Lục Thất vẫn ổn.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play