Edit: Cua🌷
_

Giang Dã nhận lấy điện thoại di động, tắt loa ngoài rồi đi sang chỗ khác: "Anh Kiều."

Yến Hoa hỏi: "Ông ta có nghe được không?"

"Không nghe được."

"Bây giờ em đang ở đâu?"

Giang Dã nhìn xung quanh, chỗ này trông rất vắng vẻ, phía xa có một ngọn núi, "Chắc là ở gần núi Trấn Linh."

"Đừng gây sự với ông ta mà hãy tự bảo vệ mình trước được không? Thẻ em để ở đâu, anh sẽ mang đến. Đừng lo về chuyện ở tiệm sửa xe nữa, anh đã có bằng chứng chứng minh mình không liên quan đến vụ tai nạn rồi, em nghe anh nói không?" Yến Hoa gấp gáp nói vào điện thoại.

Giang Dã nhanh chóng trả lời: "Thật sao?"

"Anh đã lừa em bao giờ chưa? Đừng chọc giận gã cho đến khi anh đến, được chứ?"

Yến Hoa chỉ lo lắng cho sự an toàn của Giang Dã.

"Em để thẻ ở đâu vậy? Anh sẽ mang đến."

Giang Dã nói ra một địa chỉ: "Anh đến chỗ này chờ em, lát nữa em sẽ tới."

"Em để thẻ nhớ ở đây?"

"Vâng, nhưng chỉ có em mới có chìa khóa, vậy nên anh đến đó chờ em nhé."

"Em đưa điện thoại cho Giang Thành đi, nhớ cẩn thận."

Yến Hoa nói với Giang Thành: "Dẫn Tiểu Dã đến đường Kiều Khẩu rồi đợi tôi ở đó, tôi sẽ đưa thẻ nhớ cho ông."

Giang Thành còn đang nghĩ tới việc kiện Yến Hoa, tự tin nói: "Đừng hòng giở trò với tao."

Yến Hoa bất đắc dĩ lặp lại: "Tiểu Dã ở chỗ của ông thì tôi có thể làm trò gì?"

Anh đưa chiếc máy nghe nhạc trong tay cho Bàn Tử nói: "Chép lại đoạn ghi âm của Tôn Audi rồi đưa cho cảnh sát, nhớ giữ lại một bản, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Bàn Tử không rõ tình huống là như thế nào, nhưng anh ta rất nghe lời Yến Hoa: "Anh Yến, anh yên tâm."

Sau khi bàn giao chuyện cho Bàn Tử xong Yến Hoa liền lái xe đến đường Kiều Khẩu.

Lúc anh đến nơi thì đã nhìn thấy xe của Giang Thành.

"Tiểu Dã." Yến Hoa ôm lấy Giang Dã, "Em không sao chứ?"

Giang Dã lắc đầu: "Em không sao."

"Thẻ đâu?" Giang Thành sốt ruột hỏi.

Yến Hoa bảo vệ Giang Dã sau lưng.

Giang Thành cười lạnh: "Tao tự hỏi Giang Dã học được chiêu trò này từ ai? Thì ra là từ mày, vậy mày không định đưa tao thẻ nhớ đúng không?"

"Đừng quên mất, tao vẫn có quyền kiện mày."

Yến Hoa cố gắng thương lượng: "Tôi sẽ đưa thẻ cho ông, nhưng về sau ông đừng đến tìm Tiểu Dã nữa."

Giang Thành không chút do dự cự tuyệt:" Không thể nào, tao đã chuyển trường cho Giang Dã về Ôn Dương, nếu mày cố chấp giữ nó ở bên cạnh thì nó sẽ không được đi học nữa, sau khi tốt nghiệp tiểu học liền theo mày học sửa xe."

"Dù sao thì tao cũng là người giám hộ duy nhất của nó." Giang Thành kiêu ngạo nói.

Yến Hoa nắm chặt ngón tay, buộc phải thừa nhận sự thật này.

Chỉ với hai video bạo hành gia đình chưa chắc đã tước đi quyền nuôi dưỡng của Giang Thành, mà dù có đi chăng nữa thì Giang Dã sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi, anh cũng không có tư cách nhận nuôi Giang Dã.

Anh cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết.

Giang Thành không phải là một người cha có đủ tư cách, nhưng ông ta vẫn có toàn quyền giám hộ đối với Giang Dã.

Chỉ vì mối quan hệ huyết thống kinh tởm đó.

"Thành thật đưa thẻ cho tao, tao sẽ cho mày hết số tiền đó." 

"Tôi không cần 100 ngàn đó của ông."

Giang Thành bất mãn nói: "Vậy trả lại cho tao!" 

"Tại sao phải trả lại cho ông?" Giang Dã đột nhiên mở miệng, tiền nắm trong tay không có lý nào lại nhổ ra cả.

Giang Thành tức giận đến bật cười: "Rồi mày họ Giang hay họ Yến?"

"Nhưng dáng vẻ không muốn phun tiền ra của mày giống tao y đúc, không hổ là con trai của tao." Trong mắt Giang Thành hiện lên một tia thỏa mãn. 

Giang Dã vô cùng chán ghét, hắn không muốn có bất cứ quan hệ gì với Giang Thành.

Hắn chỉ hận tại sao mình không mang họ Yến.

"Đừng nói nhảm nữa, mau đưa thẻ cho tao, tối nay tao còn có một cuộc hẹn." Giang Thành lại thúc giục hai người.

"Nhắc nhở mày lần nữa, tao mãi mãi là người giám hộ của Giang Dã, nếu mày giở trò, cả đời này đừng mong gặp lại nó."

Giang Thành nhìn Giang Dã, mỉm cười đầy ác ý," Đương nhiên, Tiểu Dã của chúng ta cũng đâu thể chịu được việc không gặp được anh Kiều nhỉ."

Yến Hoa tức giận nói: "Không cần ông nhắc nhở."

"Tôi đưa thẻ cho ông, nhưng Giang Dã phải ở lại Nam Giang, ông không được phép đánh em ấy nữa." Yến Hoa lui về phía sau, nói ra điều kiện của mình.

Giang Thành nắm chắc phần thắng trong tay, "Mày không quyền ra nhiều điều kiện như vậy với tao." 

"Giang Dã, mày có thể cho bất kỳ ai xem đoạn video đó, nhưng tao đảm bảo sau đó mày sẽ được đưa ra nước ngoài học, không bao giờ gặp lại anh Kiều của mình nữa."  

Giang Thành đột nhiên nắm được điểm yếu của cả hai, không khỏi đắc ý cười lớn.

"Tôi sẽ đưa thẻ cho ông, sau đó đến Ôn Dương học." Giang Dã không thể chấp nhận khi bị đưa ra nước ngoài du học, có thể sẽ phải mất rất nhiều năm hắn mới có thể trở về, lúc hắn đi rồi, anh Kiều chắc chắn sẽ quên mất hắn.

Hắn không muốn người duy nhất trên thế giới yêu thương hắn dần quên mất mình.

"Đúng là con trai ngoan của ba." Giang Thành hài lòng nói, gã chỉ chờ lấy được thẻ nhớ sẽ tống Yến Hoa vào tù.

Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Anh luôn coi Giang Dã như một đứa trẻ không hiểu gì cả, nhưng thực tế chứng minh Giang Dã trưởng thành hơn anh nghĩ rất nhiều.

"Không sao đâu, anh Kiều."

Hiện giờ anh Kiều đã có 100 ngàn tệ trong tay, lại còn có thể chứng minh bản thân vô tội trong vụ tai nạn. Điều duy nhất hắn lo lắng là anh Kiều, hắn muốn dùng tấm thẻ nhớ này để xoa dịu Giang Thành, khiến gã từ bỏ ý định dẫn hắn ra nước ngoài mà đến Ôn Dương.

"Đi với em." Giang Dã nắm lấy tay Yến Hoa rồi nói với Giang Thành.

"Đây là đâu?" Giang Thành hỏi.

Giang Dã đi đầu giải thích: "Nơi bán phế liệu."

"Mày tới đây làm gì?" Giang Thành không khỏi thắc mắc.

"Trước đây tôi đã thu thập những mảnh phế liệu rồi để chúng ở đây." Giang Dã không dám nhìn vào mắt Yến Hoa.

"Mẹ kiếp, mày còn đi nhặt rác! Sao mày dám để con trai tao đi nhặt rác?" Giang Thành hoài nghi nhìn Yến Hoa.

Yến Hoa không nói nên lời, đối với lời buộc tội của Giang Thành, anh cũng muốn hỏi bản thân đã nuôi dưỡng Giang Dã như thế nào.

"Vậy là ngày nào em cũng bận làm việc này à?" Yến Hoa gần như ngã gục, giọng run run.

"Em thiếu tiền sao? Giang Dã." Anh lại tự hỏi bản thân có phải đã không đưa tiền cho Giang Dã.

"Nói nhảm, nếu không thiếu tiền thì nó xin tao 100 ngàn làm gì?" Giang Thành nói: "Nhìn xem mày nuôi con như thế nào."

Giang Dã nắm tay Yến Hoa, cố gắng giải thích: "Không phải, em chỉ không muốn anh phải vất vả như vậy nữa, em muốn giúp anh."

Lúc đầu, Giang Dã đã tự mình đi nhặt một số vỏ lon và chai nước, nhưng sau vài ngày, hắn nhận ra như vậy rất chậm và không đủ.

Vì vậy, hắn đã tranh thủ sự giúp đỡ của các bạn cùng lớp, hắn rất nổi tiếng ở trường, sau khi tập trung được mục tiêu, hắn thường nhắm đến những học sinh nhà nghèo, thành tích học tập kém và không được cha mẹ quan tâm.

Giang Dã sẽ nhờ bọn họ nhặt giúp rồi trả họ một nửa giá thị trường, nếu bán được, hắn có thể kiếm lại được gấp đôi số tiền đã bỏ ra mà không phải tự mình nhặt chúng.

Hắn có những chiến lược khác nhau dành cho những loại người khác nhau.

Đối với những học sinh nghèo, Giang Dã sẽ trực tiếp đưa tiền cho họ để nhặt phế liệu đi bán.

Còn đối với những học sinh khá giả nhưng thành tích học tập kém, Giang Dã sẽ giúp họ làm bài tập, thỉnh thoảng dạy kèm rồi tính phí theo từng buổi học.

Ngoài ra, hắn còn có mô hình kinh doanh riêng, chỉ riêng việc nhặt đồ trên đường là quá chậm. Hắn sẽ đưa các bạn cùng lớp đến những khu mua sắm đông đúc, vẽ vài tờ rơi và tổ chức các hoạt động thiết thực như "bảo vệ môi trường, không xả rác bừa bãi", chỉ cần đứng đó, người qua đường sẽ trực tiếp đưa cho bọn họ những vỏ lon và chai nước rỗng, hiệu quả hơn nhiều so với việc tự mình đi nhặt.

Hơn nữa, Giang Dã còn rất giỏi bán vận rủi, biết cách lấy được thiện cảm của người khác để tối đa hóa lợi ích của bản thân. Lần bán thảm thành công nhất hắn từng làm đó là có được sự thương hại của Yến Hoa để anh thu nhận mình.

Nhưng không thể chất rác thải trong nhà được, lúc Yến Hoa về nhà sẽ nhìn thấy, anh chắc chắn sẽ không cho hắn làm những việc này.

Hắn vô tình phát hiện ra nơi này khi đang thu thập phế liệu, đó là một nhà kho nhỏ có diện tích hơn mười mét vuông, chủ sở hữu là một ông già không có con cái ở bên cạnh, Giang Dã thường xuyên dẫn bạn học đến đây, không ai chủ động nhắc đến nhà kho, theo thời gian, quyền sử dụng nơi này tự nhiên rơi vào tay Giang Dã.

Khi Giang Thành nghe đến câu "Em không muốn anh phải làm việc vất vả" của hắn liền tức giận.

"Mày không muốn cậu ta làm việc vất vả vậy nên mới xin bố mày 100 ngàn hả? Bộ bố mày không vất vả kiếm tiền hay sao? Mẹ nó đổi tên thành Yến Dã luôn đi!"

Hắn là con ruột của gã hả? Ruột thừa thì có!

Sao có thể giúp người ngoài xin 100 ngàn từ cha ruột của mình chứ?

Giang Dã nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Yến Hoa, quay sang nói Giang Thành bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Ông có thể ngừng nói nhảm được không?"

"Thẻ nhớ đây."

Giang Dã đi vào trong góc lấy ra hai cái thẻ nhớ, "Một bản gốc và một bản sao lưu."

Giang Thành cầm thẻ nhớ, nghi hoặc nói: "Thật sự không còn bản sao lưu nào nữa?"

"Không có." Giang Dã lạnh lùng nói.

Giang Thành nhận thẻ, thầm quyết định sẽ tống Yến Hoa vào tù.

"Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nữa tôi đến đón Giang Dã đi Ôn Dương."

Giang Thành bỏ đi, để mặc Yến Hoa và Giang Dã trong kho phế liệu.

"Anh Kiều." Giang Dã chủ động lên tiếng.

Yến Hoa không biết phải đối mặt với Giang Dã như thế nào, nghi hoặc nói: "Sao lại cần nhiều tiền như vậy?"

"Bởi vì em muốn anh tự mở cửa tiệm cho riêng mình, để anh không cần phải làm thuê cho người khác nữa."

Hắn không chỉ muốn mỗi 100 ngàn này, hắn còn muốn có thật nhiều tiền để Yến Hoa có cuộc sống an nhàn.

Trước đây vào mỗi cuối tuần, Giang Dã thường đến tiệm sửa xe, hắn thấy Yến Hoa phải làm việc vào 11, 12 giờ đêm, cả người dính đầy dầu máy, mệt đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có thể tranh thủ uống một ngụm nước lạnh.

Vì quá bận nên anh thường xuyên bỏ bữa, việc uống nước thay cơm khiến anh bị đau dạ dày nghiêm trọng.

Có hôm trời mưa to, Chu Bái Bì sẽ trả thêm tiền cho cho ai chịu làm thêm vào thời tiết quái quỷ này.

Trong số mọi người, chỉ có Yến Hoa chịu ngâm mình trong nước đến sáng sớm để được trả thêm năm tệ, mệt đến mức không nói được lời nào.

Và năm tệ đó trở thành một phần trong đôi giày mới của Giang Dã.

Giang Dã không muốn trở thành vật cản cho Yến Hoa, hắn chỉ muốn giúp đỡ anh.

Vì vậy sau khi nhìn thấy Giang Thành "áo đẹp về quê", hắn liền chớp lấy cơ hội này.

Nếu đi theo Giang Thành, hắn có thể lại bị bạo hành, quay trở về khoảng thời điểm khiến bản thân đau khổ nhất.

Nhưng Yến Hoa sẽ không còn gánh nặng nữa.

Anh không cần phải chi tiền học phí cho ai cả, chi phí sinh hoạt hoặc bất kỳ khoản tiền chỉ dành cho chính bản thân mình.

Để Yến Hoa không còn mệt mỏi thêm nữa, hắn sẽ chấp nhận rời xa anh.

Mặc dù điều này có thể khiến hắn khó mà chịu đựng được.

Sự trưởng thành của Giang Dã khiến trái tim Yến Hoa đập nhanh, đồng thời cũng khiến anh phải nghĩ xem bản thân có ngược đãi hắn về mặt vật chất không.

Về lời đề nghị mở cửa hàng của Giang Dã, Yến Hoa tạm thời chưa có ý định thực hiện.

Anh muốn đợi thêm vài năm nữa, không muốn phải đụng đến số tiền 100 ngàn kia.

"Chuyện mở cửa hàng sau này hẵng nói." Yến Hoa mệt mỏi bước ra ngoài.

"Anh tính sao cũng được, miễn là không phải vất vả nữa." Giang Dã vẫn nắm tay Yến Hoa, nhưng Yến Hoa không còn nắm tay hắn như trước.

"Anh muốn ăn gì không? Em hơi đói." Hắn cố gắng xoa dịu bầu không khí giữa hai người.

"Ừ." Yến Hoa không có mấy hứng thú đáp lại.

Giang Dã siết chặt tay Yến Hoa, tiếp tục hỏi: "Nhân tiện anh Kiều, anh đang nói về bằng chứng gì vậy?"

Khi Giang Thành đang ở trong xe, chuẩn bị ủy thác cho luật sư về việc của Yến Hoa thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi khác.

"Giang tổng, người đàn ông họ Tôn mà chúng tôi tìm thấy lần trước không đáng tin cậy, Yến Hoa thực sự có một đoạn ghi âm nói về vụ việc sửa dây đai trước đó. Sau khi cảnh sát đến tìm anh ta, anh ta đã kể lại mọi chuyện cho chúng tôi."

Chủ chiếc xe Jetta xanh là do Giang Thành tìm đến, bởi vì trước đó gã biết chuyện Yến Hoa đã đắc tội với người đàn ông họ Tôn lái xe Audi, đưa ông ta ít tiền để quay lại gây rắc rối cho tiệm sửa xe. Không ngờ lỗi thực sự thuộc về gã đàn ông lái chiếc xe Audi này.

Giang Thành vỗ mạnh vào vô lăng chửi rủa, một trăm ngàn mất trắng rồi!

Hai thằng nhóc khốn khiếp đã chơi mình một vố rồi!

Dọc đường đi, Yến Hoa chẳng nói với Giang Dã mấy câu.

Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ phớt lờ mình, "Anh Kiều, anh có giận em không?"

Yến Hoa lắc đầu, "Không."

"Sau này nếu cần tiền thì trực tiếp nói với anh, đừng làm những việc này nữa."

Điều này sẽ khiến Yến Hoa cảm thấy mình không hề chăm sóc tốt cho Giang Dã.

"Em chỉ là không muốn anh phải vất vả nữa." Giang Dã rũ mắt đáng thương nói.

Nhưng chiêu trò này hiếm khi mất tác dụng.

Yến Hoa không dỗ dành hắn mà chỉ ngồi trong nhà hàng, chống cằm nhìn khung cảnh tấp nập ngoài cửa sổ, ngơ ngác nói: "Sau này sẽ không."

Lúc Giang Dã đến sống với Giang Thành, anh chỉ cần kiếm tiền cho bản thân là đủ.

Bản thân anh vốn không tiêu nhiều tiền.

Yến Hoa không có khẩu vị nên chỉ ăn vài miếng, Giang Dã cũng không muốn ăn.

Trên đường trở về nhà, hai người tiếp tục trầm mặc không nói gì. Giữa đường, Giang Dã muốn nói gì đó với Yến Hoa nhưng lại bị anh phớt lờ.

Ngay khi hai người đến tầng dưới của khu nhà, Yến Hoa đang đậu xe, đột nhiên nghe thấy động tĩnh Giang Dã ngã xuống.

Hắn ôm chân, đáng thương kêu lên: "Đau quá!"

Yến Hoa vừa chạm vào mắt cá chân, Giang Dã liền kêu lên đau đớn.

"Mắt cá chân của em bị bong gân, đến bệnh viện đi." Yến Hoa đỡ Giang Dã đứng dậy nói.

"Đi kiểu gì để bị ngã?" Yến Hoa không hiểu.

"Em đang suy nghĩ."

"Về chuyện gì?"

"Anh không để ý đến em."

Yến Hoa nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Anh không để ý đến em nên em bị bong gân?"

"Em đang suy nghĩ lý do anh lại phớt lờ em, mải nghĩ cho nên không chú ý đường đi, sau đó mới bị ngã, cuối cùng bị bong mắt cá chân."

Giang Dã cố gắng giải thích nguyên nhân mắt cá chân bị bong gân của mình.

Yến Hoa nghiêng người liếc hắn một cái, "Anh không để ý tới em nên em bị bong mắt cá chân, vậy về sau ở với bố, có phải em sẽ trực tiếp gãy xương hay không?"

"Không." Giang Dã thiếu tự tin nói, "Em thực sự không phải cố ý bị bong gân đâu."

Yến Hoa nhìn Giang Dã, đúng là giận không nổi mà.

Bên trong bệnh viện, Yến Hoa đưa túi chườm đá cho Giang Dã rồi nói: "Em ngồi ở đây một lát, anh đi trả tiền, lát nữa đi chụp xem có bị gãy xương không."

"Anh Kiều!" Giang Dã đột nhiên hét lên.

Yến Hoa quay lại hỏi: "Sao vậy?"

"Lát nữa anh có quay lại không?" Giang Dã bất an chườm túi nước đá.

Yến Hoa lặng lẽ nhìn Giang Dã: "Nếu anh không trở về, ai dẫn em về nhà?"

"Vậy khi nào anh quay lại?"

"Sau khi trả tiền xong."

"Em có thể đi cùng anh không?"

"Bác sĩ yêu cầu em không được cử động, có thể bị gãy xương rồi."

Giang Dã bất đắc dĩ há miệng rồi lại ngậm miệng.

"Anh không tức giận, cũng không để ý đến em."

"Đừng suy nghĩ nhiều quá, chờm nước đá đi, một phút nữa anh sẽ quay lại." Yến Hoa xoa dịu cảm xúc của Giang Dã.

"Anh không nói một câu nào với em cả, trước đây anh chưa từng như thế."

Yến Hoa bất lực xoa đầu Giang Dã, "Không phải anh vẫn luôn nói chuyện với em sao?"

"Ý em là lúc nãy, lúc ăn cơm anh chẳng thèm nói chuyện với em." Giang Dã vô cùng bất an, hắn sợ Yến Hoa sẽ không muốn tiếp xúc với hắn nữa khi biết hắn không phải một đứa trẻ ngoan như anh từng nghĩ.

"Anh không có phớt lờ em, anh chỉ lo lắng sau này em sống với ông ta sẽ chịu thiệt."

Yến Hoa vô cùng lo lắng cuộc sống sau này của Giang Dã, nhưng anh không ngăn cản được.

"Vậy anh thật sự không giận em đúng không, chứ không phải do anh cảm thấy em không ngoan nên không muốn nói chuyện với em đúng không?" Giang Dã hỏi.

Yến Hoa cũng kiên nhẫn đáp: "Thật sự không có."

Về việc trưởng thành quá mức của Giang Dã, anh thừa nhận anh có chút sợ hãi trong một khoảng thời gian, nhưng nghĩ đến việc Giang Dã phải sống với Giang Thành trong tương lai khiến anh không còn tâm tư nghĩ đến việc này nữa.

Sau khi lặp lại nhiều lần, Giang Dã cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. "Vậy anh đi nhanh rồi về nhé, em đợi anh."

Yến Hoa ừ một tiếng rồi đi về quầy thu phí.

Anh đứng ở cuối hàng, nhìn tờ biên lai, không ngừng nghĩ về cuộc sống tương lai của Tiểu Dã.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, anh đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
_

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Dã sắp lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play