Edit: Cua🌷
_

Tối hôm đó Yến Hoa ở nhà nấu những món ăn mà Giang Dã thích.

Trên bàn ăn, Yến Hoa đề cập đến chuyện ngày mai phải đi làm, trong lòng có chút áy náy: “Anh định dẫn em đến quán thịt nướng mới khai trương, nhưng đại lý lại đột nhiên có việc gấp, anh để tiền trên bàn, nếu em muốn đi thì ngày mai cứ dẫn bạn đi cùng."

Hiện giờ Yến Hoa là nhân viên chính thức nên lương cao hơn trước rất nhiều, anh cũng không ngại đưa tiền cho Giang Dã tiêu sài. Tiền tiêu vặt chưa từng mặc định là con số nào, anh luôn để chúng bàn, mỗi lần về nhà chồng tiền trên bàn lại dày thêm một chút.

Nhưng Giang Dã thường tiêu rất ít tiền, mắt thường đều có thể nhìn ra chồng tiền gần như không bị chạm vào, Yến Hoa đã nói nhiều lần về điều này, hắn mới từ từ thay đổi.

"Em vẫn còn tiền, anh Kiều, tiền lần trước anh cho em vẫn còn giữ." Giang Dã gắp một miếng cơm, có chút do dự.

Yến Hoa nhận thấy sự bất thường của Giang Dã liền hỏi: "Em có gì muốn nói à?"

Giang Dã hơi khó xử, "Anh Kiều, ngày mai em có việc phải ra ngoài."

Yến Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt lảng tránh của Giang Dã, đột nhiên hỏi: "Đi gặp bố?"

Giang Dã yên lặng gật đầu, hắn không muốn giấu Yến Hoa.

Yến Hoa không khỏi nhớ đến những lời Phong Tử đã nói hôm nay, Giang Dã thực sự muốn sống cùng Giang Thành sao?

Anh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Muốn đi thì đi, nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Hai người họ là cha con ruột, anh không thể ngăn bọn họ gặp nhau.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Giang Dã đã mua sữa đậu nành và bánh quẩy đặt trên bàn.

“Em ăn chưa?”

“Rồi.” Giang Dã dậy rất sớm.

“Ừ, nếu muốn ra ngoài thì đi sớm đi.” Yến Hoa đi vào phòng tắm rửa mặt, nói với Giang Dã qua khe cửa.

Anh vẫn chưa quên hôm nay Giang Dã sẽ đi gặp bố mình.

"Em không vội." Giang Dã đáp.

Nhưng hắn vừa dứt lời, dưới lầu chợt vang lên tiếng còi ô tô, điện thoại trong phòng khách cũng bất ngờ đổ chuông.

Trên mặt Yến Hoa đọng vài giọt nước, mái tóc trên trán cũng hơi ướt, anh dựa vào bồn rửa mặt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương: “Cứ đi đi.”

Nửa bóng lưng của Giang Dã phản chiếu trong gương, xoay lưng nghe điện thoại.

“Đang xuống.”

Giang Dã cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Yến Hoa, “Anh Kiều, em đi đây.”

Yến Hoa đang đánh răng, mơ hồ ừ một tiếng, Giang Dã không biết anh có để ý đến mình không.

Tuy nhiên, tiếng còi cứ vang lên không ngừng ở dưới tầng, hắn chỉ có thể xoay lưng đi xuống lầu.

Yến Hoa nhổ sạch kem đánh răng ra rồi lau khóe miệng, lúc đi ra chỉ nhìn thấy mấy que bánh quẩy và hộp sữa đậu nành được đặt ngay ngắn trên bàn.

Sữa đậu nành vẫn còn nóng.

Yến Hoa cầm sữa đậu nành rồi đi ra ban công nhìn xuống, thấy chiếc Santana đen đúng lúc nghênh ngang rời đi.

Thấy mọi người đi hết rồi, Yến Hoa cắn vài miếng bánh quẩy rồi cũng phóng xe đến đại lý ô tô.

Máy điều hòa trong xe xua bớt cái nóng bên ngoài, Giang Thành vừa lái xe vừa kiêu ngạo nói: “Thế nào, đi xe hơi vẫn tốt hơn chen chúc trong xe buýt chứ, nếu đi bằng xe buýt nửa tiếng mới đến được trường, về sau ba sẽ chở con đi học, chỉ vài phút là đến nơi."

Giang Dã nắm dây an toàn, nghiêng đầu lơ đãng nhìn hàng cây quế đang héo tàn ngoài cửa sổ, tâm trang sa sút nói: “Không cần, tôi quen đi xe buýt.”

Giang Thành nhìn hắn, “Sao có thể quen với cuộc sống vất vả như vậy được, mấy năm trước ba không có tiền, nhưng giờ khác rồi, không thể để con chịu khổ nữa."

Chỉ cần có tiền, Giang Thành sẽ trở về với dáng vẻ của một người cha hiền từ, không bao giờ nhắc đến chuyện bạo lực trước kia nữa.

"Thằng nhóc họ Yến kia nhìn qua là biết nghèo kiết xác, sống cùng nó sao mà tốt được?"

Giang Dã chợt ngắt lời: "Anh ấy tên Yến Hoa, đối xử với tôi rất tốt, chưa từng để tôi chịu khổ."

Mấy năm nay, Yến Hoa chưa bao giờ để hắn thiếu thốn về mặt vật chất hay tinh thần, những gì bạn cùng lớp có thì hắn cũng có, thậm chí những thứ hắn có bạn cùng lớp chưa chắc đã có.

Yến Hoa đã cố gắng hết sức để chăm sóc Giang Dã trong phạm vi khả năng của mình.

Giang Thành khinh thường nói: “Con còn nói không chịu khổ, nhìn giày của mình đi, nó cũ và sắp rách đến nơi rồi, quần áo cũng cũ không nhìn nổi, con còn nhỏ nên không nhìn ra, thằng nhóc Yến Hoa này chắc chắn không phải người tốt."

"Nếu không phải người tốt, con trai của ông đã sớm chết trên đường.”

Nếu không phải hôm nay đi gặp Giang Thành, hắn căn bản sẽ không mặc mấy bộ đồ này.

Mỗi khi chuyển mùa, hắn đều có quần áo và giày mới nên không dễ để tìm được mấy bộ quần áo và giày dép cũ như vậy.

Bầu không khí trong xe ngày càng căng thẳng, Giang Thành tức giận hỏi: "Vậy bây giờ mày đang trách tao trước đây không chăm sóc cho mày sao? Lúc đó tao đã bảo mày đi cùng tao đến Ôn Dương thì mày không chịu, nhất định muốn sống cùng cái thằng Yến Hoa đó, hừ, chẳng biết nó đã bỏ thứ thuốc gì vào thức ăn của mày."

"Cái tính này của mày y chang mẹ mày, lúc ấy tao đã cầu xin bà ta đừng đi hôn, tao sẽ cố gắng kiếm lại tiền, không ngờ bà ta một vừa hai phải muốn sống cùng tên họ Chu kia. Bây giờ đến mày cũng vậy, nhất quyết muốn sống với Yến Hoa, tao thực sự không thể hiểu được, cha con nhà đó có phải hồ ly tinh chuyển thế không, câu hết cả vợ con của tao đi mất."

Giang Thành cảm thấy gã và cha con họ Yến khắc nhau triệt để, vợ gã thì muốn đi theo người cha, con gã thì lại muốn ở cùng người con.

Giang Dã sửa lại: "Mẹ tôi không ly hôn với ông vì ông không có tiền."

"Không phải vì tao không có tiền thì là cái gì?" Giang Thành ngang ngược vô lý, đổ hết lỗi cho hai mẹ con, cho rằng họ bỏ gã vì gã không có tiền.

"Bởi vì ông bạo hành gia đình, ông đánh mẹ tôi."

Giang Thành lập tức bào chữa: "Ba không hề cố ý, uống rượu xong liền không khống chế được tâm trạng, nếu lúc đó hai người không chống lại ba thì ba cũng đâu nổi điên, hơn nữa, mấy năm nay ba cũng đâu có đánh con lần nào?"

Đó là bởi vì mấy năm nay Giang Dã đều ở bên cạnh Yến Hoa.

Là Yến Hoa bảo vệ hắn.

Giang Dã lười tranh luận với Giang Thành, hắn chán khi phải nghe những lý do ông ta bao biện cho mình.

Huống hồ hiện tại không phải thời điểm thích hợp cãi nhau với Giang Thành.

"Dù sao thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đó càng sớm càng tốt, đừng chen chúc với Yến Hoa nữa. Cậu ta có quan tâm gì đến con đâu, ngày nào cũng ở trong cái tiệm sửa xe hôi hám đó."

"Ông có thể đừng nhắc đến anh ấy được không?" Giang Dã lạnh lùng nhìn Giang Thành, trong mắt không chứa chút tình cảm cha con dư thừa nào.

Giang Thành mắng: “Nếu mày mẹ nó không phải con trai duy nhất của tao, tao thèm quan tâm mày chắc?”

Giang Dã thản nhiên nói: “Ông có thể sinh thêm một đứa con trai khác.”

"Mày cho rằng tao không muốn sinh con sao? Ngày nào cũng phải chịu đựng mày, người nào không biết còn tưởng mày mới là bố tao." Nhắc tới chuyện này, Giang Thành ôm một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể liên tục bấm còi xe.

"Mẹ kiếp, không nói chuyện này nữa, dù sao thì nhớ cho kĩ, tao là bố của mày, còn mày mãi mãi là con trai của tao."

Giang Dã dùng sức ấn ngón tay xuống đệm xe, sắc mặt tái nhợt, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn rời đi ngay lập tức. Hắn cảm thấy ghê tởm vì trên người mang dòng máu của ông ta. Sau khi hít sâu một hơi, vẻ mặt hắn đã khôi phục như bình thường, lạnh lùng nhìn Giang Thành, tập trung suy nghĩ về kế hoạch của mình.

Trong đại lý ô tô, sau nhiều lần đến gây rối, Tôn Audi không thấy Yến Hoa nữa nên Chu Bái Bì đã ra mặt giải quyết. Gã được miễn phí tiền sửa xe, thay dây đai định kì và miễn toàn bộ chi phí bảo dưỡng từ đầu đến cuối, chuyện này mới tạm thời được lắng xuống.

Nhưng điều này chẳng khác nào lột bỏ một lớp da của Chu Bái Bì.

Vì vậy, sau khi Yến Hoa đến tiệm sửa xe, việc đầu tiên sau khi làm đó là bị Chu Bái Bì kéo sang một bên, điên cuồng nghe ông ta tính toán những tổn thất trên máy tính.

“Tôi nói cho cậu biết, dù sao 500 tệ này cũng sẽ bị trừ vào lương của cậu.” Chu Bái Bì cầm máy tính, quang minh chính đại nói.

"Tại sao lại tính hết thiệt hại lên đầu tôi?" Yến Hoa hỏi ngược lại.

“Thằng nhóc này, tôi vẫn còn giữ cậu ở lại đây, cậu còn phải biết ơn tôi đấy.” Chu Bái Bì chống tay lên hông, lại bắt đầu lảm nhảm.

Yến Hoa giúp ông ta nhớ lại: “Lúc đó tôi còn hỏi ông, nếu dây đai bị hỏng thì có sửa hay không? Chính ông cho phép nên tôi mới sửa chiếc Audi này.” Chu Bái Bì không ngờ Yến Hoa vẫn nhớ rõ chuyện này.

Lúc Tôn Audi tới ông ta đã lập tức nhớ ra, nhưng Yến Hoa chưa bao giờ nhắc đến nên ông ta tưởng anh đã quên rồi.

Ai mà biết thằng nhóc này nhớ kĩ như vậy.

Vẻ mặt Chu Bá Bì có chút chột dạ, bấm máy tính nói: “Sao tôi không nhớ dị ta.”

Yến Hoa không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Bái Bì khiến da đầu ông ta tê dại.

“Được rồi, được rồi, coi như tôi là người tốt, không truy cứu trách nhiệm với cậu nữa, nhưng nói gì cũng phải nói một tuần rồi cậu không đi làm, số tiền này dù sao cũng phải trừ."

Chu Bái Bì cố hết sức lấy lại thể diện cho mình.

“Tùy ông.” Yến Hoa cũng không trông cậy Chu Bái Bì sẽ trả lương một tuần cho mình, nhưng muốn ném cái nồi này lên đầu anh thì không được.

8 giờ tối, Yến Hoa đang sơn một lớp sơn lót lên chiếc Santana thì điện thoại trong túi quần chợt rung lên.

Anh lấy ra nhìn thì thấy là số điện thoại trong nhà.

“Alo.”

“Anh Kiều.”

“Ừ.”

Sau đó cả hai đều trầm mặc không nói.

Cuối cùng, Yến Hoa lên tiếng trước, hỏi: “Em về rồi à?”

“Vâng.” Giang Dã vẫn gật đầu dù Yến Hoa không nhìn thấy.

"Đi đâu chơi thế?” Yến Hoa không khỏi thắc mắc, anh muốn biết người bố rẻ tiền kia có thể dẫn hắn đến nơi tốt thế nào.

“Em đi mua quần áo.”

“Ồ.” Nên mua.

"Em cũng mua cho anh một chiếc áo khoác và một đôi giày, lúc nào trở về anh hãy thử xem!" Giọng điệu của Giang Dã trở nên vui vẻ hơn nhiều khi nhắc đến chuyện này.

“Em lấy tiền ở đâu để mua cho anh?” Yến Hoa vừa nói xong liền nhận ra Giang Dã không có tiền, nhưng cha hắn thì có.

Bây giờ Giang Thành rất giàu.

"Em không tốn tiền, dùng tiền của ông ta mua."

Yến Hoa nghĩ đến bộ dạng rạng rỡ của Giang Dã vào giờ phút này, "Vậy thì phải cảm ơn ông ta."

"Không cần đâu, dù sao thì ông ta cũng có tiền."

Yến Hoa nhếch khóe miệng nở nụ cười, đột nhiên hỏi: "Em có biết ông ta lấy tiền ở đâu không?"

Anh sợ rằng nếu số tiền này đến từ những việc bẩn thỉu, Giang Dã sẽ bị liên lụy theo.

"Kinh doanh ngoại thương, nó giống công việc trước đây của ông ta."

Giang Thành là một kẻ cặn bã nhưng bên ngoài lại rất giỏi cải trang thành người có học thức. Trước đây gã từng có một công ty ngoại thương của riêng mình, nhưng từ sau khi Giang Dã lên bảy tuổi, nhà máy cung cấp hàng hóa đã gặp phải lũ quét, toàn bộ chuỗi tài chính bị chặt đứt, công ty phải tuyên bố phá sản.

Bọn họ phải chuyển nhà từ vịnh Hoa Liên đến một tòa nhà đổ nát.

Nhưng cứ như định mệnh vậy.

Sau khi Trung Quốc gia nhập WTO vào năm 2001, các hoạt động kinh doanh xuất nhập khẩu của đất nước đã phát triển nhanh chóng, các nhà máy trong nước và nước ngoài mọc lên khắp nơi, lũ lượt đổ về Trung Quốc.

Kinh doanh ngoại thương phát triển rất nhanh, một gian hàng nhỏ tại Hội chợ Canton có thể giao dịch được những đơn hàng lớn, các doanh nhân cõng trên lưng một khoản tiền lớn tham gia triển lãm, một số người bán hàng thậm chí có thể nhận được hoa hồng trên hàng triệu USD mỗi năm.

Trong làn sóng này, ngay cả một con lợn cũng có thể phất lên, nhưng Giang Thành lại là một con lợn có sẵn kinh nghiệm, vì vậy ông ta đã tận dụng thời cơ này để kiếm lời.

“Anh biết rồi.” Yến Hoa nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.

Thấy Yến Hoa ngơ ngác, Bàn Tử không khỏi hỏi: "Sao vậy anh Yến, ở nhà xảy ra chuyện gì à?"

Vương Nhuận Bình cũng tò mò nhìn qua," Sao thế?"

Yến Hoa lắc đầu, ngồi trên ghế, "Không có gì, chỉ là bố của Tiểu Dã đã về rồi."

Trước đây, có người đã từng nói Tiểu Dã sẽ sống cùng với bố của hắn nhưng anh không tin.

Bây giờ ngẫm lại, quan hệ giữa cha con họ hình như đã tốt hơn trước rất nhiều.

Ký ức về bạo lực gia đình có lẽ cũng sắp phai nhạt trong trí nhớ của Giang Dã.

Vương Nhuận Bình đứng bên cạnh phe phẩy quạt, “Cha ruột nó sẽ mang nó đi sao?”

“Tôi không biết.” Yến Hoa thật sự không biết.

Vương Nhuận Bình thở dài: "Tiểu Hoa, thứ lỗi cho tao nói thẳng, sau này Giang Dã nhất định sẽ sống cùng cha nó, cha nó so với mày giàu hơn, cũng là người cha trên giấy tờ ghi rõ, mày nên chuẩn bị sẵn đi."

"Mày đã chăm sóc nó gần ba năm, cũng coi như tận tâm tận nghĩa hết sức rồi."
_

Tác giả có lời muốn nói:

Ấn tượng của Giang Thành về Chu Lệ Vi: Lão hồ ly tinh cướp vợ của mình→_→

Ấn tượng của Giang Thành về Yến Hoa: Tiểu hồ ly tinh cướp con của mình←_←

Giang Thành cho rằng: Hai cha con họ cướp vợ con của mình.

Trên thực tế: Vợ ( thật ra là vợ cũ ) và con trai tự nguyện đi theo hai cha con.

Ấn tượng của Chu Lệ Vi & Yến Hoa đối với Giang Thành: Tên khốn đánh vợ đánh con, phải bảo vệ Phù Dung và Tiểu Dã.

Đây là một quan điểm đồng thuận hiếm hoi giữa Chu Lệ Vi và Yến Hoa. Tiếc là cả đời này hai người họ sẽ không còn cơ hội bày tỏ quan điểm với nhau nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play