Mặt biển lấp lánh nắng vàng dưới chiều tà, từng đợt lại từng đợt sóng biển xông lên bờ, để lại chuỗi bọt biển màu trắng sau đó lui về trong biển rộng.
Tiểu Đinh Vân híp mắt thưởng thức cảnh đẹp trong chốc lát, cảm giác được gió biển mát lạnh thổi lên mặt vô cùng thoải mái, không khỏi vươn ra hai tay, thở dài ba tiếng nói: "Cảm giác ôm biển rộng thật tốt!"
Đinh Vân liếc mắt, yên lặng dịch sang bên cạnh hai bước, muốn giả vờ không quen biết thiếu nữ đầy hơi thở nổi loạn này.
“Đưa điện thoại qua đây” Thiếu nữ nhận ra động tác của người bên cạnh, lập tức duỗi tay ra một chút: "Tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, bạn trai chị có chỗ nào không thể gặp người sao?"
Đinh Vân lại rất sảng khoái đưa di động cho thiếu nữ, không quên phàn nàn: “Ai không thể gặp người khác? Tôi còn chưa rõ cô à? Ở tuổi này mắt phải cao hơn đỉnh đầu, một là muốn bạn trai đẹp trai, tốt nhất vừa gầy vừa có cơ bắp; hai là muốn bạn trai có tài hoa, tốt nhất biết một môn thể thao, bóng rổ là tốt nhất, tennis cũng không tệ, bóng đá miễn cưỡng có thể chấp nhận; còn muốn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô, mua đồ ăn ngon cho cô. Tôi nói thật cho cô biết, người như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và truyện tranh!"
Thiếu nữ cầm lấy điện thoại di động ấn nửa ngày cũng không mở được khóa, không kiên nhẫn hỏi: "Thứ đồ chơi này của chị làm sao mở ra được?"
“Cô từ từ thử, chính là vẽ hình mở khoá” Đinh Vân cười hì hì xem náo nhiệt, còn không quên tiếp tục đả kích thiếu nữ. "Từ Hoành Vũ thời trung học coi như không tệ, đẹp trai tuấn tú, thành tích học tập cũng tốt, nhưng thân thể cậu ta yếu đuối, chạy 800 mét cũng chạy không lại cô, cô còn nhìn không nổi đấy! À, còn có cậu bạn đẹp trai hơi phản nghịch tóc dài ở lớp 2, chơi bóng rổ rất quyến rũ đúng không? Cô chờ đi, học kỳ sau bắt đầu, chủ nhiệm lớp bọn họ đổi thành mẹ của Từ Hoành Vũ, trực tiếp cầm tông đơ cạo một đường ngay trong lớp, hắc hắc, hình ảnh kia nghĩ thôi cũng rất đẹp!" Nói xong ba chữ cuối cùng, còn nhạy giọng Thiểm Tây của ông chủ Đồng.
Tiểu Đinh Vân tái mặt: "Tại sao cậu ta không phản kháng?”
“Phản kháng? Cô đùa à? Mẹ của Từ Hoành Vũ biệt danh Diệt Tuyệt sư thái, cô thấy được mấy học sinh dám khiêu chiến bà ta? Một chàng đẹp trai trong lớp như Từ Hoành Vũ, mấy cô nhóc các cô dù xuân tâm nhộn nhạo cũng không ai dám trêu chọc, là đang sợ cái gì? Hừm, coi như là hiện tại, với học sinh lớp 10 thì bà cô này cũng là người không ai dám trêu chọc!"
Ngắn ngủi mấy giờ, chàng đẹp trai mà Tiểu Đinh Vân ngưỡng mộ, tình bạn hồn nhiên, tình cảm mông lung thầm mến đều bị cái người hơn mình chục năm kinh nghiệm này huỷ hoại hoàn toàn, loại cảm giác này giống như bạn cố gắng theo dõi một bộ phim, mới vừa nhìn thấy cao trào thay nhau nổi lên, lúc khẩn trương không thôi, có người nhảy ra nói cho bạn biết nam chính sẽ chết, bạn tốt nhất của nữ chính phản bội cô ấy, ngay cả nam phụ vẫn đối tốt với nữ chính đều là cặn bã...- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Cô gái chưa bao giờ là người chịu thiệt thòi trước mắt, cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cho nên bạn trai chị không đẹp trai, còn không vận động, cũng không có tài hoa sở trường đặc biệt gì, hơn nữa không mua đồ ăn ngon cho chị! Vậy chị ở bên anh ta làm gì?”
Đầu gối đau, ngực cũng đau, Đinh Vân cũng hít một hơi thật sâu, cố biện bạch: "Nhưng anh ta rất tốt!"
“Chị phát thẻ người tốt à? Chẳng lẽ không phải chỉ có lúc chia tay mới có thể nói những lời này sao?" Giọng Tiểu Đinh Vân trào phúng: "Một người phải không có ưu điểm bao nhiêu mới phải dùng người tốt để tổng kết?”
Đinh Vân đau răng, rồi lại không thể không giải thích: "Không phải vậy. Anh ta rất tốt, làm việc ở đơn vị hành chính, hôm nay đơn vị bọn họ có họp, cho nên chúng tôi mới không hẹn.”
“Chị tìm ảnh ra trước để tôi xem đi.”
Đinh Vân vừa châm chọc vẻ bề ngoài của thiếu nữ, vừa mở khóa điện thoại di động, tìm được một tấm ảnh anh ta cùng đồng nghiệp đi leo núi trong vòng bạn bè của Lý Thu Thực: "Đây, chính là người này”
Người đàn ông trong ảnh ngũ quan đoan chính, mặc áo khoác màu lam, đưa tay chữ V về phía ống kính, ánh mắt còn cười đến nheo lại. Tiểu Đinh Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm trong chốc lát, ngoài dự liệu của Đinh Vân, cũng không châm chọc vẻ ngoài của Lý Thu Thực, mà là hỏi: "Chỉ có cái này? Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Ừm, hơn nửa năm.”
“Không có ảnh chụp chung?”
"Chụp ảnh chung sao..." Đinh Vân thoát khỏi hình ảnh, kéo ngón tay xuống, tiếp tục tìm kiếm trong vòng bạn bè của Lý Thu Thực.
Tiểu Đinh Vân nhìn trong chốc lát, khi Đinh Vân rốt cục tìm được một tấm ảnh chụp chung mở ra cho cô ấy xem, mới bĩu môi nói: "Phải tìm lâu như vậy, hơn nữa không phải tìm trong điện thoại của chị, người này thật sự là bạn trai của chị sao?"
“Hả? Đúng mà, tôi lừa cô làm gì?" Đinh Vân chỉ chỉ ảnh chụp trên điện thoại: "Đây là ảnh chụp sinh nhật lần trước”
“Bao lâu trước?”
“Chắc là hai ba tháng”
Thiếu nữ lắc đầu, xoay người dọc theo bờ biển đi về phía trước, Đinh Vân vội vàng theo sau, đang muốn nói "Chúng ta về nhà đi", chợt nghe thiếu nữ lại đặt câu hỏi: "Lần trước chị nói là bạn bè giới thiệu, hai người các người, không phải là biết nhau nhờ xem mắt đó chứ?"
“Ừm, xem như vậy đi.”
Thiếu nữ lập tức dừng chân, dùng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi cao giọng hỏi: "Vậy mà chị lại đi xem mắt? Vậy mà chị lại phải dựa vào xem mắt tìm bạn trai? Mười năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Vân bị cô ấy dọa sợ, một lát sau mới phản ứng lại, đối với mình lúc đang nổi loạn mà nói, xem mắt là chuyện không thể chấp nhận thế nào, vừa định giải thích, Tiểu Đinh Vân đã chỉ vào mũi cô hỏi: "Lúc học đại học chị làm gì vậy? Ngay cả một mối tình cũng không có?”
“Cô nhỏ tiếng chút” Đinh Vân kéo tay cô gái xuống, kéo cô ấy đi về phía trước đến một nơi ít người qua đường, mới nói: "Có rồi, không phải chia tay rồi sao?"
“Chia tay là xong rồi? Sau đó thì sao?”
Đinh Vân không được tự nhiên nói: "Sau không có ai thích hợp cả.”
“À, cho nên chị lưu lạc tới 27 mới thông qua xem mắt tìm được bạn trai.”
Đinh Vân thật sự nhịn không được, nàng nâng tay trái bóp ở trên lưng, duỗi tay phải chỉ cô gái đối diện: "Có phải cô muốn đánh nhau không? Tôi nói cho cô biết, với thể chất của tôi hiện tại, có thể đánh bại ba người như cô! Hơn nữa xem mắt thì sao? Xem mắt mặc dù có chút nhàm chán có chút xấu hổ, nhưng vẫn là một cơ hội rất tốt để kết giao bạn bè mới!"
"Chị đã xem mắt bao nhiêu lần?" Thiếu nữ không chút sợ hãi, đẩy ngón tay của Đinh Vân ra, hỏi. ( truyện trên app T𝕪T )
“Ừm, chưa từng đếm......”
Thiếu nữ lập tức trừng to mắt: "Còn cần đếm?! Hơn mười lần rồi sao?”
“Ừm, đại khái vậy, dù sao qua 25 tuổi, cô biết đấy, người bên cạnh cũng bắt đầu thúc giục cô tìm đối tượng kết hôn.”
“Tôi biết cái gì? Tôi mới 17 tuổi” Tiểu Đinh Vân nổi giận: "Chị lại lăn lộn đến mức cần người khác thúc giục chị tìm đối tượng kết hôn, trời ạ, chị không thấy thất vọng với trái tim 13 tuổi đã bắt đầu yêu một chàng trai sao?"
Cái quái gì thế này! Đinh Vân lấy tay che mặt quay đầu bước đi, thiếu nữ Đinh Vân cũng không chịu buông tha, đi theo phía sau lải nhải nói: "Tôi vốn không muốn phê bình chị nhanh như vậy, nhưng chị nhìn chị xem, 27 tuổi rồi, dáng người mập mạp, kiếm tiền không nhiều lắm, bạn trai là tìm được nhờ xem mắt, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, đây còn không phải là đáng sợ nhất, chị biết đáng sợ nhất là cái gì không?"
Đinh Vân yếu ớt trả lời: "Là cô”
"Đáng sợ nhất chính là chính chị không cảm thấy cái này có gì không tốt! Xem ra chị rất thỏa mãn trong đó! rõ ràng kẹt trong vũng bùn, lại còn tự mình gạt mình nói chỉ là đang làm spa tắm bùn, Đinh Vân, chị thật có tiền đồ!"
Thiếu nữ nói xong liền thở phì phò đi về phía trước, không để ý tới Đinh Vân nữa, Đinh Vân bị những lời này chọc cũng rất căm tức, vốn không muốn để ý tới cô ấy, nhưng thấy cô ấy càng chạy càng xa, chỉ có thể lên tiếng gọi cô ấy: "Cô đi đâu vậy? Đi lạc tôi cũng mặc kệ đó!”
Bình thường Tiểu Đinh Vân đang nổi giận quyết không bị những lời này hù dọa, hơn nữa cô ấy luôn luôn thua người không thua trận. Nhưng cô ấy đi thêm hai bước, cuối cùng cũng nhớ ra mình bây giờ là ở một thành phố mười năm sau mình chưa từng tới, hơn nữa người cãi nhau phía sau cô ấy cũng là bản thân mình, mất mặt cũng không quan trọng, vì vậy cô ấy dừng chân, quay đầu, lạnh lùng hỏi: "Đi đâu ngồi xe?"
Đinh Vân thấy phiên bản thiếu nữ mặt than giả vờ lạnh lùng, dạ dày vốn không đau cũng co rút đau đớn, cô một tay ôm bụng một ngón tay hướng về phía trước, sau đó yên lặng dẫn đường.
Hai người cứ như vậy trầm mặc ngồi lên xe trở về chỗ ở, lúc vào cửa, bạn cùng phòng của Đinh Vân là Lý Hồi đã trở lại, đang ở trong bếp nấu cơm, nghe thấy có người mở cửa, liền thò người ra chào hỏi: "Xin chào, về rồi à!"
“Ừ, cậu đang nấu cơm à?” Đinh Vân nói nhảm một câu, quay đầu lại thấy thiếu nữ đi theo phía sau, không tình nguyện giới thiệu: "Ờm, đây là...... em họ tớ, Tiểu Vân.”
Lý Hồi là một cô gái nhỏ gầy, nghe vậy vẫy vẫy tay: "Xin chào, là nghỉ hè đi chơi sao? Em họ xinh quá!”
Tiểu Đinh Vân, không, Đinh Tiểu Vân lập tức biến thân thành thiếu nữ ngoan ngoãn, cười híp mắt đáp lời: "Cảm ơn chị.”
Đinh Vân liếc cô gái một cái, nói tiếp: "Đúng vậy, cô ấy nghỉ hè, đến chơi vài ngày, tạm thời ở lại đây, bọn họ vẫn chưa về sao?"
“Ừ, Sa Sa nói chiều nay cô ấy phải về quê, cuối tuần không có ở đây. Hân Hân chắc là đi tìm bạn trai rồi.”
“Vậy à, cậu mau đi nấu cơm đi, chúng tôi đều ăn rồi.” Đinh Vân nói hết những gì cần nói, liền kéo Đinh Tiểu Vân trở về phòng mình.
Đóng cửa lại, Đinh Tiểu Vân và Đinh Vân đều quay mặt đi, không ai nhìn ai. Đinh Vân cầm áo ngủ vào nhà vệ sinh thay, lúc trở về thấy Đinh Tiểu Vân ngồi trước máy tính, cô không muốn bị thiếu nữ sắc bén này làm đau đớn nữa, liền không nói chuyện, mở điều hòa, tự mình lên giường chui vào trong chăn chơi điện thoại.
Sau khi cập nhật xong mấy quyển tiểu thuyết, xem thời gian đã hơn 9 giờ, cô gửi wechat cho Lý Thu Thực, hỏi anh ta đã tan cuộc chưa, sau đó cầm ipad lên định tìm một chương trình giải trí xem.
Ai ngờ Đinh Tiểu Vân im lặng một hồi lâu bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao lại học marketing?”
“Hả?” Đinh Vân bị hỏi đến bối rối.
"Ước mơ của chúng ta là gì, chị đã quên rồi sao?" Thiếu nữ từ trên ghế xoay người, giọng điệu không hề bén nhọn, ngược lại mang theo chút u buồn.
Ước mơ, đây là một từ đã gần như bị nói nát bét, một ca sĩ được xưng là chiếm giữ một nửa giang sơn trong giới âm nhạc thích nhất hỏi người ta "Ước mơ của bạn là gì", khiến Đinh Vân hiện tại vừa nghe đến từ này đã cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà đối mặt với chính mình thời niên thiếu, cô lại không thể không nhớ tới mình cũng từng là một người có mộng tưởng.
“Tôi đương nhiên không quên. Chỉ là, giấc mộng rất tròn trịa, hiện thực cũng rất trơ trọi.”
“Nói tiếng người!”
Đinh Vân cầm ipad che mặt, dùng giọng điệu bình thường như người máy nói: "Thi đại học không tốt, nguyện vọng thứ nhất không trúng tuyển, chuyển sang chuyên ngành marketing.”
“Không thử chuyển khoa?”
"Có xin qua, nhưng thủ tục rất phức tạp, thành tích phải đủ tốt, còn phải được khoa ngoại ngữ chịu tiếp nhận..."
Cô mơ hồ nhớ lại quá khứ, lại quên thiếu nữ đối diện chính là mình, hiểu rõ cô đến không thể rõ hơn, cho nên không đợi cô nói xong liền bị vạch trần: "Chủ yếu vẫn là thành tích không đạt tiêu chuẩn?"
Đinh Vân: "......”
Đinh Tiếu Vân tức giận nói: “Thi đại học thất bại còn chưa nói, lúc lên đại học có thể sửa chữa, chị lại bị rớt xích?"
“À thì, lúc đó, vừa hay, yêu đương mà... " Đinh Vân lắp bắp nói.
Đinh Tiểu Vân nhớ tới lời mình nói ra, cũng không tiện phê bình chuyện Đinh Vân yêu đương, liền nói: "OK, chuyển khoa không thành công, nhưng vẫn có thể xin học văn bằng hai chứ? Chị không nộp đơn à?”
Toàn bộ ngũ quan Đinh Vân tụ lại cùng một chỗ: "Học ngành hai? Có thể học xong một ngành đã rất không dễ dàng, hơn nữa học hai ngành phải nộp hai phần học phí cô biết không?"
"Thật ra chị không hề nghĩ đến chuyện này phải không? Còn kiếm cớ. Chị yêu đương đến hồ đồ rồi sao? Cứ dễ dàng từ bỏ lý tưởng của mình như vậy sao?" Đinh Tiểu Vân vỗ bàn đứng lên: "Hôm nay chị không nói rõ ràng với tôi, hai ta còn chưa xong đâu!"
Đinh Vân đuối lý, chỉ có thể yếu ớt giải thích: "Chủ yếu là học kỳ thứ hai bắt đầu không bao lâu, tôi liền thất tình..."
"Ừm, lý do rất tốt, thất tình không có tâm tình làm chuyện khác đúng không? Vậy sau đó thì sao? Chị cũng không thể ba năm sau đều không thoát khỏi bóng ma thất tình chứ?"
Ánh mắt Đinh Vân đảo quanh: "Ừm, à ừ thì, trong lúc thất tình, không muốn gặp người, liền, liền bắt đầu đọc tiểu thuyết xem phim, còn bị bạn cùng phòng kéo vào trò chơi...Sau đó không cẩn thận, tốt nghiệp rồi…..”
Đinh Tiểu Vân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu như cô ấy giết bản thân của mười năm sau, kết quả có thể tệ hơn bây giờ hay không.