Editor/Beta-er: Thùy Dung
3.
Lý Phi Phàm ban ngày chiến đấu trên thương trường, buổi tối lại anh dũng quả cảm trên mặt trận gia đình.
Con trai thì tiểu đầy ra người, mơi sữa ra đầy tây trang của anh. Nhưng với Lý Phi Phàm cũng chẳng là gì, anh mười bảy tuổi đã lên chức cha, luống cuống tay chân chăm sóc bà xã xinh đẹp mới hai mươi tuổi cùng đứa con trai Alpha chưa đầy ba tháng.
Hai người lại có vẻ chỉ náo loạn với mình anh, với bảo mẫu thì nghe răm rắp, với anh thì giở đủ trò ầm ĩ. Nhưng hai người này đều là thịt đầu quả tim ảnh, anh luyến tiếc muốn chết, thầm nghĩ họ mà có vấn đề gì thì bóp chết anh đi còn tốt hơn.
Bà xã xinh đẹp đang khôi phục theo chiều hướng tốt.
Nhưng anh tới mùa động dục thì đến một ngón tay thơm thơm của người thương cũng không chạm được.
Lý Phi Phàm muốn thân thân một chút, Văn Đông liền nức nở, làm bộ làm tịch rớt vài giọt nước, chờ Lý Phi Phàm buông lỏng tay, lập tức hết khóc, trốn một bên yên lặng nhìn Lý Phi Phàm.
Lý Phi Phàm thấy mình quá mức cầm thú rồi, còn đau lòng Đông Đông, đau lòng đến run cả người.
Thế nhưng lại mò đến mép giường giả khóc: “Chồng em thật đáng thương......”
Văn Đông không dao động, chuyên tâm nghịch gấu bông, bộ dáng nhỏ bé xinh đẹp như tiên tử, Lý Phi Phàm nhìn đến ngứa ngáy cả người, lại chỉ có thể cấm dục.
Sau khi con trai đã một tuổi, Văn Đông vẫn giữ bộ dáng này. Lý Phi Phàm cấm dục lâu rồi, cảm thấy mình cũng sắp độ kiếp thành tiên, hồi tưởng lại năm đó được ăn uống no đủ, tựa như một giấc mơ ấy.
Đông Đông mặc dù ngây ngốc nhưng vẫn phân biệt được người tốt kẻ xấu.
Lý Phi Phàm chăm sóc cậu thời gian dài như thế, cậu thỉnh thoảng cũng nhỏ giọng làm nũng, lại đặt mấy viên kẹo vào lòng bàn tay Lý Phi Phàm, cười ngọt ngào nhìn anh.
Nhớ đến thật lâu trước kia, cách cậu quở trách Lý Phi Phàm.
Lý Phi Phàm cầm kẹo trong tay, thế mà lại khóc.
Con trai cũng oa oa khóc lớn, át đi tiếng khóc thống khổ mà áy náy của anh. Văn Đông tò mò nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh có chỗ nào...... khó chịu sao?”
Lý Phi Phàm lắc đầu, không hề vì nhớ tới thời niên thiếu không tốt đẹp mà buồn bã, ngược lại trong trí nhớ của anh đều là hình bóng ấm áp của Đông Đông. Anh vội vàng chạy đi đổi tã, xong xuôi lại ngửi thấy mùi hương hoa quế quen thuộc.
Vì thế Lý Phi Phàm vứt luôn cái gì mà tội lỗi với chả liêm sỉ, làm đến khi Văn Đông khóc chít chít úp sấp trên giường, cũng không biết là thẹn thùng hay khó chịu, còn bắt Lý Phi Phàm quỳ gối nhận lỗi.
"Anh làm gấu bông của em dơ rồi, hức hức..." Văn Đông chỉ chỉ con gấu rơi trên mặt đất “Anh phiền lắm biết không......”
Lý Phi Phàm chỉ hận không thể để Đông Đông mắng nhiều thêm vài câu.
Nhưng giây tiếp theo Văn Đông đột nhiên nói: “Khi em còn nhỏ, em từng thương một người tặng em gấu bông thế này.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Lý Phi Phàm đang ngây người, nói: “Thế nhưng người ta bị ngốc, chẳng giống anh gì cả, anh quá thông minh rồi.”