Editor/Beta-er: Thùy Dung 

 2.

 Văn Đông từ nhỏ tới lớn không được săn sóc, lúc này có cơ hội, dốc hết sức làm nũng.

 Cơm không được đút thì không ăn, thuốc hơi đắng chút liền không uống, trong người khó chịu chút là bật khóc. Cậu lớn lên lại tinh xảo đáng yêu, học hư cũng vẫn là Giang Nam mỹ nhân mềm mại, ai nhìn cũng muốn cưng chiều.

 Huống chi đây còn là một Omega ôn nhu thiện lương vô cùng, là bạch nguyệt quang trong lòng Lý Phi Phàm.

 Ngay cả bộ dáng ngốc nghếch của cậu, Lý Phi Phàm cũng thấy thập phần đáng yêu.

 Lý Phi Phàm dỗ dành đặt gấu bông ở đầu giường con trai, còn mình vội vàng đến chiếu cố mỹ nhân, nhẹ giọng nói: “Đông Đông, hôm nay thời tiết không tồi, muốn ra ngoài chơi không?”

 Văn Đông nhìn nhìn Lý Phi Phàm, lại nhìn nhìn gấu bông của con trai, đột nhiên nhỏ giọng đáng thương nói: “Em cũng muốn gấu gấu...”

 Tâm Lý Phi Phàm bị âm thanh này làm cho mềm nhũn, vì thế anh đặt một con gấu bông màu hoa oải hương cỡ bự vào lòng Văn Đông, lại cầm khăn bông nhẹ nhàng lau qua bàn tay Văn Đông, giống như thật lâu trước kia người đó đã làm vậy với anh.

 Văn Đông mặc áo ngủ trắng mềm tò mò nhìn ngắm gấu bông, ánh mắt hơi mơ màng.

 "Đông Đông, hôm nay hoa quế nở, cũng không thơm bằng em." Lý Phi Phàm lại nói, “Em mau mau khỏe lại, lại tỏa hương cho anh được không?”

 Lý Phi Phàm mỉm cười nhìn cậu “Khiến em phải chịu khổ, là anh không tốt. Giả ngốc cũng là anh không tốt, em vậy mà vẫn thương anh, lúc này anh càng nên cưng chiều em gấp trăm lần mới phải.”

 Có người đồn đại rằng gia chủ có một vị hôn phu, chưa kịp kết hôn đã sinh con, còn xuất huyết qua đời. Thế nên nhiều người nhao nhao muốn thế chân vào hào môn.

 Có người đứng ở cửa phòng cầm theo album tuyển sẵn, Lý Phi Phàm nhíu mày, nhìn nhìn Văn Đông trong phòng, phất tay đưa album cho người hầu, giọng điệu lạnh nhạt mà nói: “Cút, nếu tôi một lần nữa thấy cái này, các người chết chắc.”

 Là người dám nghịch thiên cải mệnh, anh cực kỳ tàn nhẫn độc ác, lại chỉ ôn nhu với một người.

 Nhưng người nọ lại không cho anh cơ hội, hiện giờ anh đối tốt với Văn Đông, Văn Đông lại chẳng nhận ra anh là ai.

 Đông Đông ôm gấu ngồi trên giường bị anh dọa sợ, ánh mắt tủi thân, Lý Phi Phàm vội cười nịnh nọt, quỳ gối ở đầu giường nói: “Anh chỉ thích Đông Đông.”

 Lý Phi Phàm sờ sờ mặt Văn Đông, Văn Đông ôm gấu nhỏ thỏa mãn cười với anh.

 Cậu mơ mơ màng màng nhớ tới từng có người thích ôm cậu từ sau lưng, nhường cậu bánh kem, cho cậu gấu bông, hương vị trên cơ thể người này cũng dễ chịu vô cùng.

 Ẩm ướt mà tươi mát, giống như cơn mưa rào mùa hạ, lại giống như dạo bước trên bờ cát mênh mông.

 Nhưng cậu chẳng thể nhớ ra người nọ là ai, càng chẳng nhớ được cậu là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play