13
Sau khi kết thúc năm tư, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn.
Tân Vì nghỉ học sớm để tìm việc làm, từ chỗ bạn của cô ta biết được Lục Đình cũng đã đến một xí nghiệp lớn ở thủ đô để thực tập.
Tính ra thì đã một tháng rưỡi kế từ lần gặp gỡ cuối cùng không mấy vui vẻ.
Tôi thậm chí còn không nghĩ về anh ta.
Đoàn Ca có chuyện hay không đều sẽ chạy đến dưới kí túc xá của tôi.
Có người trong diễn đàn chụp được ảnh anh ấy mỗi ngày đến ở dưới ký túc xá nữ, lịch sự hỏi:
[ Giáo bá là đang trình diễn nghệ thuật sao? (PS: ý tui không phải nói giáo bá không được trình diễn nghệ thuật đâu.)]
Khát vọng sinh tồn dồi dào thật đấy.
Đoàn Ca đang đứng trước mặt tôi đáp: [ Ở đây quang cảnh thoảng đãng, không khí trong lành, chim hót hoa thơm.]
Tôi nhìn những chiếc lá vàng cháy sém khắp mặt đất, trong lòng tự nhủ anh bớt nổ lại đi, chim hót hoa thơm ở đâu ra trong mùa thu rộng lớn này.
May mắn thay hành vi bất ổn này của anh ấy không kéo dài quá lâu.
Bởi vì tôi bắt đầu tập luyện cho buổi lễ tốt nghiệp.
Anh ấy luôn đứng ở ngoài cửa, giống như một tác phẩm điêu khắc, háo hức nhìn qua ô cửa số.
Mỗi lần vô tình nhìn qua, tôi đều có thể bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Khóe miệng thẳng tắp của anh từ từ nhếch lên một vòng cung xinh đẹp, thì thầm: “Giỏi quá!”
Tôi hãnh diện vì được khen ngợi, vui mừng khôn xiết, ngay giây tiếp theo, tôi ngã xuống sàn nhà nhẫn như gương.
Giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, tôi ước mình có thể tìm thấy một cái lỗ trên mặt đất và chui vào.
Xấu hổ quá!
Tôi cố gắng đứng dậy, ngay khi vừa chống tay xuống đất, tôi đã bị hai cánh cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Bản tay to thô ráp của Đoàn Ca luồn qua lớp váy của tôi, đặt chắc chân vào hôm chân tôi, sau một cơn lốc tôi liền bay lên.
Chính là kiểu ôm công chúa!
Các bạn iu ơi các bạn thấy gì chưa?
Anh ấy tốt quá!
Ngay lúc đang ngại gần chớt, Đoàn Ca đột nhiên ôm lấy tôi và xốc lên.
Tôi không khỏi "A" lên một tiếng, anh ấy nhướng mày, cười nói: “Đừng sợ.”
Cái quỷ gì, tôi mới không thêm sự đó.
Chỉ là cái cự ly này...... Gần quá rồi.
Tôi có thể nhìn thấy rõ hàng mi khẽ rung rinh, chóp mũi, đường nét, mắt và bờ môi hồng hào của anh ấy dưới ánh mặt trời.
Nhin vào thật thân thuộc.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, anh nghểnh cổ tránh tầm mắt của tôi, cứng ngắc rụt đầu lại.
Vẻ ngoài kiên định bỏ hết mọi thứ lại phía sau.
“Nhịn một chút, tôi đưa em đến phòng y tế.”
Phòng tập ở cuối dãy phía đông của trường, phòng y tế ở đầu phía tây, vì thế chúng tôi cứ giữ tư thế này và vênh váo qua các tầng lầu.
Anh sải bước về phía trước mà không hề bối rối chút nào.
Tôi hoảng loạn, muốn vùi đầu vào có anh, cho dù thế nào cũng có thế cảm nhận được ánh mắt rực lửa của những người qua đường.
Xấu hổ quá!
Đột nhiên mắt tôi sáng lên, vỗ vỗ lưng anh: “Anh thả tôi xuống đi.”
Anh nhìn về phía trước, vẻ mặt kiên định, an ủi nói: “Đau lắm sao? Sắp tới rồi.”
Nói xong liền tăng tốc độ.
Đầu tôi hiện lên hai vạch đen, không khỏi ôm trán, nói: “Không phải, dằng kia có xe đạp chung.”
Anh dừng lại, “.....”
Giọng nói anh có chút tiếc nuối không lý giải được.
14
Năm phút sau, chúng tôi đến phòng y tế.
Tôi ngồi trên băng ghế, chờ Đoàn Ca đi tìm bác sĩ.
Một lúc sau, anh đi tới với khuôn mặt tối sâm.
“Bác sĩ ở đây không chuyên nghiệp chút nào, tôi đưa em ra ngoài trường học.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo blouse trång di theo sau.
Đoàn Ca nghe thấy tiếng động, lập tức đứng chặn trước người tôi.
Chặn hết tầm nhìn.
Vị Bác sĩ đó mở miệng, giọng nói trong trẻo: “Đừng giấu nữa, là Thấm Nghiên nhỉ.”
Là một câu khẳng định.
Tôi càng tò mò hơn.
Làm sao người đó lại biết tôi?
Tôi kéo tay áo Đoàn Ca, mắt tỏ ý hỏi có chuyện gì đã xảy ra.
Hình như anh hiểu sai ý tôi rồi.
Vội vàng ngồi xổm xuống, cân thận sờ mắt cá chân của tôi: “Lại đau rồi sao?"
Tôi cười, thầm nghĩ nên mở miệng thế nào để nói nó đau suốt cả đoạn đường từ đó đến đây.
Sau đó vị bác sĩ đấy anh ra.
Anh ấy cũng ngồi xổm xuống để kiểm tra mắt cá chân của tôi, vừa xem vừa nói:
"Chú là bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện nhân dân thành phố, hôm nay đến trường học của cháu để tham khảo ý kiến, đủ sức điều trị vết thương này." Nói xong còn liếc Đoàn Ca một cái, “Đừng nghe thằng cháu chú nói bậy.”
Anh ấy vậy mà là chủ nhỏ của Đoàn Ca?
Người này... trẻ quá!
Đoàn Ca thập phần không phục tức giận đứng sang một bên, trầm giọng "Cắt" một tiếng
Kết quả kiểm tra không sao, nhưng khớp có chân bị bong gân nhẹ, phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.
Chỉ là tạm thời tôi chưa thể tập lại những động tác vũ đạo khó.
Điều này cũng có nghĩa là tôi không thể có mặt trên sân khấu của buổi lễ tốt nghiệp.
Cũng không thể bắt mọi người đợi tôi hồi phục được.
Tôi có chút tiếc nuối, củi đầu không nói suốt cả đường về.
Đoàn Ca không nhanh không chậm đi theo tôi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: “Thẩm Nghiên, em có muốn biểu diễn với tôi không?"
Tôi không hiểu, có chút bất ngờ.
“Tán đả với vũ đạo? Cái này, không hợp lắm đâu.”
Thú thực tôi không thể tưởng tượng được cảnh tượng này.
Khóe miệng anh giật giật.
“Là đàn... Không phải, rốt cuộc hình tượng của tôi trong lòng em là như nào vậy?”
Tôi bật cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, kịp thời chuyến đề tài: “Anh cũng biết đánh đàn sao?”
Anh ngắng đầu, hệt như một con công xòe đuôi.
“Cấp mười, anh đây lợi hại lắm đúng không. Thế nào? Em muốn suy nghĩ một chút không?”
Tôi có chút do dự: “Nhưng danh sách tiết mục đã được định từ nửa tháng trước, chúng ta bây giờ thêm vào có phải rất phiền phức không?"
Anh cười cười: “Cái này có gì khó, chuyện vật này cứ giao cho tôi.”
Tôi nghĩ một chút, gật gật đầu.
Dây có lẽ là cách tốt nhất.
Chỉ cần chọn một giai điệu nhẹ nhàng, có lẽ tôi có thể làm được.
Các bạn cùng đội nhảy với tôi cũng tỏ ý họ hiểu, thành viên dự bị cũng vui vẻ bước lên sân khấu.
Tôi hận không thể lấy tay gỗ một cái.
Anh ấy đang ở trên sân khấu, mắt anh ấy sảng lên khi nhìn thấy tôi, hào hứng chạy đến.
Những người phía sau được một phen choáng váng.
“Duma, anh Đoàn trọng sắc khỉnh bạn.”
Người bên cạnh cười "ha ha", “bây giờ mày mới biết à?”
15
Đoạn Ca đánh đàn rất nghiêm túc, không có một chút lười biếng nào giống thường ngày.
Hai chúng tôi phối hợp rất ăn ý, Ôn Văn có lần xem toàn bộ quá trình tập luyện với vẻ mặt phức tạp, sau khi kết thúc, cô ấy kéo tôi sang một bên, hỏi một cách thần bí và kích động:
“Hai người các cậu có chuyện gì thế?”
Đâu tôi đầy dấu chấm hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Đừng giả vờ! Ánh mắt hai người nói hết ra cả rồi.”
Cô ấy đột nhiên cao giọng, tôi bịt miệng cô ấy lại, may mà Đoàn Ca đang loay hoay với phím đàn không để ý đến tình hình bên đây.
Cô ấy tiếp tục nhỏ giọng nói: “Mạnh dạn thừa nhận đi! Fan CP của hai người trên diễn đàn trường có thể lập thành ba doanh trại rồi.”
Tôi ngạc nhiên, “Cậu cũng có trong đó à?"
Cô ấy nói không chút khiêm tốn: “Haha, mình là thuyền trưởng.”
Tôi: ".
Mày không thoát được đâu con trai.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức buổi lễ tốt nghiệp.
Tôi thay quần áo trong cánh gà, vừa mở cửa bước ra đã thấy một người không ngờ tới.
Là Lục Đình.
Mặc một bộ âu phục vừa vặn, khí chất thiếu niên đã sớm phai nhạt trên bờ vai gầy, trông anh trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào bức tường, lắm bấm một mình, khi nghe thấy tiếng động, anh ta đột ngột quay lại rồi sững người.
Ánh mắt mịt mờ.
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi trong trang phục hóa trang.
Cuối cùng, tôi là người đầu tiên mở miệng, “Anh quay lại đây làm gì?”
Anh ta định thần lại, kiên định nhìn tôi: “Lâu lắm rồi em không liên lạc với anh.”
??
Mẹ nó, ông nói gà, bà nói vịt à.
*我說城門樓子,你說胯骨軸子。:câu gốc này có nghĩa tương đương với câu mình dùng.
“Trước kia, anh luôn cảm thấy tôi phiền phức.”
Khóe miệng anh ta nở một nụ cười khá mỉa mai, “Anh trước kia còn nói anh có thể phân biệt giữa tình bạn và tình yêu.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra ý tứ sâu xa của câu nói này, anh ta lại nói: “Nghiên Nghiên, anh và Tần Vi chia tay rồi."
Tôi bị sốc, ngữ khí không rõ anh ta muốn nghe lời chúc mừng hay chia buồn.
Cuối cùng, tôi chỉ biết thở dài “Ồ, thế à".
Anh ta tỏ vẻ đau thương, tiến đến nắm tay tôi: “Anh biết bây giờ em vẫn còn rất ghét anh.”
Tôi nẻ ra, thầm nghĩ ngần ấy chưa ăn thua gì cả.
“Nghiên Nghiên, anh và cô ấy chưa từng có gì xảy ra cả, chỉ có lần cắm trại trên núi mà thôi.”
Chắc là anh ta đang nói về cái đêm mà anh ta tỏ tình thành công.
Anh ta dang giải thích cho tôi.
Từ sự xuất hiện đột ngột của anh ta ở đây cho đến những lời nói khó hiếu, nếu tôi không thể đoán được ẩn ý của anh ta, có lẽ là IQ của tôi có vấn đề.
Lục Đình muốn nói rằng anh ta cũng thích tôi, nhưng anh ta đã nhầm tình cảm này với tình bạn.
Mà tôi đã sớm biết anh ta về mặt tình cảm có chút chậm chạp.
Trước khi Tần Vi xuất hiện, tôi là người bạn khác giới duy nhất bên cạnh anh ta.
Thanh mai trúc mã cũng được, bạn bè bình thường cũng tốt, tôi vẫn luôn là người đặc biệt.
Lục Đình không biết vô tình hay cố ý đưa ra cho tôi một đống bằng chứng rằng anh ta cũng bị cám dỗ, dụ dỗ tôi thử lại lần nữa.
Rồi anh ta lại phũ phàng nói với tôi: lần này vẫn không được.
Tôi tự an ủi mình rằng không sao đâu, tôi có thể đợi đến ngày anh nhận ra.
Xem ra, tôi đợi được đến ngày đó rồi.
Sau khi anh ta có một mối quan hệ không suôn sẻ với người khác,
Nhưng mà muộn rồi.
Anh ta biết.
Anh ta có thể nhìn thấy rõ ý tứ trong ánh mắt của tôi.
Tôi thở dài, không nói nên lời.
Chỉ nghe thấy anh ta run run: “Anh không còn cơ hội nữa rồi, đúng không?”
Đúng vậy đó, Lục Đình.
Đúng vậy.
16
Lục Đình đỏ hoe mắt gật đầu, vội vã rời đi.
Tôi dựa vào tường để trấn tĩnh lại, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân phía sau, còn có người hô to: “Bạn học Thẩm Nghiên, qua đây một chút."
Là một giọng nữ xa lạ.
Quay đầu nhìn lại, chủ nhiệm khoa vũ đạo?
Tôi đi theo cô ấy vào trong một phòng khách nhỏ.
Mặc dù sắp tốt nghiệp nhưng tôi vẫn có một sự kính trọng không thế giải thích được đối với giáo viên.
Hay còn gọi là sợ hãi.
Đặc biệt là vị chủ nhiệm này, nếu cô ấy tìm bạn thì chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Toang rồi.
Tiết mục của Đoàn Ca bị lộ rồi!
Vì vậy, tại thời điểm này, biểu cảm tươi cười của cô ấy tương đương với: Ngộ Không, nhận tội đi.
Rất rõ ràng, gỏi meme Quan Âm Bồ Tát loading.
Thế là cô ấy còn chưa kịp hỏi, tôi đã vội thú nhận “tội" của mình.
"Cô ơi, chuyện này không liên quan đến Đoàn Ca.
Cô ấy nheo mắt, ý bảo tôi tiếp tục.
“Là em muốn lên sân khấu, anh ấy vốn không có ý đó. Nếu cô muốn trách phạt, đừng phạt anh ấy.”
Chủ nhiệm khoa nghe tôi nói xong, biểu cảm rất ngạc nhiên.
“Bạn học Thẩm Nghiên, cô tìm em tới không phải để nói về chuyện này.”
“Đoàn Ca, thằng bé là con trai dì.”
Tôi: “Hả?”
Lượng thông tin trong câu này này cũng nhiều quá rồi đó.
Cô ấy có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
“Xem ra thằng bé vẫn chưa nói gì cho cháu. Về buổi lễ tốt nghiệp cháu không cần lo, dì muốn thêm một tiết mục cho con trai ruột cũng không ai dám nói gì.”
Chả trách hôm đó Đoàn Ca bảo vẫn đề nhỏ, anh ấy có thể giải quyết.
Hóa ra anh là ví dụ sống cho việc “đi cửa sau”.
“Dì ơi, dì tìm Đoàn Ca sao? Nãy giờ cháu còn chưa gặp anh ấy.”
Cô ấy: "Dì biết. Dì kêu thằng bé về văn phòng lấy chút đồ.
Vậy chính là đến đây tìm tôi á hả?
Tôi nghĩ đến cảnh trong tiểu thuyết mẹ nam chính tìm tới cửa, nhất định có một câu như này:
“Ở đây có 500 vạn, tránh xa con trai tôi ra.”
Nhưng mà giữa tôi với con trai cô ấy có chuyện gì đâu.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ lung tung, cô ấy chậm rãi mở miệng: “Đoàn Ca rất thích cháu, nhưng thằng bé cái gì cũng giấu trong lòng.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, mời tôi ngồi xuống, nói một cách kiên quyết: "Chuyện về Tô Chí thằng bé cũng không nói cho con đúng không.”
Tôi lặng người, không nghĩ tới người này cũng có liên quan.
17
Trong năm phút tiếp theo, tôi đã nghe cô ấy kể một phiên bản hoàn toàn mới của câu chuyện năm đó.
Hóa ra người mà Đoàn Ca đánh là Tô Chí.
Hóa ra là cảnh sát đã không xử lý Tô Chí sau khi tôi báo án, mà chỉ giáo dục tư tưởng đơn giản cho anh ta trong Văn phòng Học vụ.
Hôm đó chủ nhiệm khoa ở đó, Đoàn Ca cũng có mặt.
Bọn họ đều đã thấy những tấm hình đó.
Chủ nhiệm khoa rất hiểu cảm giác của tôi, nhưng cảnh sát khăng khăng rằng Tô Chí không gây ra tổn hại đáng kế nào cho tôi, ngay cả khi cô ấy muốn trừng phạt hắn cũng vô ích.
Kết quả của sự dung túng là tối hôm đó Tô Chí đã cầm một con dao gọt trái cây và chặn hẳn trên con đường duy nhất trở lại ký túc xả nữ.
Không ai ngờ rằng Đoàn Ca, người im lặng suốt cả ngày lại ở đó đánh nhau với hắn.
Tất cả những người ở đó đều đoán rằng anh ấy làm vậy là vì tôi, nhưng anh ấy nhất nhất không thừa nhận.
Khi cảnh sát hỏi, anh ấy chỉ nhướng mi, vẻ mặt nổi loạn.
“Nguyên nhân? Lão tử không thuận mắt thằng chó đó từ lâu rồi.”
Tô Chí được đưa đến bệnh viện và được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần vào đêm hôm đó.
Nhà trường mới nhận ra rằng hắn suýt nữa giết một ai đó, ngay lập tức đuổi học hắn ta chỉ trong một đêm.
Về phần Đoàn Ca…
Mọi người trong trường không biết tình hình thực tế, kịch liệt yêu cầu trừng phạt anh.
Hiệu trưởng ám chỉ với anh: Chỉ cần đoạn đường đó camera giám sát được tung ra, bạn học Thấm Nghiên đứng ra làm chứng cho cậu, thì cậu không cần phải chịu bất kỳ hình phạt nào.
Nhưng anh ấy từ chối rồi.
Những người trong trường âm dương quái khí gọi anh là giáo bá, anh không chỉ làm như không nghe thấy mà còn công khai dọn ra khỏi nhà, chuyển đến ký túc xá sinh viên.
Cứ thế hai năm trôi qua.
Cuối cùng, chủ nhiệm khoa lau nước mắt cho tôi, “Thật ra dì biết cho dù thẳng bé không nói ra, nếu chuyện đó bị công khai, sẽ càng khiến cháu đau lòng hơn.”
Vì thế, anh ấy là vì tôi mà bị coi là kẻ xấu chuyên đánh đập những người qua đường vô tội.
Nhưng tại sao anh ấy không nói gì với tôi?
Chủ nhiệm khoa liếc nhìn đồng hồ, vội vã rời đi, ranh mãnh nháy mắt với tôi ở cửa, “Đừng nói với Đoàn Ca là dì đến tìm cháu, nếu không thằng bé lại làm ầm lên vì dì đó."
Tôi chưa kịp gật đầu thì cô ấy đã đóng cửa lại.
Tiếng bước chân xa dần, tôi vùi đầu vào bản, trong đầu ngập tràn suy nghĩ.
Cho đến khi Đoàn Ca mở cửa bước vào.
“Hóa ra em trốn ở đây à, để tôi tìm được mất rồi.”
Mắt tôi đỏ hoe, mặt giàn giụa nước mắt.
Giống hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau vậy.
Trừ việc ít nước mũi hơn một chút.
Thấy tôi như vậy, anh ấy sửng sốt một lúc, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài.
“Xem ra em đã gặp Lục Đình rồi.”
Giọng điệu có chút lạc lõng.
Cơn tức giận vừa với lại dâng lên, tôi càng khóc dữ dội hơn.
Nhìn người đàn ông này xem!
Trái đất nổ tung trên miệng anh ấy rồi!
Ninja rùa cũng không chịu nổi anh ấy nữa rồi!
*Ngay cả các vị thần ninja cũng không thể chịu đựng được!
18
Anh ấy dỗ tôi xem hài độc thoại một lúc lâu để tôi bình tĩnh lại.
Trước khi lên sân khấu còn kiểm tra đi kiếm tra lại xem tôi có thể tiếp tục không.
Thấy tôi gật đầu, anh vỗ vai tôi: “Đi thôi".
Nhìn thấy hai chúng tôi cùng dứng trên sân khấu, có người trong hàng ghế khán giả hét lên: “Là thật! Cái CP tôi ship là hàng thật giá thật.”
Tôi cũng muốn là thật lắm!
Nhưng cái miệng của anh ấy còn cứng hơn khiên của Captain America!
Hứ!
Tôi quay đầu lại, thấy Đoàn Ca mặt đỏ bừng ngồi trước cây đàn.
Những ngón tay mảnh khảnh nhảy nhót trên các nốt nhạc, màn trình diễn thuận lợi hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Váy trắng đong đưa theo điệu nhạc, tôi thấy Lục Đình đang vỗ tay trên khán đài.
Tiếng la hét liên tục trong hội trường mãi không dứt, tôi quay người và nắm lấy tay của Đoàn Ca, kéo anh ấy cùng cúi đầu chào cảm ơn.
Trong lúc anh ấy cúi đầu, tôi ghé vào tai anh thì thầm: “Anh có muốn ở bên em không?".
Một giây sau, đôi mắt đen láy của anh nhìn sang, đầy vẻ kinh ngạc.
Tay Đoàn Ca run run, vội vàng kéo tôi rời đi.
Vừa bước xuống sân khấu anh đã ôm chặt tôi vào lòng.
Anh rất cao, bây giờ anh ấy dựa cái đầu lông lá của mình vào vai tôi.
*毛茸茸的腦袋: xin lũi anh Đoàn nhma nó ý là tóc ảnh cứng cứng cọ vào vai chị nhà ấy mng, mà em hong biết dùng từ xong miêu tả nghe như con khỉ z:<<
Cũng không biết cái tư thế này có khó chịu hay không.
Tôi không thế thoát ra, vì vậy chỉ quân lấy có anh như một con gấu túi.
Phải một lúc lâu sau, tiếng tim đập như trống dồn của anh mới dần lắng xuống.
Đoàn Ca cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, đặt cầm lên đỉnh đầu tôi, nói:
“Thẩm Nghiên, không phải là vì em bị người khác tổn thương mới nghĩ tới việc nhảy vào vòng tay ấm áp của anh đó chứ.”
Mọi người nghe coi người đàn ông này nói chuyện nè!!!
Tôi vuốt ve vết sẹo trên cổ tay anh ấy, nói: “Không phải.”
Sự kỳ vọng lộ rõ trong mắt anh ấy, đợi nghe nửa câu sau của tôi.
“Em ủ mưu anh từ rất lâu rồi.”
Anh ấy trưng cái vẻ mặt "quả nhiên là vậy", ảnh mắt đầy ý cười, nằm lấy tay tôi, đặt lên lồng ngực.
Tôi: Cuối cùng cũng chạm được rồi.
“Vừa hay, anh cũng vậy.”
Đoàn Ca hai tay ôm lấy mặt tôi, cúi đầu, tôi thẹn thùng nhắm mắt lại.
Sau đó, người này cạp má tôi một cái, hài lòng nói:
“Sớm đã muốn làm thế này rồi.”
Tôi bình tĩnh lau nước miếng trên mặt, thầm nhủ trong lòng, quả nhiên là anh.
Đoạn Ca hôn rất dữ dội, giống như một con chó con đang gặm xương, lúc hôn còn cần vào môi tôi.
Một lúc sau, anh áp môi mình lên môi tôi, khẽ gọi: "Quỷ nhỏ ngốc nghếch".
Ngoại truyện Đoàn Ca:
Thời gian tôi biết Thẩm Nghiên còn sớm hơn em tưởng tượng.
Thời gian thích em cũng vậy.
Em cũng quá ngốc rồi, có lẽ sớm đã quên vụ học bổng hồi năm nhất đại học.
Tôi thường không hứng thú với mấy hoạt động này, nhưng với Thấm Nghiên thì hoàn toàn khác.
Bức ảnh của em từ lâu đã được lan truyền khắp Tường tỏ tình của trường.
Tôi muốn xem rốt cuộc người này bên ngoài so với trong ảnh có giống nhau không.
Sự thật chứng minh, em không ăn ảnh lắm.
Vì trong mắt tôi đêm đó, em đẹp gấp ngàn lần bất cứ bức ảnh nào.
Đặc biệt là khi em nhìn tôi và mỉm cười giới thiệu bản thân.
Không ngờ tới đúng không, anh đây vậy mà thành liếm cầu rồi.
*顏狗: liếm cầu: ý chỉ mấy người mặt dày bám lấy người khác không buông, đánh đuối cũng không đi.
Thật sự là "Nghiên" cẩu.
*Tên nữ chính là Thấm Nghiên (沈酥), còn liếm cẩu là 顏狗, ảnh chơi chữ đó.
Đến cả tôi cũng chưa từng ngờ đến.
Ngày hôm đó, tôi cầm lá Poker xoay nó nhiều lần trước mặt em, có gắng thu hút sự chú ý của em.
Y như một đứa trẻ đi xin kẹo.
Mấy cô bé trong trường thường gọi tôi là giáo thảo, không biết Thấm Nghiên có nghĩ như vậy không.
*Giáo thảo: mấy anh đẹp trai ngầu ngầu trong trường í.
Không ai biết trái tim tôi đang đập bum ba la bum.
Sau đó, tôi đã nghe thấy em gọi điện thoại.
Thì ra em đã có người trong lòng rồi.
Tôi không cố ý tiếp cận em nữa, kiểu này có phần trải đạo đức.
Nhưng tôi đã đi xem mọi màn trình diễn của em.
Một cái cũng không thiếu.
Tôi sẽ ngồi ở hàng đầu tiên, có lúc may mắn ánh mắt của em sẽ lướt qua, chúng tôi nhìn nhau một cái rồi chuyển hướng đi chỗ khác.
Điều này cũng đủ làm cho tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Không lâu sau em gặp chuyện rồi.
Tôi sớm phải biết rằng một bông hoa lộng lẫy như em sẽ bị những kẻ có ý đồ xấu xa quấn lấy không buông.
Nhưng không ngờ đến tên điên này sẽ làm đến bước đó.
Có lần tôi đến gặp em, em ôm gối khóc trên con đường vắng người qua lại.
Tôi chỉ có thể nhìn đôi vai run run, lặng lẽ đưa gói khăn giấy.
Em đã chọn tin tưởng cảnh sát và tôi không muốn làm em buồn lòng.
Có thể dùng bạo lực để khống chế bạo lực là không dùng, nhưng nó rất tuyệt.
Đêm đó tôi đi theo Tô Chí suốt cả con đường và trước khi em tan học, tôi đã đá Tô Chí xuống đất.
Thực ra lúc đó tôi không nhớ rõ mình đã dùng bao nhiêu vũ lực, đầu óc tôi chỉ toàn là thằng chó này đáng chết.
Tôi bị anh ta đâm, vết thương không nghiêm trọng, chỉ là mất khả nhiều máu.
Lúc chú nhỏ khâu vết thương còn cưới tôi nữa.
Tôi hiểu ý của cảnh sát và hiệu trưởng, nhưng tôi không muốn Thắm Nghiên trở thành tâm điểm của dư luận.
Nói đi cũng phải nói lại, thật sự tôi nhìn hắn ta không thuận mắt.
Đây là sự thật.
Sau này, tôi chuyển tới kí túc xá, lòng thầm nghĩ rằng mình nên ở gần em hơn một chút.
Bạn học bắt đầu gọi tôi là giáo bá, nghe cũng oai phong phết ấy chứ.
Chỉ là không biết Thẩm Nghiên có sợ tôi hay không.
Quên đi, có lẽ em còn không biết tôi là ai.
Lục Đình đang ở bên người khác, đây là điều mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Thằng nhóc này, mặt mũi cũng chả ra làm sao.
Ngược lại lại hời cho tôi.
Thấm Nghiên va vào vòng tay của tôi, tôi có thể đem ra khoe khoang cả đời.
Về việc của Tô Chí, tôi sợ sẽ để lại bóng đen tâm lý trong lòng em.
Vì vậy tôi tỉnh sẽ từ từ tiếp cận em.
Mẹ tôi chê tôi quá chậm chạp.
Thật vậy, ngay cả thêm WeChat cũng đã được tôi xem xét cẩn thận.
Má nó, lời tỏ tình tôi chuẩn bị sẵn bị Thẩm Nghiên cắt đứt.
Em nói rằng em đang âm mưu điều gì đó sai trái với tôi, cười chết, anh đây có thể nhìn ra, em chính là rất thích tôi.
Đổi lại, việc tôi và Thẩm Nghiên thành đôi, tôi có thể khoe khoang cho đến kiếp sau.
Tương lai tôi sẽ kết hôn với em.
Mấy người đừng có ghen tị với tôi=))))))
HẾT.