1
Tôi nghe nói ai đó trong sân vận động đã bao hẳn một chiếc máy bay không người lái để tỏ tình, tôi hào hứng đi xem cuộc vui mới biết nam chính thực ra là người tôi thầm mến 7 năm.
Lục Đình đứng trong biển hoa lớn, ôm một bó hoa hồng lớn và quỳ một chân trước cô bạn cùng phòng của tôi, đám đông xung quanh la hét và cổ vũ náo nhiệt.
Tôi đứng giữa đám đông, đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra anh ấy đối tốt với tôi như vậy, thực ra chỉ là để tiếp cận Tần Vi.
Mà vô số tin nhắn tỏ tình tôi gửi cho anh, lần nào cũng đổi lấy một câu nhạt nhòa: Đừng nháo.
*(Đừng làm loạn nữa) nhưng mà chính gốc nó có hai từ thôi nên tui để y vậy nhe.
Bây giờ, hai người họ nắm tay nhau nhìn qua, tôi chỉ biết rơm rớm nước mắt chạy đi.
2
Tôi khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, sợ trên đường người ta nhìn thấy bóng dáng người không ra người ma không ra ma như vậy, đành phải chọn một con đường nhỏ thậm chí còn không có đèn đường để trở về ký túc xá.
Tôi không mang theo khăn giấy, một mặt đầy nước mắt nước mũi, cứ thế đi về phía trước, đến một khúc cua rẽ thì không nhìn không rõ, choáng váng đụng phải người nào đó.
Cả khuôn mặt cứ thế vùi vào ngực đối phương.
Mềm mềm, cảm giác khá dễ chịu, chắc là khá lớn… Chờ đã, tôi đang nghĩ cái thứ vớ vẩn màu vàng gì thế này? !
Tôi vội lùi lại vài bước, lúc đó tôi mới cảm thấy mặt mình sạch sẽ hơn rất nhiều.
Theo định luật bảo toàn năng lượng, khuôn mặt của tôi sạch sẽ, vậy quần áo của anh ấy …
Tôi rùng mình, không dám nghĩ tới.
Nam sinh đứng thẳng người dậy trước khi phát ra một tiếng cáu kỉnh, miệng lẩm bẩm giận dữ: “Mắt mọc trên đỉnh đầu à? Nhìn đường cũng không nhìn?!”
Tính khí anh ta không tốt chút nào.
Tôi rụt cổ, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi anh, ở đây tối quá, tôi không nhìn rõ.”
Tôi bị quáng gà từ nhỏ, không quá nghiêm trọng, nhưng thị lực của tôi giảm sút trầm trọng vào ban đêm, bây giờ tôi còn chẳng thể nhìn rõ người trước mặt mình trông như thế nào.
Điều duy nhất có thể xác định chỉ có: giới tính nam, rất cao.
Thêm một chút nữa: ngực lớn.
Anh cúi đầu nhìn tôi, vài giây sau anh nhét cái gì đó hình chữ nhật vào tay tôi.
?
Kích thước này, cảm giác này, không lẽ là... một bức thư tình?
Ở đây cũng có thể gặp được người tỏ tình tôi á hả?
Tôi trả lại và nói dứt khoát: “Tôi từ chối”.
Đối phương sửng sốt, cười nói: “Làm sao mà khóc đến ngơ luôn thế này, đưa khăn giấy cũng không thèm.”
Tôi: “…”
Khăn giấy…. Tại sao anh lại gấp khăn giấy thành khối đậu phụ chứ?
Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để lấy lại khăn giấy một cách hợp lý và lịch sự, đối phương lắc đầu rồi đưa bàn tay to lớn ra, cực kỳ nhẹ nhàng và chính xác lau sạch… Nước mũi trong vắt của tôi.
Không phải… Anh gan thật đấy.
“Cậu phải lau sạch sẽ một chút, nếu không ra ngoài người ta sẽ cho rằng tôi bắt nạt cậu.”
Anh ta không hề tỏ ra ghét bỏ, còn vui vẻ lấy thêm một tờ khăn giấy nữa rồi lau nước mắt cho tôi.
Sau hành động này, tôi xấu hổ muốn chớt, nhìn chằm chằm vết ướt sũng trên áo khoác ngoài của anh, ngập ngừng nói: “Anh cởi áo ra đi.”
Tay anh ngừng lại một chút, lời nói nhẹ nhàng lọt vào tai tôi: “Khụ… Cái này không được đâu. Đằng sau còn có hai người nữa. Nếu mà cậu muốn cái đó, vậy chúng ta…”
Tôi chỉ tay, anh ta nhìn theo: “Mẹ nó!”
Vài phút sau, tôi đã có thêm một chiếc áo khoác Arcteryx trên tay.
3
Tất cả mọi người đều ở trong ký túc xá, ngoại trừ Tần Vi.
Họ rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn tôi và thở dài: “Cậu vẫn ổn chứ? Mình thề tụi mình thật sự không biết người mà cậu ấy nói dạo gần đây đang theo đuổi cậu ấy lại là Lục Đình.”
Văn Văn cầm sào phơi quần áo với vẻ mặt tối sầm, “Bạn bè không thể bị bắt nạt! Cậu ta sao có thể làm như vậy!”
Thật ra tôi cũng rất tò mò, sao cô ấy có thể làm như thế? Một bên ngồi xem tôi yêu Lục Đình đến tâm can phế liệt, một bên lén lén lút lút qua lại với anh ấy.
Còn có Lục Đình, rõ ràng anh ấy biết tôi thích anh ấy, biết rằng tôi đã cố gắng rất nhiều để vào trường này chỉ để có thể gặp anh ấy bất cứ lúc nào, biết mấy năm đại học tôi vì chờ anh mà chưa từng có mối tình vắt vai, nhưng vẫn có thể thoải mái yêu đương với bạn cùng phòng của tôi như thế.
Chỉ cần anh ấy chọn một người xa lạ mà tôi không hề quen biết, thì cũng không đến mức khiến tôi bực bội như thế này.
Nhất định phải chọn một người tôi mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp sao? Không thể để tâm đến cảm giác của tôi sao?
Vào lúc hai người ân ái với nhau, nhất định họ nghĩ tôi là một kẻ ngốc.
Cả đêm Tần Vi không về, mọi người đều rõ cô ấy đi đâu, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, sợ tôi sẽ bị tổn thương.
Đối mặt với ánh mắt của họ, tôi đi ngủ sớm, trong giấc mơ của tôi tràn ngập hình ảnh Lục Đình kề vai sát cánh bên tôi, anh ấy đợi tôi cùng đến trường ở đầu ngõ, đưa tôi đi ăn hoành thánh nhân tôm ở cổng trường, chặn bức thư tình của một bạn nam lại, nói một cách chính trực: “Thẩm Nghiên, không được yêu sớm!”
Cảnh tượng thoáng qua, cuối cùng anh kéo Tần Vi đứng đối diện tôi, lạnh lùng nhìn tôi nói: “Thẩm Nghiên, tình bạn và tình yêu, tôi có thể phân biệt rất rõ.”
Tôi giật mình tỉnh dậy, lau nước mắt, kiểm tra điện thoại mới 12h30, dù sao cũng không ngủ được nên đành ngồi xổm ngoài hành lang chơi game.
Đèn nhà Lục Đình vẫn đang sáng, tôi sững sờ trong giây lát, nghĩ rằng cặp đôi này có chút thú vị, các nhà hiền triết dành tất cả thời gian của họ cho bộ đôi ngọt ngào.
Trước đây mỗi lần chơi game, đều là anh ấy kéo tôi đi cùng, nhưng lần này, tôi không chút do dự chọn "ghép đội ngẫu nhiên với người xung quanh".