Tống Hàng giả ngu giả ngốc chỉ chỉ vào mũi mình: "Lấy cái gì á? Bút hả?"

Lục Trì nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng: "Một số người khi nói dối sẽ chạm vào mũi."

Tống Hàng vô thức trả lời: "Lần sau tôi sẽ sửa."

Lục Trì mím môi, hít sâu một hơi.

Lần sau sửa có ích lợi gì, thà đừng nói dối là được rồi.

Lục Trì chống một tay lên mặt bàn tiếp tân, nghiêng người về phía trước, nhìn xuống áp đảo Tống Hàng đang ngước đầu lên. Anh giật khẩu trang khỏi mặt Tống Hàng.

Mỗi lần muốn giết Tống Hàng, anh lại nhớ tới đây là người thân duy nhất còn sống của vợ mình, nên nhịn xuống.

Nhưng không có nghĩa là Tống Hàng có thể mượn danh nghĩa đó mà được voi đòi tiên.

Tống Hàng sợ Lục Trì, một nỗi sợ từ tận đáy lòng, lúc nói chuyện qua màn hình còn đỡ.

Nhưng một khi Lục Trì xuất hiện trước mặt, Tống Hàng cảm thấy mình như con mèo bị túm lấy da gáy, đối phương chỉ cần khó chịu một chút là có thể dễ dàng cắn đứt cổ cậu bằng hàm răng sắc nhọn.

Tống Hàng theo bản năng muốn chạy trốn.

Vừa đứng dậy xoay người đi, vai cậu liền đau nhói một cái, sau đó bị ấn xuống mặt bàn.

Mảnh giấy bay ra khỏi tay, rơi xuống bàn.

Tống Hàng thấy tay Lục Trì với tới, hoảng hốt dồn sức lao tới đè lên mảnh giấy, rồi nhét vào miệng.

"Cậu...!"

Mảnh giấy khiến Tống Hàng phải ăn vào thay vì đưa cho mình xem, càng làm Lục Trì tò mò thêm, đồng thời có một luồng hưng phấn dâng trào trong lòng anh: "Cậu hay đấy."

Bữa tiệc hôm nay toàn người quen, thuận tiện cho công tác PR, cho nên phần lớn đều là phóng viên.

Lục Trì bóp cằm Tống Hàng, đem hai ngón tay trỏ và giữa tiến vào, ấn lưỡi cậu xuống, không cho phép nuốt.

Anh nhét tay vào miệng cậu.

Tống Hàng chỉ nghĩ "Chết tiệt, biến thái quá, biến thái quá rồi đó!"

Sao trên đời lại có loại đàn ông biến thái thế này cơ chứ.

Còn có những người khác ở gần đó nữa.

Lục Trì che hết ánh sáng phía trên, trước mặt Tống Hàng tối sầm lại, cả người bị bao phủ dưới cái bóng của anh.

Khoảng cách quá gần, mùi gỗ tùng nam tính mạnh mẽ nhưng không kém phần tinh tế của Lục Trì áp sát vào mũi, tai và từng lỗ chân lông trên cơ thể Tống Hàng, xộc thẳng lên não cậu.

Đàn ông vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.

Tống Hàng vô thức dùng lưỡi đẩy ngón tay ra, nhưng đối phương quá mạnh, đầu lưỡi hồng chỉ quét nhẹ qua kẽ ngón tay rõ ràng của Lục Trì, không có tác dụng gì khác ngoài làm ướt hai đốt ngón tay anh.

Cảm giác rất kỳ lạ, mặc dù ý định của cậu là vùng vẫy thoát ra, nhưng trông giống như đang liếm láp và mút ngón tay vậy.

May Tống Hàng nuốt nhanh.

Lục Trì thất bại trong gang tấc, anh chỉ moi ra được một chút mảnh giấy còn sót lại.

Anh thả lỏng tay, Tống Hàng như con sóc bị giật mình, vội lùi ra xa vài bước.

Tống Hàng cảm thấy trong miệng vẫn còn hai thứ gì đó, dùng sức lau mạnh bằng mu bàn tay. Mặt đỏ bừng, cậu nhìn người đàn ông mặc tây trang giày da bằng ánh mắt cảnh giác lẫn tủi thân.

Cậu chưa từng hôn ai, lần đầu tiên đầu lưỡi chạm vào lại là hai ngón tay của người đàn ông trưởng thành.

Những người xung quanh ban đầu chỉ đứng xem náo nhiệt hoặc không dám lên tiếng chào với Lục tổng, giờ đây họ đều sững sờ trước cảnh này.

Cái, cái gì vừa xảy ra vậy?

Khách trong hội trường vẫn chưa hay biết gì, chỉ thấy các phóng viên cầm máy ảnh rực rỡ nhấn nút tách tách.

Một số người canh góc chụp rất... xảo quyệt, thoáng nhìn giống như Lục Trì đè một thanh niên xinh đẹp lên bàn rồi hôn môi.

Trong khi đó, Dương Luyến Luyến - nữ phụ bạch liên hoa mà Tống Hàng hằng mong đợi, vì giở thói ngôi sao mà đến muộn, ngày hôm sau lập tức đứng đầu tin tức giải trí.

Tuy nhiên, các phóng viên ở hiện trường không mảy may quan tâm đến cô ta.

Nhóm quản lý truyền thông của Dương Luyến Luyến đã có kế hoạch tạo scandal từ trước. ( truyện trên app T𝕪T )

Họ cố ý bảo cô ta giở thói ngôi sao rồi đến muộn, sau đó tại buổi gây quỹ từ thiện quyên góp một khoản tiền lớn để thu hút sự chú ý của dư luận.

Khi dư luận sôi sục, nhóm sẽ tiết lộ lý do cô ta đến trễ.

Trên đường đi, cô ta gặp phải một dì bị thương, tình huống khẩn cấp, nên đưa dì ấy đi cấp cứu trước.

Nhưng giờ đây các phóng viên và dân mạng cho rằng scandal của Dương Luyến Luyến chẳng có gì để quan tâm.

Có gì... hấp dẫn hơn việc ông chủ Lục, vốn được cho là "chán ghét đồng tính", "tân binh kinh doanh" và "đại gia nhà giàu", lại công khai túm lấy chủ tiệm hoa xinh đẹp giữa đám đông?- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hơn nữa, hai bà lão nông thôn đánh nhau còn hay ho hơn việc Dương Luyến Luyến giả vờ đi trễ.

Có người bảo, chủ tiệm hoa đã cố hết sức vùng vẫy.

Bình luận nổi bật dưới tin:

Người dùng mạng: "Tôi có ở đó này, nghe nói còn liếm ngón tay nữa, môi đỏ hết cả lên, người kia còn sắp khóc tới nơi luôn."

Người dùng mạng 2: "Tôi làm chứng, tôi chính là cái bàn đó."

Người dùng mạng 3: "Tôi cũng làm chứng, tôi là bó hoa đó."

Lục Trì từng có nhiều cuộc phỏng vấn trên các tạp chí kinh doanh, rất dễ tìm ra thông tin. Còn Tống Hàng thì khó, vì cậu là dân thường.

May là có ảnh chụp rõ.

Người dùng mạng: "Mờ lemm, đẹp quá đi, vẻ mặt sắp khóc nhưng cố nhịn này, tôi cong trước rồi."

Người dùng mạng: "Tôi chỉ thấy sự chênh lệch về sức mạnh, Lục tổng chỉ dùng một tay đã đè người kia xuống bàn, nếu hai người thực sự có quan hệ như tin đồn, liệu chủ tiệm hoa có chịu nổi trên giường không? Mắt tôi long lanh tình cảm hết cả rồi nè."

Có người tốt bụng quan tâm: "Cho xin sns đi, tôi sẽ hỏi giúp mọi người xem chủ tiệm còn độc thân không."

Điều không thể phủ nhận là Tống Hàng rất đẹp trai.

Điều này quản gia Lâm cũng phải thừa nhận.

Nếu Tống Hàng không đẹp trai thì phải nghi ngờ gu của ông Lục rồi.

Dù vậy, việc Tống Hàng có thể vay được cả trăm vạn từ người keo kiệt như ông chủ Lục, còn sẵn tiện được ở trong trang viên của ông Lục dù nó sắp bị tịch thu, nên không có khả năng cha Lục ngốc nghếch.

Trong trang viên, Tống Hàng nằm trên ghế sofa, quản gia Lâm mang nước đường đỏ cho cậu, người vẫn chưa hồi phục sau khi đi bệnh viện uống thuốc nôn ngày hôm qua.

"Tống tiên sinh, cậu hãy dưỡng sức đi."

"Cậu chủ nhà chúng tôi, tính cách... có lẽ khác với người bình thường một chút."

Quản gia Lâm an ủi Tống Hàng.

Ông khuyên cậu, tránh cho hai người sau này càng đánh nhau dữ dội hơn.

Tống Hàng chán nản nằm dài, với tính cách của Lục Trì, anh không chủ động còn đỡ, ai yêu đương với anh thì người đó ngu hết cứu.

Tống Hàng chịu đựng cơn đau dạ dày, ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên sofa, nhìn quản gia Lâm, cuối cùng thở dài.

Lúc hai người trò chuyện, tiếng bước chân từ cầu thang vang lên.

Tống Hàng đã quá quen với tiếng bước chân của tên phản diện này, cậu liền nấp sau lưng quản gia Lâm.

Dù gì quản gia Lâm cũng đã cao tuổi, nên lúc nói chuyện giọng điệu cũng vững vàng: "Cậu chủ cũng không phải người vô lý mà."

Tống Hàng giờ sợ cậu chủ muốn chết.

Tống Hàng lẩm bẩm một câu, quản gia Lâm không nghe rõ.

Lục Trì xuống là để ăn cơm.

Anh luôn ăn rất đúng giờ, không bao giờ chậm trễ ba bữa, dù bận rộn công việc tới đâu, nhưng vẫn chú trọng đến chuyện tập luyện.

Ông chủ lớn vừa giỏi kiếm tiền vừa có thể hình tốt, còn Tống Hàng mở tiệm vài năm, giờ quay lại đầu nợ đầy tiền, còn bị đau dạ dày.

Trong trang viên, Lục Trì ngồi đầu bàn, Tống Hàng bên trái anh.

Mặc dù Lục Trì và Tống Gia chưa kết hôn, nhưng anh đã nghĩ tới việc mời một vị đạo sĩ giúp anh và Tống Gia làm lễ kết hôn âm dương.

Giờ họ sắp thành một gia đình, nên phải ngồi ăn cùng nhau.

Với tư cách là anh vợ, Tống Hàng nhìn vào chỗ trống đối diện, có một bát cơm được cắm đũa thẳng đứng.

Đúng rồi, đó là chỗ ngồi của "Tống Gia".

Tống Hàng - người "vợ" online thật sự, nhìn Lục Trì gắp thức ăn cho "Tống Gia".

Tống Hàng liếc sang quản gia Lâm, nháy mắt: Quản gia Lâm, cậu chủ của ông chỉ bất thường hơn một chút thôi sao?!

Tống Hàng chờ ăn cơm.

Ông chủ lớn bỏ tiền ra còn chưa động đũa, Tống Hàng cũng không tiện ăn trước.

Lục Trì ngồi đó nhớ thương người yêu.

Anh nói nhỏ: "Em yêu à, nếu em còn sống, chúng ta ngồi ăn cùng nhau, sẽ gắp cho nhau món mình thích."

Nói rồi anh gắp thịt dứa cho "Tống Gia".

Món ngọt thích hợp với khẩu vị của vợ anh.

Khi hẹn hò online, "Tống Gia" là người nói nhiều, "cô ấy" kể hết những sở thích lớn nhỏ cho Lục Trì.

Quê Tống Gia không ở thành phố A, cô và Tống Hàng từ nhỏ sống ở một thành phố thích ăn ngọt.

Lục Trì cúi đầu, giọng trầm thấp: "Nếu em còn sống, em cũng gắp đồ ăn cho anh thì tốt rồi."

Tống Hàng không chịu nổi nữa.

Đủ rồi, anh đúng là thê nô.

Ăn cơm đi chứ, còn không ăn thì nguội mất.

Tống Hàng cầm đũa lên, nhìn xung quanh, trên bàn toàn là món ngọt: thịt dứa, sườn xào chua ngọt, khoai lang xào sợi... chỉ có gà luộc và địa tam tiên là không phải món ngọt, nhưng Lục Trì không ăn cà tím.

Tống Hàng gắp miếng gà luộc bỏ vào bát Lục Trì, khuyên anh: "Lục tổng, tôi thay em gái gắp món anh thích, anh không ăn cà tím nên tôi mời anh ăn gà nhé."

Lục Trì nhìn miếng gà trong bát, rồi quét mắt khắp bàn ăn, nhận ra điều gì đó, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Tống Hàng, từ tốn hỏi: "Làm sao cậu biết tôi không ăn cà tím?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play