Ông Lục cũng không ngờ Lục Trì lại ở trong biệt thự này.
Cả ba đều im lặng.
Trong sự hỗn loạn, Tống Hàng không cẩn thận chạm vào nút cúp máy.
Không khí bỗng chốc lâm vào yên lặng.
Giờ lại càng yên tĩnh.
Tống Hàng là kẻ thức thời, nhảy khỏi giường, đem mọi chuyện giải thích sơ qua.
Lục Trì nhíu mày, anh ở trần ngồi trên giường, tức giận khiến gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay săn chắc chỉ ra ngoài: "Cút đi."
"Hay là cậu..." Lục Trì tiếp tục: "Muốn tôi ném cậu ra ngoài."
Tống Hàng thầm nghĩ, vậy cũng không được.
Cậu thử nói: "Ba anh có nhà khác không? Tôi tới đấy ở."
Cậu thực sự không còn chỗ để đi.
Nhà mà cậu thuê trước đây đã trả lại cho chủ cũ rồi.
Nếu Lục Trì có thể từ biệt thự dọn đến trang viên này, thì hẳn là nhà họ Lục vẫn còn bất động sản khác.
Lục Trì nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Tống Hàng, cười nhạt: "Trang viên này là bất động sản cuối cùng của ông ấy ở trong nước, nhưng sắp sửa sang tên cho tôi rồi."
Cho nên nhà họ Lục có, Lục Trì có, nhưng kim chủ bảo nuôi cậu thì lại không.
Tống Hàng thấy Lục Trì đứng dậy, không mặc áo, có vẻ như muốn đi lấy nước uống.
Tống Hàng gấp gáp nắm tay anh: "Lục tổng à, chưa sang tên mà, nhà này vẫn của chú Lục. Chú Lục cho tôi ở một thời gian, tôi thực sự hết tiền rồi, tôi có thể làm việc, anh thiếu người làm vườn không? Tôi có cửa hàng hoa, tôi biết làm vườn!"
Lục Trì ghét bỏ gỡ tay ra: "Tống Hàng, tôi chỉ vì mặt mũi Tống Gia mà đối xử tốt với cậu."
Anh nhướn mày, túm lấy cằm thanh niên trước mặt, siết mạnh đến đau đớn: "Nếu không, tôi đã ném cậu xuống biển làm mồi cho cá."
Lưng Tống Hàng lạnh toát.
Cậu không nghi ngờ Lục Trì có làm thật hay không.
Trong nguyên tác, mặc dù có miêu tả về Lục Trì, nhưng cũng chỉ là miêu tả thuộc tính liếm cẩu đáng thương, nhưng một mình anh ta, dám đối đầu với Mộ Dung Trọng tuổi trẻ nóng tính cố chấp, còn từng một lần thành công giam cầm Tống Gia, lấy danh nghĩa yêu mà bắt nhốt cô trong căn biệt thự của anh.
Sự biến thái của phản diện còn tồi tệ hơn Mộ Dung Trọng nhiều.
Nếu Mộ Dung Trọng chỉ làm những chuyện nhỏ nhặt như đến đồn cảnh sát để làm ầm lên.
Thì những chỗ không được viết trong truyện, Lục Trì trong quá trình theo đuổi bà xã đã chạy ào trên con đường phạm tội.
Chỉ vì Tống Gia là nữ chính trong truyện Mary Sue, nên khi cô báo cảnh sát, Lục Trì liền gián tiếp giam lỏng cô.
Đáng lẽ, Lục Trì và Tống Hàng nên cùng nhau ăn cơm tù thơm phức mới đúng.
Ở trong tù hối cải làm người mới, khiến con người ta tỉnh ngộ.
Quả thật, không phải vô duyên vô cớ mà Tống Hàng trở thành tên lừa đảo phải ăn cơm tù. Lúc này, não Tống Hàng bừng sáng, nhanh trí nghĩ ra một kế hoạch tinh quái. Cậu sẽ lợi dụng tên tình địch Mộ Dung Trọng, để kích động Lục Trì.
Kẻ thù của tình địch là bạn.
Môi Tống Hàng lắp bắp, mở ra rồi khép lại, khóe mắt đỏ hoe, nghẹn ngào một tiếng: "Lục tổng, tôi biết anh ghét tôi, nhưng tôi bị Mộ Dung Trọng ép buộc không còn cách nào, mới tìm đến cha anh. Nếu không có Mộ Dung Trọng..."
Tống Hàng kéo xuống một mặt dây chuyền nhỏ bằng ngọc từ cổ, loại ngọc không tốt lắm, không trong cũng không lạnh, miễn cưỡng xem như là loại ngọc mềm, hình dáng giống như hai chiếc lá dương liễu dài xoắn vặn vào nhau.
"Lục tổng, mời anh xem thử thứ này!" Tống Hàng dâng nó ra như báu vật.
Lục Trì cau mày.
Tống Hàng đau khổ nói: "Em gái tôi đã được mai táng, đây là một phần tro cốt của em ấy, tôi lấy nó để làm thành đá tro cốt, nhờ thầy phong thủy khai quang. Mộ mã xa xôi, tôi sợ em ấy cô đơn nên muốn để em ấy luôn bên mình."
Toàn thân Lục Trì run lên, lùi lại một bước.
Có thể thấy được thứ đồ chơi này có ý nghĩa rất lớn với anh.
Tống Hàng thấy không khí vừa đúng, mới bất bình căm phẫn nói: "Nhưng Mộ Dung Trọng hay tin ấy, một mặt hắn ép tôi thừa nhận em gái vẫn còn sống và nói ra nơi ở của em ấy, mặt khác lại điên cuồng đòi lấy mặt dây chuyền này."
"Tôi nửa đêm chạy tới đây, chính là để tránh sự truy tìm của hắn. Nếu anh đuổi tôi đi, mặt dây này sẽ thuộc về hắn."
Tống Hàng nói tới đây, lau nước mắt giả bộ thương tâm của mình.
Thực ra chiếc vòng cổ này là lúc còn nhỏ, cả gia đình bốn người đi chơi với nhau, cậu nhìn thấy nó ở một gian hàng nhỏ, lúc đó bố mẹ còn chưa ly hôn nên đã mua cho cậu.
Không đáng giá bao nhiêu.
Nhưng sau màn thổi phồng của Tống Hàng, nó đã tăng lên một tầm cao không thể chạm tới.
Ngày hôm sau.
Quản gia Lâm theo chỉ thị của Lục Trì mang một ít quần áo đến, vừa bước vào phòng khách, ông thấy Lục Trì - người bình thường vẫn luôn theo chủ nghĩa duy vật, đang thiết lập một bàn thờ, hương khói vờn quanh nơi đó.
Thành kính cúng bái một mặt dây chuyền???
Tống Hàng ngồi trên ghế sô pha, cắn một quả táo rồi nhai.
Cậu tựa má nhìn người đàn ông gọi mặt dây chuyền là "vợ yêu" giữa ban ngày.
May mà chạy kịp, nếu Lục Trì biết người yêu qua mạng là do cậu giả dạng, chắc Lục Trì còn có thể phát điên hơn thế này.
Còn về phần bàn thờ.
Biệt thự được xây dựng vào thế kỷ trước, do ông cố của Lục Trì chủ trì xây dựng, ông cụ là người miền Nam, theo tập tục quê hương phải thờ cúng tổ tiên trong nhà, nên làm một bàn thờ.
Đêm qua, sau khi Lục Trì biết được mặt dây chuyền kia được làm từ tro cốt của vợ, sau 2 tiếng tưởng niệm, sáng nay anh đã bắt đầu dâng hương. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Quản gia Lâm thấy Tống Hàng, ông ngạc nhiên sao cậu không bị Lục Trì đánh gãy chân rồi ném ra ngoài nhỉ.
Ông bắt đầu nghĩ lại, quần áo mà Lục Trì bảo ông mang tới, kích cỡ vừa hay na ná Tống Hàng.
Quản gia Lâm thầm nghĩ: Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.
Nhưng rất nhanh ông liền hiểu tình huống.
Sau đó, quản gia Lâm bắt đầu công việc của mình, nơi này trước đây vẫn luôn để trống.
Giờ Lục Trì chuyển tới để tĩnh dưỡng, phải thuê thêm người dọn dẹp tốt.
"Đầu bếp 2 người, lương 1 vạn 5, mua dụng cụ bếp... 4 dì giúp việc, bao ăn bao ở, bảo hiểm năm là hai nghìn, nghỉ thì luân phiên, làm 4 ngày nghỉ 3 ngày, người làm vườn..."
Tống Hàng kinh ngạc khi thấy quản gia Lâm tuyển người.
Cậu tính toán.
Giả sử Lục Trì ở biệt thự 3 tháng, phí nhân công và các khoản chi phí khác đã vượt 30 vạn.
30 vạn, mà ông Lục nuôi tình nhân bên ngoài còn sợ lỗ, thậm chí ông ta còn cho vay nặng lãi.
Chứng tỏ Lục Trì vì nước quên tình thân, ra tay rất độc ác, còn cha anh ta lúc trẻ ngoại tình, lúc già cũng ngoại tình, đến cuối cùng thành công tay trắng ra khỏi nhà.
Trong khi đó, Tống Hàng vì 130 vạn mà phải bán xe bán nhà.
Không lạ khi "Tống Gia" vay Lục Trì 100 vạn, mà anh còn không đòi trả.
Tống Hàng đau khổ nửa ngày, Lục Trì có tiền thì có thật, nhưng tất cả đều cho vợ của anh.
Còn với người khác thì rất tàn nhẫn.
Tống Hàng chỉ mong sao, Lục Trì sớm quên đi tình cảm với nữ chính và yêu người khác, đừng cố chấp theo đuổi nữ chính nữa.
Khi thua bởi chính tay nữ chính, trước khi rút lui, Lục Trì không chỉ làm tổn thương nữ chính mà còn làm tất cả các nhân vật khác ngoài nữ chính cũng bị tổn thương về tinh thần lẫn thể xác.
Tống Hàng rất không ngại Lục Trì quên đi tình cảm với nữ chính và yêu người khác, thậm chí cậu còn sẵn sàng làm mai cho Lục Trì. Nếu có thể bám vào đùi vàng của Lục Trì thì tốt biết mấy.
Cậu rất sẵn lòng làm anh em với Lục Trì.
Ở trong dinh thự này, Tống Hàng cũng cảm thấy rất thoải mái. Ban ngày cậu bận rộn với cửa hàng hoa, mở dịch vụ giao hoa trực tuyến ở thành phố, bên cạnh đó còn làm dịch vụ chăm sóc khách hàng và thiết kế hoa. Còn Tiểu Vương thì ở lại cửa hàng để trông nom.
Ngày hôm sau, Tống Hàng thấy Lục Trì cứng đầu cứng cổ đứng trước bàn thờ nói chuyện với "vợ" mình.
Càng lúc càng si ngốc.
Cho đến một lần, Tống Hàng nghe Lục Trì định "minh hôn" với Tống Gia, hẹn gặp lại kiếp sau.
Tống Hàng do dự giơ tay lên: "Lục tổng, em gái tôi có đồng ý không?"
Lục Trì lạnh lùng cười: "Cậu và em ấy đã xa cách bao nhiêu năm rồi, còn tôi và em ấy đã nói chuyện được một tháng."
Tống Hàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghĩ thầm, cùng anh yêu đương trên mạng là tôi mà.
Tống Hàng đưa kế hoạch tìm "bạn gái" cho Lục Trì lên hàng đầu.
Cậu nghĩ ra một người.
Đó chính là bạch liên hoa đã chen ngang tình cảm giữa nam chính và nữ chính.
Theo cốt truyện ban đầu, nam phụ yêu nữ chính, nữ chính yêu nam chính, nam chính yêu nữ phụ, nữ phụ làm bạch liên hoa, cố ý treo người.
Tống Hàng nghĩ, nếu nữ phụ Dương Luyến Luyến và Lục Trì đến với nhau thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Tống Hàng cầm điện thoại, bắt đầu nhờ bạn bè, điên cuồng tìm mọi cách liên lạc với nữ phụ, để mai mối cho cô ấy và Lục Trì.
May mà tìm được cơ hội.
Dương Luyến Luyến hiện là một ngôi sao đang lên, ký hợp đồng với công ty quản lý của Mộ Dung Trọng.
Để có thể tìm được cách thức liên lạc với cô, một là tìm cách gặp cô ở sân bay, hoặc mua album và xin chữ ký trực tiếp tại hiện trường. #quả chanh màu xanh#
Như vậy hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng.
Nhưng Tống Hàng có một người bạn làm công việc trang trí tiệc cưới, tiệc tối, yến tiệc, lễ chọn đồ vật đoán tương lai...
Hơn nữa là chuyên môn phục vụ cho giới thượng lưu.
Người bạn nói với Tống Hàng rằng, gần đây Dương Luyến Luyến sẽ tham gia một bữa tiệc nhỏ, là tiệc đóng máy của mỗi bộ phim trong giới giải trí.
Mặc dù buổi tiệc đó có hoạt động quyên góp từ thiện, sẽ có khá nhiều phóng viên tới đưa tin, nhưng vì có rất nhiều ngôi sao tham dự nên sự chú ý của các phóng viên sẽ phân tán ra, nên Tống Hàng vẫn có cơ hội nói vài câu với Dương Luyến Luyến.
Bằng hữu giúp Tống Hàng tham gia bữa tiệc này cũng rất đơn giản.
Tống Hàng mở tiệm hoa, cậu cũng có kênh cung ứng hoa riêng cho cửa hàng hoa, đồng thời cũng cho thuê hoa trang trí sân khấu.
Họ đưa ra ngân sách, Tống Hàng giảm giá, bạn cậu vẫn có thể kiếm được khoản chênh lệch cho mình.
Tại sao lại không làm?
Ngày tổ chức tiệc, Tống Hàng trang bị đầy đủ, đội mũ, đeo khẩu trang vào, tóc mái che khuất mắt cậu, Tống Hàng cố gắng không để Mộ Dung Trọng nhìn thấy mình.
Làm việc theo nhóm, không mệt mỏi, trang trí xong sân khấu.
Tống Hàng còn một công việc nữa là phụ trách tặng bó hoa cầm tay cho từng vị khách mời.
Đây là cơ hội để cậu có thể hành động.
Khi tặng hoa, cậu sẽ nhắc về Lục Trì với Dương Luyến Luyến.
Hoặc là lấy danh nghĩa Lục Trì đưa cho Dương Luyến Luyến, khiến cô gái kiêu kỳ này có hứng thú với ông chủ Lục.
Lấy EQ của nữ phụ, chắc chắn cô ta sẽ nắm bắt cơ hội.
Hai tay Tống Hàng ôm bó hoa, chờ mãi vẫn không thấy Dương Luyến Luyến, sau đó mới biết cô ta lại đi chơi đùa ở đâu rồi.
Nói không chừng cô ta sẽ vội vã ngồi vào bàn, mà không có thời gian nghe người qua đường nói.
Tống Hàng ngồi ở bàn tiếp tân, lấy từ túi ra một tờ giấy dán và cây bút, mở ra một bức ảnh trên điện thoại.
Trong ảnh là quà sinh nhật Lục Trì gửi cho cậu, kèm theo một bức thư tình, bên trong có chữ ký tay của Lục Trì.
Tống Hàng bắt đầu bắt chước nét chữ của Lục Trì.
Cậu vẫn còn cứu được.
Nếu không thể nhắc miệng, vậy thì viết một tờ giấy dán cho Dương Luyến Luyến là xong.
Tống Hàng tập trung chăm chú, lẩm bẩm: "Xin chào tiểu thư Dương Luyến Luyến xinh đẹp, đám mây trắng trên trời chẳng thể sánh bằng tấm lòng thuần khiết của cô, màn đêm đen không che đậy được nỗi nhớ trong lòng tôi dành cho cô, vẻ đẹp của cô khiến tôi thần hồn điên đảo, ngày nhớ đêm mong."
Viết xong, Tống Hàng thở dài nhẹ nhõm, ký tên cuối cùng: "Lục Trì thân gửi."
Ngay khi bút dừng lại, một giọng nói lạnh lẽo vang lên trước mặt Tống Hàng: "Viết xong chưa?"
"Xong rồi." Tống Hàng theo bản năng trả lời.
Hả?
Tống Hàng giật mình ngước lên, thấy người đàn ông mặc tây trang may riêng, một tay chống nạnh, nhìn xuống cậu.
Tống Hàng lặng lẽ cất tờ giấy vào sau lưng, không được để Lục Trì thấy mình bắt chước chữ viết của anh, nhất là chữ ký, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ!
Ánh mắt sắc bén của Lục Trì khóa chặt trên người cậu: "Tống Hàng, từ khi nào cậu đổi tên thành Lục Trì vậy?"
Lục Trì tới dự tiệc từ thiện này để cầu phúc cho bà xã của anh.
Dù người đã mất, nhưng anh sẽ tích cóp âm phúc.
Ở bàn tiếp tân, anh thấy Tống Hàng bịt kín toàn thân ngồi đó chăm chú viết thư tình.
Anh không quan tâm những điều đó, nhưng nghe Tống Hàng đọc và ký tên mình vào thì rất có ý tứ.
Lục Trì giơ tay ra, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhìn xuống: "Đưa cho tôi xem."