Tiểu Vương vừa gọi điện thoại, vừa can ngăn trong linh đường.
Tống Hàng có thể nghe thấy tiếng Tiểu Vương tê tâm phế liệt la hét: "Lục tổng, Mộ Dung thiếu gia, bình tĩnh đã, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó?!"
"Ông chủ, hay anh nói vài câu đi."
Tống Hàng do dự hồi lâu, thật cẩn trọng nói: "Hay Tiểu Vương, cậu nói với bọn họ, người đều đã chết rồi, cũng đừng quá để tâm?"
Tiểu Vương trầm mặc một lúc, nói: "Ông chủ, tôi cảm thấy nếu tôi nói ra, bọn họ sẽ đánh chết tôi mất. Hay là anh nói đi?"
Tống Hàng cũng trầm mặc rồi nói: "Vậy thì vẫn là quên đi."
Đạo hữu chết, bần đạo sống*
*Nôm na: Tôi sống, bạn chết.
Tống Hàng lần đầu gặp phải tình huống như này, trong lòng không biết phải làm sao.
Lên mạng tìm một đống giải pháp.
Nhưng tất cả đều lỗi thời.
Cậu nghĩ tới diễn đàn trò chơi, trong diễn đàn này có rất nhiều cao thủ yêu qua mạng.
Tống Hàng mở cuộc thăm hỏi ý kiến.
Diễn đàn này có thể ẩn số bạn bè, Tống Hàng ẩn id trò chơi thủ của Lục Trì.
[Giang hồ cấp cứu, tình cảm của em gái không thuận lợi, tôi giúp em ấy hẹn hò trên mạng một thời gian, sau khi lấy thân phận em gái để giả chết, hiện tại bạn trai cũ và chồng yêu qua mạng của em ấy đang đánh nhau trong tang lễ.]
Lầu một: Tôi có một em gái chính là tôi đấy.
Lầu hai: Mẹ nó, thông tin xác thực tên thật của lâu chủ là nam, kịch tính như vậy sao?
Lầu ba: Hay là lâu chủ cậu ở trước mặt bọn họ diễn một màn chết bất đắc kỳ tử đi.
Lầu bốn: Nếu tôi không nhầm, thì chuyện tình cảm của em gái không thuận lợi, sau đó lâu chủ anh trai ra tay xử lý giúp, cũng có nghĩa là liên hệ với người yêu cũ trên mạng, đồng thời còn yêu đương với chồng qua mạng???
Cư dân mạng kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy qua trận chiến này, nói không giúp được.
Tống Hàng do dự chạy tới linh đường, chỉ còn lại Lục Trì vẻ mặt u ám đứng trong đó.
Quản gia Lâm nhìn thấy một chàng trai mặc bộ âu phục màu đen đi tới.
Tục ngữ nói, người đẹp vì lụa.
Bên ngoài mưa phùn bay tí tách, mái tóc màu mực của chàng trai nhỏ xuống từng giọt nước như hạt ngọc châu, lướt qua khóe mắt đỏ hoe của cậu.
Không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Tống Hàng nhìn Lục Trì nở nụ cười mệt mỏi, giống như chiếc mặt nạ ngọc, ngay sau đó sẽ vỡ vụn.
Lục Trì sải bước dài tới trước mặt cậu, túm lấy cổ áo cậu, giọng nói khàn khàn: "Anh trai này, tốt nhất là cho tôi một lời giải thích."
Ánh mắt Tống Hàng đỏ hoe, môi lắp bắp, cuối cùng quay đầu đi và nhắm mắt lại.
Tống Hàng vươn tay, muốn chạm vào Lục Trì, nhưng lại bị một người đột nhiên đẩy ra. Lục Trì kéo tay cậu ta, bước nhanh qua bên cạnh cậu.
Tống Hàng bị anh đụng một cái cho lảo đảo, suýt thì té ngã.
Trong nháy mắt, linh đường chỉ còn lại một mình Tống Hàng, với vẻ mặt cô đơn, cố gắng chống đỡ, sự nhẹ nhõm giả tạo gần như tan biến hết.
Thiên ngôn vạn ngữ tập hợp thành một câu.
Tên tiểu thuyết này nên đổi thành trên thế giới chỉ có anh trai bị tổn thương!
Tống Hàng chu đáo mua một nơi đất mộ cho em gái xấu số, rồi chôn hộp tro cốt giả vào, còn đặc biệt dặn dò nhân viên công tác giữ lại một vị trí để hũ tro cốt.
Sau này có thể hợp táng cùng em gái.
Khi mua đất mộ, đặc biệt chọn mua nơi có hướng tốt.
Nhân viên công tác cảm động trước tình cảm anh em của hai người họ, liên tục khen ngợi.
Tống Hàng nhìn lô đất mộ kia, khóc không ra nước mắt.
Không, nếu sự việc bị bại lộ, người đàn ông sợ Lục Trì này có thể chơi chết mình, nếu chỉ có thể ở trong tù cho chờ chết, thì cậu thà lựa chọn tự sát cho xong.
Không có tiền mua hai đất mộ, đành phải chen chúc chút vậy.
Tống Hàng mua xong đất mộ, đứng dưới mưa nhìn, bỗng có một cái ô đen che phía trên đầu.
Tống Hàng ngước lên, nước mưa càng lúc càng lớn bị cái ô này chắn lại.
Tống Hàng liếc mắt nhìn nhân vật phản diện cao hơn mình nửa cái đầu.
Cậu cùng nam chính đánh nhau, trên mặt có vài vệt máu rõ ràng, cả người ngập tràn sự u ám vô cùng, ánh mắt hung dữ độc ác.
Tống Hàng không thể không thừa nhận, Lục Trì thực sự đẹp trai đến mức khiến chân người ta mềm nhũn.
Người đàn ông trung niên ông Lục kia có thể sinh ra được một đứa con trai đầy khí phách còn đẹp trai như vậy, công lao đương nhiên là thuộc về mẹ Lục.
Theo nguyên văn thiết lập, cha mẹ Lục đều là quân nhân.
Lục Trì mới đấm xuống, cậu liền có thể khiến bản thân quỳ xuống van xin đừng giết.
Tim Tống Hàng nhảy dựng, cố nén nỗi sợ hãi trốn sang bên cạnh.
Vừa rồi nhân vật phản diện còn buông lời tàn nhẫn rồi bỏ đi, hiện tại cậu...
Chỉ thấy Lục Trì một tay đút túi, tay khác cầm ô, gằn từng chữ: "Tôi tin vợ tôi có nỗi khổ riêng."
Tống Hàng ừ một tiếng.
Liếm cẩu nha.
Tống Hàng và Lục liếm cẩu đứng đối diện với ngôi mộ tưởng nhớ một người chưa chết cho tới tối mịt.
Nếu không phải Lục Trì không sợ đồng tính, hai người không chừng đã ôm nhau khóc lóc.
Tống Hàng thầm nghĩ, may mà em gái cậu không biết, nếu không sẽ tức giận bay về nước cho cậu hai cái bạt tai.
Sau khi Tống Hàng rời đi, cậu quay về cửa hàng hoa.
Trong cửa hàng hoa lộn xộn không chịu nổi, Tiểu Vương cuộn mình trong góc tối, thấy ông chủ trở về như tìm được chỗ dựa uy tín.
Tống Hàng không chờ cậu ta mở miệng: “Mộ Dung Trọng làm đi.”
Tiểu Vương trả lời: "Ông chủ tính toán như thần, ông ấy bảo để luật sư tới đây thương lượng với chúng ta vào ngày mai."
Tống Hàng bó tay, không phải nam chính cố chấp thì còn ai vào đây nữa?
Kể từ khi em gái giả chết ra nước ngoài, bản thân bị nam chính tìm mọi cách hành hạ, cửa hàng hoa đang yên đang lành bị buộc phải ngưng hoạt động.
Cậu sớm đã nói tên của cuốn tiểu thuyết này phải đổi thành “Trên thế giới chỉ có anh trai bị thương!”
Tống Hàng và Tiểu Vương dọn dẹp cửa hàng hoa tới nửa đêm, sau khi Tiểu Vương về nhà, Tống Hàng một mình ngả người trên ghế nằm trong cửa hàng.
Tống Hàng nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào mà trời đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Cậu bị cơn khát đánh thức.
Hôm qua dầm mưa, cậu phát sốt nhẹ mà chìm vào giấc ngủ, toàn thân mệt mỏi.
Muốn nôn lại nôn không được.
Cậu chỉ muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy rầm một tiếng ở cửa của tiệm hoa, giống như là bị ai đó đạp mạnh, sau đó bản thân cậu liền bị bế lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Lục tổng?"
Tống Hàng tựa đầu vào vai người đàn ông, bị anh ta bế lên xe.
Đêm qua Lục Trì trằn trọc khó ngủ, cả đêm không sao chợp mắt, anh đăng nhập vào trò chơi nhìn thanh bạn bè của vợ không còn sáng đèn nữa.
Anh đến giờ vẫn không thể tin được.
Vợ là người chủ động liên lạc với anh.
Các cuộc hội thoại tức thời trong trò chơi sẽ không được lưu lại, nhưng các cuộc hội thoại trong thanh bạn bè vẫn có thể xem lại được.
Xem lại đoạn hội thoại, vợ là người không có nhiều bạn bè, rất cô đơn, nên khi phát hiện Lục Trì là bạn thời thơ ấu, liền lấy hết dũng khí để nói chuyện.
Lục Trì đọc lại đoạn hội thoại cả một đêm.
Vẫn luôn là Tống Gia trêu chọc mình.
[Tống Gia]: "À, em không có nhiều bạn bè, anh là số ít trong những người đó."
[Tống Gia]: "Có lẽ do học nhiều quá trở thành mọt sách, hơn nữa nhà em có cửa hàng hoa, trên người ngoại trừ hương hoa ra còn có mùi hương của cỏ xanh nữa."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
[Tống Gia]: "Mùi hương trên người em rất rõ, học sinh không hòa đồng liền sẽ bị cô lập, bọn họ còn cười nhạo em.”
[Tống Gia]: "Lục Trì, anh không có cười nhạo em, anh là người em thích nhất."
Không gì có thể so sánh được với người mình yêu sâu đậm nhất, lời tâm tình khiến người ta cảm động hơn.
Cho đến khi nhìn thấy được tin nhắn cuối cùng của vợ.
Cảm ơn anh trong thời gian này đã làm bạn với em.
Thì ra đây chính là di ngôn trước khi ra đi mãi mãi, mà chính mình lại không nhận ra.
Kể từ giờ, người thân duy nhất của Tống Gia chỉ còn lại Tống Hàng.
Cái chết cách Lục Trì quá xa, kể từ lần cuối anh trải nghiệm cảm giác chết đi, là lúc mẹ qua đời.
Anh muốn tìm hiểu rõ hơn về chuyện của vợ mình, cho nên mới đối chọi gay gắt với Tống Hàng, nhưng sáng nay anh vẫn tới tìm Tống Hàng.
Qua cửa sổ trong suốt của tiệm hoa, anh thấy được khuôn mặt đỏ bừng của chàng trai đang đau khổ nằm đó, cơn sốt khiến cả người cậu toát nhiều mồ hôi lạnh.
Tống Hàng đang bệnh thỉnh thoảng sẽ cố mở mắt ra, nhìn về phía cửa sổ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chàng trai nằm trong cửa hàng hoa rực rỡ sắc hồng, cánh hoa thưa thớt rơi trên người cậu, những giọt mồ hôi trong suốt lăn qua cặp lông mi ướt át.
Chàng trai nhìn vào khoảng không, sau đó nhìn về phương hướng của mình, nhưng cái gì cũng không thấy.
Vẻ đẹp kinh người.
Lục Trì nghĩ, người ba trung niên hói đầu của mình phóng đãng đa tình, nhưng không ai nghi ngờ ánh mắt của ông ta.
Lục Trì vô thức nghĩ tới, liệu vợ mình trước khi chết có đau khổ như thế này không.
Anh không muốn để Tống Hàng chết, hoặc bị biến thành kẻ ngốc.
Vì vậy anh đá mạnh vào cửa của tiệm hoa, đem Tống Hàng bế ra ngoài, đưa vào bệnh viện, bước vào phòng bệnh.
Sau một ngày Tống Hàng được truyền dịch, lại ăn cơm dành cho bệnh nhân do quản gia Lâm mang tới, cậu mới hồi phục lại sức lực.
Tới tối, sau khi truyền nước xong, y tá rút kim cho cậu.
Tống Hàng đứng dậy muốn xem tình hình, vừa mở cửa bước, đi tới đầu cầu thang, nhìn thấy Lục Trì đang đơn độc ngồi trên cầu thang, cầm một điếu thuốc.
Không có lửa.
Anh cầm điện thoại không ngừng lướt xem lại cuộc trò chuyện giữa mình và vợ.
Bất kể anh có nhắn như thế nào, đối phương cũng không hề lên mạng, cái chết dường như trở nên thật hơn khi không có phản hồi.
Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng khóc đè nén như con thú bị nhốt của người đàn ông vang lên trong hành lang.
Tống Hàng đi tới sau lưng anh, vỗ nhẹ vai, rồi cho anh dựa vào.
Lục Trì như trút bỏ hết sức lực toàn thân, từ từ chấp nhận sự thật người đã không còn trên đời nữa.
Tống Hàng cũng cảm thấy đau buồn theo.
Giống như em gái mình thực sự đã chết rồi vậy.
Lục Trì lẩm bẩm: "Cô ấy còn nói với tôi, muốn cùng tôi kết hôn, muốn sinh ba đứa con, sau đó tôi bế một đứa, dắt một đứa, còn cô ấy giúp đẩy đứa còn lại."
"Em ấy... có nói vậy sao?" Khóe miệng Tống Hàng giật giật vài cái, tâm trạng an ủi thương tâm vừa rồi tan biến.
Lục Trì quả quyết nói: "Đúng vậy."
Tống Hàng: Con mẹ anh có cái rắm ấy, tôi chưa từng nói qua!