Giấy chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối, giấy chứng tử, hóa đơn nhà hỏa táng, giấy thanh toán bảo hiểm y tế của em gái…

Em gái thực sự có bệnh, cô ra nước ngoài để chữa bệnh, nhưng ung thư dạ dày giai đoạn cuối và giấy chứng tử là giả, hồ sơ khám và thanh toán bảo hiểm y tế trước khi ra nước ngoài là thật.

Thật giả lẫn lộn, gạt mắt người.

Ngoài việc hỏa táng quá nhanh, trên cơ bản Lục Trì không tìm ra manh mối gì bất thường, trừ phi Tống Gia từ nước ngoài trở về làm cho xác chết vùng dậy.

Lục Trì đi kiểm tra camera bệnh viện cũng vô ích: “Em gái tôi bị ung thư giai đoạn cuối, sớm đã từ bỏ điều trị từ lâu rồi.”

Tống Hàng vừa kiểm kê các giấy tờ chứng minh, vừa ngồi trên ghế sofa, lén nhìn biểu cảm của Lục Trì, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt “anh buồn vì em gái tôi lắm phải không, xin anh hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này”.

Dù sao, ai có thể bình thường mà chấp nhận người vợ hôm qua còn tốt, hôm nay chỉ còn lại tro cốt?

Vợ chết, cú sốc quá lớn, Lục Trì tạm thời không rảnh để xử lý chuyện càng phi lý hơn nữa anh trai vợ là lại nhân tình của cha.

Lục Trì quen anh em nhà họ Tống từ nhỏ, nhưng sau đó thì xa cách.

Khi anh điều tra về tình nhân của cha là Tống Hàng, phản ứng đầu tiên của anh là “trùng tên trùng họ”.

Không ngờ tới Tống Hàng kia và Tống Hàng này, lại thật sự cùng một người!

Lục Trì siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, thôi được, đây là anh trai của vợ mình.

Lục Trì tóm lấy tay Tống Hàng, bất chấp sự phản đối của cậu, kéo mạnh cậu lên lầu hai, mở cửa một căn phòng vừa được trang trí: “Phòng này là phòng tân hôn mà tôi chuẩn bị cho cô ấy.”

Tống Hàng mở to mắt: “Kết hôn à?”

Lục Trì gật đầu: “Tôi gọi cô ấy là bà xã, cô ấy không phản đối, vậy là cô ấy đã đồng ý kết hôn với tôi!”

Tống Hàng nội tâm phức tạp: Đồng ý cái con mẹ nó ấy, tên phản diện này có biết anh đang nói cái quỷ gì không vậy.

Lục Trì lại mở cửa một căn phòng khác, căn phòng đó rõ ràng là phòng trẻ em.

Nhân vật phản diện vì yêu mà mù quáng đã mường tượng ra việc có con trai lẫn con gái, một cuộc sống có vợ con đơn giản mà hạnh phúc.

Tống Hàng che miệng lại giấu đi biểu cảm kinh ngạc của mình, may mà chạy kịp, đến lúc đó cũng không biết phải kiếm ai làm vợ cho anh nữa.

Tống Hàng vội giả bộ nức nở, đưa di  thư cho hắn: “Trong tháng cuối cùng của cuộc đời em ấy, Lục tổng, anh là ánh sáng của em ấy. Đây là những gì em ấy để lại cho anh, nói rất vui khi gặp anh.”

“Nếu có kiếp sau, em ấy sẽ ở bên cạnh anh thật tốt.”

Nói tới đây, Tống Hàng vô cùng xúc động, đến rơi nước mắt đầy mặt.

Tống Hàng lau nước mắt cá sấu.

Sao còn có cả di thư nữa?

Lục Trì ngơ ngác ngước mắt lên nhìn cậu, sau đó tay run rẩy cầm lấy lá di thư này.

Trên thư, quả thực là chữ viết của “Tống Gia”.

Trong thư, Tống Gia bày tỏ hết tình cảm của mình với Lục tổng.

Đồng thời cũng hy vọng Lục Trì đừng điều tra những chuyện lúc còn sống của cô nữa.

Quá khứ thì hãy để nó qua đi.

Lục Trì tay run rẩy hút thuốc, cầm điện thoại không ngừng gọi điện thoại vào số của vợ mình, nhưng không ai nghe máy.

Anh xem đi xem lại những giấy tờ mà Tống Hàng mang tới, sau đó gọi điện cho người điều tra hoàn cảnh nhập viện của Tống Gia.

Thời gian đã trôi lâu, nhưng vẫn tìm ra được ít manh mối.

Hơn một năm trước, Tống Gia khám sức khỏe tổng quát tại một bệnh viện tư, phát hiện ra khối u ác tính ở giai đoạn đầu.

Điều này phù hợp với nội dung trong di thư nói sau khi phát hiện bệnh, không có khả năng điều trị, bệnh trở nặng thành giai đoạn cuối.

Lục Trì tuyệt vọng mà dựa vào tường, sau đó đau khổ mà che kín mặt, nước mắt chảy dài trên má.

Tống Hàng với tư cách là có “em gái đã mất”,  không nhịn được vỗ về vai hắn, lúng túng nói: “Lục tổng, xin hãy nén bi thương…”

Tống Hàng nghẹn ngào nói: “Em gái tôi mang bệnh đã lâu, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi của em ấy từ trước, bây giờ, tôi chỉ mong những bạn bè thân thích xung quanh cũng bớt đau buồn, để em gái tôi yên tâm nơi chín suối.”

Tống Hàng nghĩ đến kế hoạch sắp thành công, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ thiếu không hát bài hôm nay là ngày tốt lành.

Lục Trì không để ý đến cậu, cứ như con rối bước về phía phòng làm việc.

Tống Hàng không muốn theo sau, nhưng lại hiếu kì giống như bị ma xui quỷ khiến.

Nhân vật phản diện Lục Trì vì yêu mà mù quáng đã chấp nhận cái chết của vợ mình dễ dàng vậy sao?

Tống Hàng đi theo tới cửa, khó xử không biết có nên gõ cửa vào hay không, một lúc sau, cậu vẫn quyết định gõ cửa.

Cửa không khóa, nhưng dưới sự xô đẩy của ngoại lực mà bên vào trong mở ra.

Vừa mở cửa, Tống Hàng đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông trong bộ âu phục phẳng phiu ngồi trên sofa, cầm trên tay một con dao rọc giấy, máu chảy ra từ cổ tay anh.

Lục Trì đau khổ mà nhắm mắt, chờ đợi tử thần đến lấy mạng mình.

Còi báo động trong đầu Tống Hàng réo inh ỏi: Tuẫn tình*?!

(*Chết vì tình)

Cái này đâu cần thiết đâu.

Có lẽ thấy máu chảy từ cổ tay chậm quá, Tống Hàng thấy Lục Trì ngửa đầu lên, cầm dao rọc giấy cao lên chuẩn bị đâm vào tim mình.

“Dừng lại!!!”

Lục Trì đang trong cơn đau khổ bỗng bị ai đó lao tới đè xuống, mở mắt ra thì thấy Tống Hàng, nhân tình của cha anh.

Đối phương sắc mặt sợ hãi, bị dọa đến không còn chút máu, đôi mắt mỹ lệ giờ phút này trợn tròn, con ngươi run run không ngừng.

Tống Hàng mắng: “Anh điên rồi à?!”

Máu tươi ấm áp, sền sệt, còn có mùi máu nồng nặc xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi hương hoa trên người Tống Hàng.

Tống Hàng còn chưa tỉnh hồn, biết nhân vật phản diện là tên yêu mù quáng nhưng không ngờ lại mù quáng đến thế.

May mà mình kịp thời chạy tới, nếu không đã có chuyện chết người rồi.

Bản năng tốt bụng của Tống Hàng trỗi dậy, thân thể cậu phản ứng theo tự nhiên mà cứu người.

Tống Hàng không muốn liên lụy tới mạng người, nên nói: “Em gái tôi chắc chắn cũng không muốn anh tự sát đâu, người tự sát sẽ không được lên thiên đường đâu.”

Toàn thân Lục Trì rơi vào mê mang.

Tống Hàng không biết phải làm thế nào, đành gọi người quản gia lên.

Người quản gia nhìn thấy ngài Tống, ông cũng cảm thấy cậu ấy thật đáng thương.

Cha mẹ ly dị từ nhỏ, lớn lên cha mẹ lần lượt qua đời, còn trẻ thì mất em gái, giờ còn phải lẻ loi hiu quạnh một mình.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn ngài Tống rất yêu quý cô em gái duy nhất.

Người thân duy nhất cũng đã mất rồi.

Tống Hàng cúi chào với ông, rồi nói: “Tôi sẽ tổ chức một lễ tang cho em gái ở nhà tang lễ, Lục tổng nếu có thời gian xin thì hãy tiễn đưa em ấy lần cuối.”

Nói xong, Tống Hàng lẹ làng chuồn mất.

Thật sự không sống nổi.

Hai người này ai ai cũng tâm thần cả.

Tống Hàng chỉ muốn lẩn tránh họ.

Diễn cho trọn vai diễn, Lục Trì dễ lừa hơn tí so với nam chính, trước tiên phải giả chết cho em gái một cách viên mãn, đoán chừng khi Lục Trì phát hiện ra, thì Tống Gia cũng đã từ nước ngoài về rồi.

Có em gái ở đó, em gái cũng có thể giúp mình nói tốt vài câu.

Dịch vụ tang lễ rất chu đáo, hoa cúc vàng trắng phủ khắp nơi, do là giả chết, hơn nữa cũng không có người thân nào khác tới, không khí trong tang lễ đặc biệt lạnh lẽo trống vắng.

Để trông có vẻ náo nhiệt và chân thật hơn, Tống Hàng còn thuê vài người tới khóc mướn.

Vừa bước vào đã nghe tiếng khóc: “Đứa nhỏ đáng thương! Chết oan uổng quá! 

Ông Trời không có mắt mà bắt con gái tôi!”

Lễ đưa tang là vào mười hai giờ trưa, Lục Trì đến từ sáng sớm sáu giờ.

Tống Hàng có lẽ quá đau buồn, vì vậy ngủ muộn, vẫn chưa đến.

Người quản gia đứng bên cạnh ông chủ, vỗ vai anh và nói: “Thiếu gia, hãy đốt thêm nhiều tiền giấy cho cô Tống, chứ không cô ấy dưới suối vàng sẽ cô đơn lắm.”

Lục Trì nhìn đám hoa cúc vàng trắng xúm xít, nói nhỏ: “Đúng vậy.”

“Bà xã à, lần sau gặp em trong game, em vẫn sẽ chủ động liên lạc với anh trước đúng không.”

Khung cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trong đầu hắn.

Nhân vật dược sĩ nhỏ nghịch ngợm và đáng yêu, nhảy lên nhảy xuống trên màn hình, đi vòng quanh anh: “Lục Trì, anh là Lục Trì phải không!”

“Anh còn nhớ em không? Em là Tống Gia đó, chính là Tống Gia khi còn bé từng chơi cùng anh á.”

Dù vợ của anh nói hơi nhiều, nhưng hầu hết thời gian cô lại khá điềm tĩnh.

Khi hai người kết giao nhân duyên, Lục Trì học theo các bài hướng dẫn trên diễn đàn game tặng cho cô pháo hoa toàn server cả đêm.

Vợ còn bảo anh lãng phí tiền.

Lục Trì nhớ tới thời điểm ấy, anh thầm nghĩ cô còn đang giúp mình quản lý tài chính.

Chỉ có vợ mới giúp chồng quản lý tiền của chính mình.

Cô rất thương anh.

Lục Trì liệt kê: “Tiền giấy, vàng bạc châu báu, nhà cửa bằng giấy, xe... Chú Lâm, Tống Hàng nói cô ấy còn muốn gì nữa không?”

Quản gia Lâm lắc đầu: “Chắc không còn gì nữa.”

Lục Trì tự nói: “Không, chắc chắn cô ấy rất muốn tôi.”

Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Người còn chưa đến, tiếng đã đến trước.

Thiếu niên có mái tóc màu đỏ sẫm đang bước nhanh vào nhà tang lễ, nhân vật nam chính của truyện: Mộ Dung Trọng.

Mộ Dung Trọng khác biệt với khí chất trầm tĩnh của Lục Trì, hắn trẻ tuổi hống hách, tính cách ngang bướng.

Trước đây khi Tống Gia dây dưa với hắn, trong lòng hắn vẫn còn có bạch nguyệt quang.

Sau khi Tống Gia tuyệt vọng giả chết ra nước ngoài, Mộ Dung Trọng mới nhận ra người mình thực sự yêu là ai.

Hắn không tin Tống Gia chết, chắc chắn anh trai Tống Hàng đang lừa dối hắn, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, chèn ép, bắt nạn, cũng phải tìm ra tung tích hiện tại của Tống Gia.

Cho nên hôm nay hắn tới đây.

Lục Trì đứng dậy, nhíu mày, thằng nhãi ranh ở nơi nào, dám quậy ở tang lễ vợ anh?

*

Tống Hàng ngủ đến tận giữa trưa, bị một trận điện thoại đánh thức.

Cậu nghĩ hôm nay là ngày tang lễ của em gái.

Là cuộc gọi của Tiểu Vương  gọi tới.

Vừa nghe điện thoại, Tống Hàng liền mơ hồ.

Tiểu Vương : “Ông chủ Tống ơi, có chuyện này anh không tin nổi đâu, chồng và người yêu của em gái anh đang đánh nhau ở nhà tang lễ kìa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play