11

Sau khi tạm biệt Lý Mộng và Cố Phong, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, tôi có chút do dự, cuối cùng thì vẫn vào đó mua sandwich và sữa.

Thẩm Dục muốn mang vinh quang về cho lớp, thân là lớp trưởng, tôi không thể để cậu ấy tụt đường huyết được.

Lúc đến sân thể dục, sắc trời đã dần tối.

Chỉ cần liếc qua một cái, tôi đã thấy cái đầu xanh lam nổi bật của cậu ấy trong đám người.

Tôi tiến đến, cậu ấy đang nói chuyện cùng người khác, nên tôi lặng lẽ tránh sang một bên.

“Anh Dục, vì để thu hẹp khoảng cách với mấy người bên khoa thể thao, nên ngày nào anh cũng liều mạng luyện tập! Anh khiến em khóc ch..ết mất, đường đường là trùm trường còn có ý thức về danh hiệu tập thể như vậy!”

Cậu em nhỏ mời Thẩm Dục ăn hạt dẻ rang đường, Thẩm Dục chậc một cái:

“Danh hiệu tập thể liên quan gì đến tao, tao chỉ vì chị dâu của chúng mày thôi, đây là hội thao đầu tiên em ấy tham gia với vai trò lớp trưởng, nếu mà không có ai trong khoa quản lý đăng ký chạy 3000 m, thế thì chị dâu của chúng mày sẽ bị chế giễu mất!”

Thẩm Dục, cậu ấy……

Tôi siết chặt túi giấy đang cầm trong tay.

Thẩm Dục không nói gì nữa, nhưng tôi lại nghe được rõ ràng rành mạch tiếng lòng của cậu ấy:

【 Hơn nữa nếu giành được hạng nhất, có thể lên bục nhận giải, nghe bảo con gái đều thích được tỏ tình một cách trang trọng, đến lúc đấy mình sẽ tỏ thình trước mặt toàn trường, he he he……】

Tôi: “?”

Thật lòng cảm ơn nhé!

(bản gốc: 栓Q giống cách phát âm của từ Thanks you: nhưng nghĩa rộng hơn mà cư dân mạng hay dùng là mang cảm giác nói không nên lời)

Cuối cùng tôi không tự mình đưa bánh sandwich cho Thẩm Dục.

Không cần biết là do tôi không muốn trở thành kẻ ngốc mất hết mặt mũi*, hay là do muốn tập trung vào việc học, thì tôi đều nên giữ khoảng cách với cậu ấy.

(Bản gốc: Xã tử: tiếng lóng của cư dân mạng, nghĩa là bản thân trở thành kẻ ngu ngốc, mất hết mặt mũi với mọi người)

Tôi gọi bừa một bạn nam gần đó, nhờ cậu ta đưa đồ ăn cho Thẩm Dục, cũng nhờ cậu ta đừng nói là tôi đưa.

Cậu ta đồng ý rất nhanh, quay đầu đi cái đã lớn tiếng gọi: “Anh Dục, có một bạn nữ đưa cho anh này.”

Thẩm Dục thẩm chí còn chưa thèm nhìn qua: “Vứt đi.”

【 Dù vợ không ở đây, nhưng mình vẫn phải bảo vệ tấm thân trong trắng* này cho em ấy! Dù mình có ch…ết đói thì cũng không ăn! 】

(Bản gốc: Thủ thân như ngọc)

“Bộp……”

Mặt Thẩm Dục đỏ dần, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bạn nam kia ném đồ ăn vào thùng rác.

Bạn nam kia gãi đầu, lẩm bẩm: “Mình phụ lòng lớp trưởng nhờ vả rồi.”

【 Lớp trưởng? Lớp trưởng của cậu ta cũng là lớp trưởng của mình mà? Vợ mua à??!]

【 Em ấy vẫn quan tâm mình nhỉ? Hoan hô, nhảy nhót, vô cùng vui vẻ! 】

Dưới ánh mắt khiếp sợ của bạn nam kia, Thẩm Dục đã dùng tốc độ nhanh như chớp nhặt lại túi giấy.

“Tiểu Minh, cậu làm thế là sai rồi, sao lại lãng phí đồ ăn thế!”

Tiểu Minh: “?”

Nhìn điệu cười không có tý tiền đồ nào của Thẩm Dục, ai không biết còn tưởng cậu ấy nhặt được vàng ở trong thùng rác.

Cái thằng nhóc này thật là.

Lồng ngực tôi, tràn đầy sự ấm áp.

Khóe miệng tôi bất giác cong lên.

……

Khi đang chuẩn bị quay về thì điện thoại của tôi vang lên.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói của một người đàn ông, vừa hung ác vừa nham hiểm.

12

Thẩm Dục không đến tìm tôi để huấn luyện nữa.

Nhưng tôi vẫn luôn thấy bóng dáng của cậu ấy ở xung quanh.

Khi tôi và Lý Mộng* luyện tập, sẽ luôn có một vệt sáng màu xanh lam chạy ngang qua sân bóng.

(Từ phần 1-11 tác giả đặt là 李梦: Lý Mộng

Nhưng từ phần 12 tác giả lại đổi thành 陈梦: Trần Mộng - chắc do nhầm lẫn hay gì đó nhưng sẽ để nguyên là Lý Mộng nhé!)

Đêm đến, khi đi chạy, sẽ luôn có một bóng dáng quen thuộc, giữ khoảng cách nửa vòng sân chạy theo chúng tôi.

Sáng sớm đến thư viện để ôn bài, dù thư viện chật kín người, nhưng luôn có một chỗ trống được để lại cho tôi, ở trong góc thư viện, tôi liếc một cái là thấy cậu thiếu niên tóc xanh đang ngủ gật.

Lý Mộng là người hướng về sự nghiệp, cũng bốc lên ngọn lửa hóng hớt.

Cô ấy kéo tôi vào trong góc, nhướng mày trêu trọc:

“Hiểu Hiểu, khai đi, cậu với Thẩm Dục có chuyện gì rồi?”

“Tớ……”

“Đừng tưởng tớ không nhận ra nhé, đêm nào mà cậu đi chạy là cậu ấy cũng chạy theo, chắc là sợ cậu gặp nguy hiểm nhỉ? Còn chiếm chỗ ở thư viện cho cậu, một đứa con ngoan trò giỏi như tớ còn chưa rời khỏi giường, mà người được khen ngược như cậu ấy, đã xếp hàng giữ chỗ cho cậu rồi!”

Lý Mộng đẩy nhẹ vai tôi, nói đùa:

“Chúng ta đã cược ai thoát độc thân trước là thua đấy, kỳ học tới, ngày ba bữa cơm phải nhờ vào cậu rồi!”

Tôi phủ nhận: “Tớ và Thẩm Dục chỉ là bạn học thôi, nên tớ không thua nhé. Vì tiền cơm của một học kỳ, tớ sẽ không yêu đương gì hết.”

Lý Mộng kinh ngạc che miệng: “Đến đứa ngốc cũng nhìn ra, thằng nhóc Thẩm Dục thích cậu muốn xỉu, cậu không suy xét chấp nhận cậu ấy à? Cá cược của chúng ta chỉ là nói đùa cho vui thôi, cậu không cần nghiêm túc thế đâu Hiểu Hiểu……”

Tôi ngắt lời Lý Mộng: “Đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của tớ thôi, Mộng Mộng, cậu biết mà, tớ rất rất yêu tiền.”

Sau khi nghe tôi nói, ôm lấy tôi, nhẹ giọng: “Hiểu Hiểu à, tớ mong cậu có thể hạnh phúc.”

“Hạnh phúc à……” tôi lắc đầu cười tự giễu.

“Rầm.” Hình như có gì đó rơi xuống.

Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trà sữa rơi tung tóe trên mặt đất.

Cùng với tiếng lòng tràn đầy phẫn nộ:

【 Cmn, mình còn không bằng vài bữa cơm à? Rất tốt! Mình mà thích em ấy nữa, mình sẽ học kêu tiếng chó! 】

Cậu ấy nghe thấy rồi.

Nghe thấy cũng tốt.

Tôi gục đầu lên vai Lý Mộng: “Tên đó lại gọi cho tớ.”

Giọng nói của người đàn ông vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi, giống như không có cách nào để thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Hắn nói: “Em gái rẻ mạt* thân yêu của anh, nếu để anh phát hiện mùi của tên đàn ông khác trên người em, em biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.”

(Mang ý miệt thị, coi thường)

13

Năm tôi 12 tuổi, mẹ tái hôn, đưa tôi đi cùng.

Cha dượng có một đứa con trai, tên Trần Hà, lớn hơn tôi 3 tuổi.

Cha dượng bảo hắn để ý, chăm sóc tôi cho tốt.

Vì thế nên khi cha dượng và mẹ tôi tăng ca đến đêm muộn, tôi chẳng bao giờ được ăn no.

Bài tập về nhà đã làm xong cũng biến thành một đống tro tàn.

Tôi đã từng mách mẹ, nhưng bà lại mắng tôi là đứa hư hỏng:

“Mày nói dối thì cũng phải tìm lý do cho chính đáng chứ, anh trai Trần Hà của mày lần nào cũng nhường đùi gà cho tao và mày, anh trai mày và bố dượng mày đều là đàn ông nên sẽ chăm sóc nhường nhịn con gái.”

“Có lần tao còn thấy anh trai mày đuổi mấy tên lưu manh côn đồ giúp mày, rồi còn đưa mày về nhà. Hứa Hiểu à, mẹ vừa mới tái hôn với một người đàn ông tốt, mày không thể để mẹ được sống yên ổn à? Sao lại là một đứa trẻ lòng dạ xấu xa như vậy hả?”

Lúc đó tôi chẳng biết phải làm sao, chỉ biết đứng im như tượng, tôi nắm chặt tay, cũng chẳng cảm nhận được móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

Mấy tên côn đồ đó rõ ràng là đàn em của Trần Hà, hắn bảo chúng đến bắt tôi đưa ra tiền cơm mà tôi phải nộp cho trường.

Nhưng lại bị mẹ tôi bắt gặp, nên mới giả vờ bảo vệ tôi.

Tôi hiểu, mọi người chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.

Nhưng bà ấy là mẹ tôi mà, là người thân nhất của tôi, nhưng bà không hề tin tưởng tôi một chút nào.

Sau đó, tôi chẳng bao giờ nói xấu Trần Hà nữa, tôi chỉ biết trốn tránh hắn, trốn càng xa càng tốt.

Trần Hà cũng cảm thấy chẳng còn gì thú vị, nên hắn buông tha tôi, để tôi có một năm yên ổn.

Mọi chuyện thay đổi, xảy ra vào ngày sinh nhật của Trần Hà.

Hắn đánh nhau với người ta, rồi nằm thoi thóp trong một góc.

Tôi muốn giả vờ không nhìn thấy, lập tức đi vòng qua hắn, thì bị hắn gọi lại:

“Nhỏ rác rưởi kia, mù à? Đến đỡ tao về nhà.”

Tôi quay đầu lại, nhìn bộ dáng thiếu đòn của hắn, tôi đã nhịn rất lâu rồi.

Lúc đó, tôi nóng máu, tôi tức giận đạp lên ngực hắn.

“Tôi cho anh bắt nạt tôi này, cho anh bắt nạt tôi này, sao anh không bị đánh ch…ết luôn đi? Người như anh sống chỉ lãng phí không khí của Trái Đất!”

……

Cha dượng tan làm về kịp lúc đưa Trần Hà đi viện.

Sau khi hắn xuất viện, ánh mắt hắn nhìn tôi đã thay đổi.

Rất khó để miêu tả ánh mắt đó.

Là sự điên cuồng, nóng rực, muốn chiếm riêng cho mình……

Lúc đó tôi mới biết, hắn là một kẻ điên.

Sau đó, khi có tên lưu manh côn đồ nào bắt nạt tôi, hắn sẽ đập ná..t đầu tên đó.

Xung quanh tôi không được có sự xuất hiện của con trai.

Hắn càng ngày càng điên, mãi cho đến khi……

Đấy là kỳ k…inh nguyệt đầu tiên của tôi, quần tôi nhuộm một mảng đỏ.

Mẹ tôi không ở nhà, hắn đi mua b..ăng v..ệ si..nh cho tôi.

Hắn nói với tôi: “Em gái à, Hứa Hiểu à, từ hôm nay em đã là người lớn rồi.”

……

Thật kinh khủng!

Mỗi khi nghĩ đến Trần Hà, tôi đều bất giác run lên bần bật.

Nên tôi muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều tiền, để hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà đáng sợ kia.

Còn Thẩm Dục, cần gì phải kéo cậu ấy vào vũng nước đục này.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play