15
Bác sĩ xử lý vết thương cho tôi: “May mà xương không bị làm sao.”
Thẩm Dục thấy bác sĩ chuẩn bị đi, thì cậu ấy chặn bác sĩ lại hỏi:
“Có thế thôi á? Không chụp MRI não, chụp CT, siêu âm, điện tâm đồ, kiểm tra đường huyết, và chứ năng gan, thận à?”
Bác sĩ: “?”
Tôi: “……”
Bác sĩ: “Tôi hiểu là người nhà bệnh nhân lo lắng, yên tâm, không sao đâu. Nhưng phải cẩn thận, trước khi vết thương lành lại thì tránh chạm nước.”
Bác sĩ dừng lại một chút, nhìn hai chúng tôi, rồi nói thêm: “Cũng không nên vận động mạnh.”
“Khụ khụ!” Tôi sặc nước miếng ngay lập tức.
“Bác sĩ, bác hiểu lầm rồi!”
Bác sĩ xua tay, nói: “Tôi là người từng trải, tôi hiểu mà, không phải ngại!”
Sau khi bác sĩ rời đi, không khí trong phòng bệnh ngập tràn sự xấu hổ.
Thẩm Dục đi rót nước, cuối cùng đổ hết nước ra bàn.
Cậu ấy gọt táo, thì còn mỗi cái lõi.
Cậu ấy gãi đầu: “Tớ vừa thử dao thôi, cậu đợi xíu, để tớ gọt quả khác.”
【 Xấu hổ quá, mình mất sạch mặt mũi trước vợ rồi, huhuhu!]
【 Làm sao bây giờ, khi ở cùng vợ, mình hồi hộp quá trời! 】
Sau khi gọt hỏng quả táo thứ tư, Thẩm Dục định đi mua thêm mấy quả nữa.
Cậu ấy định ra ngoài, tôi gọi cậu: “Thẩm Dục.”
“Cảm ơn cậu, mà, tớ không ghét cậu.” Tôi nhẹ giọng.
Sao tôi có thể ghét cậu ấy được, chỉ là tôi không dám thích.
Tôi sợ người ở cùng tôi, sẽ không vui sẽ bất hạnh vì gia đình tôi, cuối cùng sẽ oán trách vì đã ở bên một người tồi tệ như tôi.
Nên khi Thẩm Dục cẩn thận mở miệng hỏi tôi:
“Không ghét tớ, vậy có thể thích tớ không?”
Tôi do dự.
“Thẩm Dục, tớ cần một chút thời gian.”
【 Vợ do dự kìa, nhất định là do mình chưa đủ tốt. 】
Thẩm Dục cụp mắt xuống, hàng lông mi dài tạo ra một cái bóng.
“Không phải do cậu…… là do……” Nhìn cậu ấy như một chú nai con buồn bã, khiến tôi không nhịn được muốn an ủi cậu ấy, nhưng bị cậu ấy ngắt lời.
“Nếu tớ giành được giải quán quân của hạng mục chạy 3000 m, Hứa Hiểu, em có thể hẹn hò cùng anh không?”
(Vì đã ngỏ lời hẹn hò, nên xưng hô đổi thành anh em)
【 Mình phải biểu hiện cho thật tốt, nếu mà không được thì mình dùng sắc dụ! 】
Tôi vỗ trán: Đây là thứ tôi có thể nghe à……
16
Lý Mộng đến phòng bệnh của tôi, để cùng xem phát sóng trực tiếp hạng mục chạy 3000m.
Đã có vài tuyển thủ bỏ cuộc giữa chừng.
Chạy dẫn đầu chỉ còn Thẩm Dục và hai bạn nam của hai bạn nam của khoa thể thao, đang cố phân cao thấp.
Cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Tôi xem đến quên cả thở.
Ở vòng chạy cuối cùng, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đợi đến khi cúp điện thoại, chợt nghe thấy Lý Mộng nói lớn: “Thẩm Dục bị ngã rồi!”
Tôi thừa nhận, giây phút đó, trái tim tôi như thắt lại.
“Anh ấy ngã có mạnh không? Có chảy má…u không? Bác sĩ của trường đã đến kiểm tra chưa?”
Lý Mộng hỏi: “Hứa Hiểu, cậu có phải quan tâm bạn học Thẩm hơi thái quá rồi không?”
Tôi chớp chớp đôi mắt: “Tớ có à?”
Tôi lấy tay phẩy phẩy mặt, chắc chắn là điều hòa hỏng rồi, nên mới nóng như vậy.
Lý Mộng lại chỉ vào người bị ngã nói: “Ồ hóa ra không phải Thẩm Dục, quần áo của bọn họ khá giống nhau, tớ hoa mắt nên nhìn nhầm.”
“Thẩm Dục tốt thật đấy, còn đến đỡ người ta lên, nhưng mà có hơi tốn thời gian.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, anh ấy không bị thương là được rồi.
Lý Mộng lại hét lên:
“Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu! Thẩm Dục tăng tốc! Cậu ấy tăng tốc vượt qua top 3, rồi ở mấy chục mét cuối cùng dùng toàn lực lao lên vị trí thứ nhất! Hạng nhất đó!!!”
Anh ấy thực sự làm được rồi……
Tôi nhìn Thẩm Dục trên màn hình, dùng vạt áo ướt đẫm mồ hôi để lau mồ hôi, trên mặt là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đúng lúc này, Cố Phong đến.
“Thằng nhóc này luyện tập đến mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng giành được hạng nhất, bọn tôi đang chờ nó tỏ tình với người nào đó, nó đã chuẩn bị rất lâu rồi.”
Lời nói của Cố Phong khiến trái tim tôi không kìm được mà nhảy lên thình thịch.
Nên anh ấy làm thật à……
Thẩm Dục bước lên bục nhận giải, hiệu trưởng bảo anh phát biểu cảm nghĩ.
Thẩm Dục: “Gâu gâu!”
Hiệu trưởng: “?”
Cố Phong: “?”
Lý Mộng: “?”
Chỉ có tôi, nước mắt chảy trào!
Cái tên ngốc này.
Thẩm Dục nói tiếp: “Tôi từng giận dỗi nói nếu tôi mà thích em ấy nữa thì tôi sẽ học tiếng chó sủa, giờ tôi nhận thua, tôi thích em ấy muốn chế…t!!! Hứa Hiểu, anh là một bé cún săn đẹp trai, em có muốn xem xét anh không?”
17
Hôm nay tôi thực hiện lời hứa, đi hẹn hò với Thẩm Dục.
Tôi mặc chiếc váy dài màu xanh lam trong vắt như bầu trời, còn cẩn thận trang điểm.
Thẩm Dục không ở ký túc, để anh không chạy qua chạy lại, nên tôi đã hẹn anh ở của công viên giải trí.
Để không đến muộn, tôi đã bỏ một khoản lớn để đặt xe trên mạng.
Vừa lên xe, tôi đã ngửi thấy một mùi hương khó ngửi, khiến tôi ghê tởm.
Tôi muốn tài xế hạ cửa xe xuống, sau khi tôi gọi hai tiếng bác tài.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi nở nụ cười:
“Bây giờ Hiểu Hiểu còn không thèm gọi anh trai luôn à?”
Máu toàn thân tôi như đông lại: “Trần Hà? Anh muốn làm gì!”
……
Khi tỉnh lại, tôi đã bị Trần Hà nhốt dưới tầng hầm.
Hắn trói tôi bằng dây thừng, trong tay hắn còn có dao.
“Anh rất vất vả để chờ em lớn lên, vậy mà ở sau lưng anh, em lại đi trêu ghẹo thằng đàn ông khác, còn trang điểm xinh đẹp như vậy! Hiểu Hiểu, anh rất tức giận!”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Anh có bệnh à, tôi không phải là vật sở hữu của bất kỳ ai hết!”
Hắn như thể bị tôi chọc giận, trở nên kích động: “Mày là của tao, chỉ có thể là của tao!”
Trần Hà bắt đầu xé váy tôi.
“Anh cút đi, cút ngay!”
Tôi cố gắng dùng sức đạp loạn, vừa may đạp đúng vào điểm yếu của hắn.
Hắn đâu đớn ngã ra đất, tôi nhân cơ hội này lấy được con dao, giành giật từng dây, để cắt dây thừng trói trên tay.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng lại không tìm thấy chìa khóa.
Tôi đặt da.o lên c.ổ Trần Hà: “Mau mở của cho tôi.”
Anh ta vậy mà lại cọ sát cổ vào dao, trên cổ hắn hằn lên một vết thương nhợt nhạt, rỉ máu.
“Anh!” Tôi nhất thời bị dọa cho nhảy dựng.
Mà hắn lại trưng ra bộ dáng thỏa mãn: “Hiểu Hiểu, anh thích em để lại dấu vết trên người anh, đến đây.”
Tay tôi run bần bật: “Trần Hà, anh là đồ điên! 6 năm trước, tôi nên gi…..ết ch..ết anh!”
“Nhưng Hiểu Hiểu à, cuối cùng em vẫn gọi điện cho bố đến cứu anh mà.”
Đúng vậy, sau khi tôi đạp hai cái cho hả giận, thì vẫn không đành lòng thấy ch…ết mà không cứu, nên gọi điện thoại cho bố hắn.
Trần Hà dùng ngón tay, dịu dàng vuốt ve con dao: “Chỉ có em thật lòng quan tâm anh, em cũng yêu anh mà đúng không? Chỉ có chúng ta mới nên ở bên nhau mãi mãi.”
“Tôi rất hối hận vì đã cứu anh, tôi nên đển anh thối rữa trên đất!”
Tôi vừa dùng ngôn từ để chọc giận Trần Hà, vừa đ…âm thẳng về phía động mạch chủ của hắn.
Nhưng dường như hắn đã đoán trước được hành động của tôi, hắn nhanh chóng chặn dao lại, dựa vào sự cách biệt thể lực giữa nam và nữ, đè tôi xuống dưới.
“Vừa nãy chỉ trêu em thôi, nếu em gái đã không biết điều, thì chúng ta trực tiếp làm cái gì đó thật kích thích nhé.”
Hắn dùng dao lướt trên cái cổ mảnh khảnh của tôi: “Nếu đã không chiếm được, thì hủy đi thôi.”
Khi cận kề cái ch…ết, trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt của Thẩm Dục.
Anh không đợi được tôi, nên chắc sẽ sốt ruột lắm nhỉ?
Một tiếng“Rầm” vang lên, cánh cửa bị phá, mở tung ra.
Một đội đặc công tiến thẳng tới Hoàng Long*, Thẩm Dục đi theo sát ở sau.
(Tiến thẳng tới Hoàng Long – thành ngữ - nghĩa đơn giản là tiến vào hang ổ của kẻ thù, nghĩa khác là chiến đầu đến cùng – mang ý giành chiến thắng)
Một cảnh sát thấy Trần Hà đang muốn hành hung tôi, thì trực tiếp đánh vào bả vai hắn.
Khống chế hắn và giải cứu tôi chỉ trong vòng hai phút.
“Hiểu Hiểu!” Thẩm Dục tiến đến ôm lấy tôi vẫn còn đang run rẩy, anh ôm chặt lấy tôi, ấn tôi vào trong lồng ngực “Không sao rồi, không sao rồi……”
“Thẩm Dục, suýt nữa thì, em tưởng em sẽ không bao giờ gặp được anh nữa!” Tôi bật khóc nức nở.
“Xin lỗi, tại anh không bảo vệ em tốt.” Giọng anh tràn đầy sự tự trách.
Khi Trần Hà bị đưa đi, Thẩm Dục nhìn hắn như thể muốn đem hắn cắn ra thành trăm ngàn mảnh:
“Hiểu Hiểu, tên cặn bã này sẽ không thoát ra được đâu, sau này em chỉ cần sống vì bản thân mình thôi!”
18
Trong phiên tòa xét xử Trần Hà, hắn nói hắn bị bệnh tâm thần, cuối cùng được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Vài ngày sau, người ta phát hiện hắn đã ch…ết trong phòng bệnh, nguyên nhân là do dùng thuốc thần kinh quá liều.
Mà thuốc đó nghe đồn là hắn trộm ở chỗ bác sĩ.
Mà những người đã làm tổn thương tôi và Lý Mộng ở đại hội thể thao, cũng lần lượt bỏ học, phá sản rồi biến mất không một chút dấu vết.
19
Ở căn tin, tôi và Thẩm Dục gọi ra 18 món.
Lúc phải quẹt thẻ, tay Lý Mộng run lên bần bật.
Cố Phong cướp thẻ của cô ấy, đưa thẻ của mình cho dì làm ở căn tin: “Quẹt thẻ của chồng đi.”
Lý Mộng nhẹ nhàng đấm Cố Phong:
“Tất cả là tại anh tình báo sai thông tin, nên quẹt thẻ của anh là đúng rồi!”
Lý Mộng nói như thế, là vì ngày đó sau khi Thẩm Dục tỏ tình với tôi, Cố Phong bảo với Lý Mộng là hai chúng tôi đã nên chuyện.
Rồi Cố Phong cũng thổ lộ, Lý Mộng bị Cố Phong làm cho lung lay, nên đã đồng ý.
Sau khi tôi bị bắt cóc, Thẩm Dục vẫn lặng lẽ bên cạnh tôi, kéo tôi ra khỏi bóng ma tâm lý, còn tìm một bác sĩ tâm lý có tiếng đến tư vẫn tâm lý cho tôi.
Mà tiếng lòng của anh vẫn ríu ra ríu rít, khiến tôi phiền lòng.
【 Hôm nay vợ cau mày mất rồi, mình không nên tỏ tình.]
【 Hôm nay vợ tức giận, mình không nên tỏ tình.]
【 Hôm nay vợ mệt mỏi, mình không nên tỏ tình. 】
Tôi gãi gãi tai, kéo anh đến trước mặt.
“Thẩm Dục, thật ra thì em có thể nghe thấy tiếng lòng của anh.”
Ngạc nhiên là, tôi không hề thấy anh sợ khi bị tôi chọc, mà ngược lại anh cười rồi hỏi:
“Vậy nghe anh gọi vợ nhiều như thế rồi, khi nào em mới biến nó thành sự thật?”
Được ghê ta, thằng nhóc này giấu mình ghê thật!
Tôi nắm tai anh, cười nói: “Giây sau!”
[Hoàn thành]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT