Từ Xuân Thâm không thổi sáo nữa, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm cô. Khi cô vừa xuất hiện anh còn tưởng rằng là ảo giác của mình, nhưng vừa nghe câu nói này của Dương Tam liền biết là sự thật.
“Tôi không có gọi cô.”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Vậy chắc chắn là anh đã gọi tôi trong tiềm thức.”
Từ Xuân Thâm không phản bác, trước khi anh thổi sáo, thật sự là anh có nghĩ đến Dương Tam. Trên thực tế, cũng bởi vì Dương Tam nên mới làm cho anh có suy nghĩ thổi sáo thử một chút. Mấy ngày nay anh luôn bị giam giữ cùng những người khác, mỗi ngày có ma cà rồng mang ba bữa cơm đến cho họ. Cho tới chạng vạng tối hôm nay, bọn họ mới bị mang ra ngoài. Những con ma cà rồng đó còn chuẩn bị nước nóng cho họ, để bọn họ tắm rửa sạch sẽ, dù sao thức ăn mang lên bàn cũng phải sạch sẽ có đúng không.
Lúc ấy Từ Xuân Thâm liền đoán được đám ma cà rồng này hẳn là muốn ra tay rồi. Nên anh lấy cớ muốn giải tỏa tâm tình mượn họ một cây sáo. Tình huống còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh, tiếng sáo của anh thành công hạ gục tất cả mọi người có mặt ở đây.
Dương Tam thấy anh không phản bác, giật mình một cái, lời lẽ chính đáng nói: “Cho nên anh nên sớm gọi tôi đến cứu anh mới phải.”
Vừa nghĩ tới đồ ăn ngon của mình bị những con dơi tinh này nhớ thương, Dương Tam vô cùng phẫn nộ! Cô cố gắng áp chế lửa giận xuống, an ủi mình: Nếu ngọc bội trên thân Từ Xuân Thâm chưa từng phát ra cảnh báo, chứng tỏ mấy ngày nay anh chẳng gặp nguy hiểm gì cả, bằng không thì cô đã sớm thông qua ngọc bội phát hiện ra chuyện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT