Cuối cùng phần lớn những món ăn kia đều vào trong bụng Dương Tam, làm cho cô rất muốn khen mình một câu đa tài đa trí.
Chờ sau khi kết thúc bữa ăn, cô nhìn thấy trên mặt Từ Xuân Thâm mang theo nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên có chút chột dạ: Hình như Từ Xuân Thâm vẫn chưa ăn uống gì cả, chỉ lo giúp cô nướng thịt. Dù cho muốn áp bức cu li thì cũng phải cho chút ngon ngọt chứ, cô phải đi theo con đường phát triển bền vững!
Cô dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt, đặt lên trên giá nướng, thêm không ít đồ gia vị. Chờ cho nó chín khoảng tám phần liền gói nó vào trong rau đưa tới bên miệng Từ Xuân Thâm.
Có lẽ là bởi vì được Từ Xuân Thâm chăm sóc, dẫn đến Dương Tam cũng không cảm thấy động tác này quá thân mật nên cô hành động vô cùng tự nhiên.
Từ Xuân Thâm ngơ ngác một chút, anh cúi đầu xuống, cắn một cái.
Sau khi ăn xong, anh mới lên tiếng: “Sau này không được tùy tiện đút người khác.”
Dương Tam tiếp tục nướng thịt, hững hờ nói: "Người khác không có cái đãi ngộ này đâu." Những người khác có thể giống như Từ Xuân Thâm vừa có thể làm ruộng vừa có thể làm đồ ăn ngon sao? Không thể nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT