Sau khi người nhà họ Triệu nghe thấy hai người gọi nhau là sư huynh sư muội, khóe mắt như muốn nứt ra, xém chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi. Lại nhìn những hạt giống mà Liễu Giác gieo trồng đã biến thành một rừng cây, bảo vệ những hòa thượng đạo sĩ kia nghiêm ngặt bên trong, giờ phút này trong lòng còn có cái gì không rõ nữa cơ chứ.
Giọng nói của Triệu Thiếu Hàng tràn đầy thống hận: "Hóa ra các người là cùng một giuộc!" Bọn họ vốn tự cho là mình đã có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Liễu Giác mỉm cười: “Là các người quá ngu.”
Triệu Thiểu Minh nuốt lại ngụm máu đã lên đến yết hầu nói: “Cái gọi là mối thù diệt tộc cũng là đang lừa gạt chúng ta sao?”
Liễu Giác nói: "Không phải, đó là sự thật. Thế mà con bé lại tiêu diệt một đàn thỏ mà tôi vất vả nuôi nấng." Giọng nói của anh ta chuyển thành bất đắc dĩ: “Nhưng tôi cũng chỉ có một tiểu sư muội như vậy thôi, đương nhiên chỉ có thể tha thứ cho con bé rồi.”
Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Rõ ràng là em đã đền bù cho anh rồi, sau đó còn mời anh uống rượu quế hoa nữa đây! Hơn nữa, mấy con thỏ nướng kia anh ăn cũng đâu có ít đâu!”
Vừa nhìn liền biết quan hệ sư huynh muội của hai người rất thân thiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT