Một cơn gió thổi qua, vây quanh hai người, cái lạnh đó khiến Vạn Vân Phỉ rùng mình.
Vạn Vân Phỉ run rẩy, nhìn vẻ mặt Dương Tam bình tĩnh, vô thức tiến lại gần cô.
Dương Tam quay lại hỏi cô: “Cô muốn ngốc ở bên ngoài hay vào cùng tôi?”
Dương Tam đã suy nghĩ kỹ, muốn kiếm nhiều tiền, ăn nhiều đồ ăn ngon thì nhất định phải phát huy danh tiếng diệt yêu của mình. Ngày hôm qua cô quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Vạn Vân Phỉ vì cô có suy nghĩ muốn để cô ấy giúp cô nổi danh. Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu mà.
Trước đây Vạn Vân Phỉ dám phát sóng trực tiếp trong nhà ma, một mặt cô ấy là người không biết sợ, mặt khác cũng là vì tính tình gan dạ của cô ấy, cô ấy cắn răng nói: “Tôi đi chung với cô!”
Hiếm khi có cơ hội tận mắt nhìn thấy người siêu độ ác quỷ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau này có lẽ sẽ phải hối hận.
Dương Tam ừ một tiếng thong thả bước vào ngôi nhà ma u ám.
Sau khi hai người bước vào nhà, cánh cửa vốn đang mở đóng sầm lại, ánh nắng từ ngoài cửa bị cản trở, căn phòng tối đen như mực, gió giật mạnh, nếu có camera thì có thể quay thành một bộ phim ma.
Vạn Vân Phỉ run rẩy lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay phim. Ở một mức độ nào đó, cô ấy khá mạnh mẽ, ánh sáng từ màn hình điện thoại di động trở thành nguồn sáng duy nhất trong biệt thự.
Năm bóng đen đã ngưng tụ thành hình người lao về phía Dương Tam, nhưng dường như nó đã va phải thứ gì đó cách Dương Tam vài mét sau đó chúng phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Dương Tam bĩu môi không đồng tình, chỉ có thể nói bọn này có thể tồn tại đến bây giờ thì chúng khá là may mắn, cô dám nghênh ngang xông vào như vậy, đương nhiên có thứ gì đó để dựa vào, nếu ngay cả những tiểu quỷ này cũng không xử lý được. Không bằng để cô tự kết liễu cuộc đời mình cho rồi.
Cô búng ngón tay, một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay cô.
Khác với màu vàng mà Vạn Vân Phỉ thường thấy, ngọn lửa đang này có màu đỏ thuần, chỉ cần nhìn vào là hai mắt cô ấy như rực cháy, cô ấy không khỏi nhắm mắt lại.
Cô ấy còn như vậy chứ đừng nói đến đám ác quỷ kia, đối với bọn chúng mà nói, ngọn lửa nhỏ đó còn đáng sợ hơn cả ánh nắng giữa trưa, giống như bọn họ gặp phải kẻ thù mạnh nhất trong đời, toàn thân đau nhức. Thậm chí còn không có may mắn để cầu xin lòng tha thứ.
Vẻ mặt Dương Tam nghiêm nghị, giống như một danh môn chính phái nói, “ Các ngươi may mắn không bị quỷ sai bắt đi, nhưng các ngươi không làm việc thiện để tích âm đức. Ngược lại, các ngươi lại lấy người làm thức ăn gây ra vô số vụ giết người đẫm máu. Hôm nay ta Dương Tam sẽ thay trời hành đạo.”
“Các người có ý kiến gì không?”
Dương Tam cúi đầu nhìn đám quỷ một lúc, không đợi chúng trả lời, liền hài lòng gật đầu: “Xem ra các ngươi đều biết tội lỗi của mình là không thể tha thứ. Nếu không phản đối, ta sẽ siêu độ các ngươi!”
Những con quỷ đó: Nếu cô có giỏi thì cất ngọn lửa kia đi để cho chúng tôi có sức để nói chuyện nữa chứ!
Dương Tam không để ý đến chúng bữa, giơ tay lên, bỏ những con quỷ này vào tay áo, giữ lại từ từ ăn, thuật pháp tốt nhất mà cô học được chính là tụ lý càn khôn.
Sau khi những con quỷ này được thu thập xong, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng bị cuốn đi, cánh cửa vốn đóng kín từ từ mở ra.
Vạn Vân Phỉ có chút ngơ ngác tinh thần: “Chỉ vậy thôi sao?”
Cô ấy còn tưởng rằng phải niệm chú để được siêu độ, hoặc ném thêm vài lá bùa vào để tạo nên một trận đại chiến.
Dương Tam nói: “Tôi quá lười để lãng phí công sức đó.”
Chủ yếu là vì hôm qua sau khi ba con quỷ bị sét đánh, hương vị không được như cô mong đợi nên Dương Tam dự định đổi sang phương pháp nấu khác, chiên ngập dầu cũng khá ngon.
Vạn Vân Phỉ ồ một tiếng, lập tức tìm ra lý do cho Dương Tam nói: “Đúng vậy, cao thủ như cô căn bản không cần sử dụng bùa chú.”
Vừa rồi trong tay Dương Tam căn bản không có bùa chú, có lẽ đây mới là thế ngoại cao nhân chân chính!
Dương Tam liếc nhìn ánh bình minh bên ngoài, nói: “Chúng ta trở về đi.”
Cô vẫn đang gấp rút tiêu hóa những con quỷ này.
“Được rồi, để tôi mời cô bữa sáng. Tôi biết gần đây có món súp cay, mùi vị rất ngon!”
Dương Tam vẫn khá thích những món ngon của thế giới loài người, mặc dù nó không thể lấp đầy dạ dày của cô nhưng có thể nếm thử những món ăn ngon cũng không tệ.
…
Món súp cay mà Vạn Vân Phỉ đưa cô đi ăn thực sự rất hợp khẩu vị của Dương Tam, nước súp đậm đà, cay và ngon, ăn một miếng rất ngon miệng. Dương Tam ăn một phần cảm thấy chưa đã ghiền nên đã nhờ ông chủ gọi thêm mấy phần.
Nửa giờ sau, sáu chiếc bát lớn được xếp trên bàn trước mặt cô.
Ăn xong sáu bát súp cay, Dương Tam vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.
Vạn Vân Phỉ ngơ ngác nhìn những cái bát. Món súp cay ở nhà hàng này nổi tiếng với khẩu phần lớn, một bát có thể no nê. Ngay cả một người đàn ông trưởng thành gọi hai hoặc ba bát ăn còn muốn bể bụng. Dương Tam thì ngược lại, một hơi ăn hết sáu bát!
Cô có thể chịu nổi sao?
Ánh mắt cô ấy vô thức rơi vào cái bụng phẳng lì của Dương Tam, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Dương Tam hiểu lầm ý của cô ấy, nói: “Tôi ăn tôi sẽ tự mình trả.”
Vạn Vân Phỉ lắc đầu, "Không sao, tôi đã hứa đãi cô súp cay, tôi còn có thể mua được!" Sáu phần súp cay chỉ có giá mấy chục tệ, còn đêm qua Dương Tam đã cứu mạng cô ấy.
Vạn Vân Phỉ sợ Dương Tam khách sáo, vội vàng đi thanh toán, thanh toán xong nhịn không được hỏi: “Bình thường cô ăn nhiều như vậy sao?”
Dương Tam chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Không có.”
Chỉ là sáu bát súp cay cũng chỉ đủ nhét kẽ răng nếm hương vị mà thôi.
Vạn Vân Phỉ cho rằng vừa rồi Dương Tam đói nên đã ăn nhiều hơn bình thường, lúc này gật đầu đưa cô trở về.
…
Khi trở về nhà mình thuê, Dương Tam lấy dầu Phu Chư từ chiếc vòng tay không gian ra, ném năm con quỷ vào dầu, sau đó đun nóng dầu Phu Chư bằng Thái Dương Chân Hỏa. Chỉ chốc lát sau, có một cảm giác kỳ lạ, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa khắp phòng.
Tiểu Kim đang chăm chỉ luyện tập hít hít một hơi, nhịn không được đắm chìm trong hương thơm.
Trên người Dương Tam có một ngọn Thái Dương Chân Hỏa, nói chung chỉ có Thập Kim Ô mới có Dương Chân Hoả. Nhưng từ khi cô có ký ức đến nay, trên người cô cũng có một ngọn. Theo lời sư phụ cô nói, là một món quà của người bạn cũ tặng ông ấy.
Dương Tam nâng cằm chờ năm con quỷ chín, dùng đũa gắp cho vào miệng, vị tươi giòn nổ trên đầu lưỡi, vị cay thoang thoảng gây nghiện.
Quá ngon!!
Dầu Phu Chư thật sự rất thích hợp để chiên.
Cô giải quyết năm con ác quỷ chỉ trong vài giây, mỗi lần ăn một con.
Dương Tam lấy sổ công thức ra viết nó lại.
Ác quỷ: Có thể chiên cùng dầu Phu Chư kết hợp với Dương Chân Hỏa (Dùng thiên lôi xử lý sẽ khiến kết cấu nguyên liệu trở nên ôi thiu, vì vậy không nên lãng phí tài nguyên)
Sau khi ghi lại, cô lại cất công thức đi.
Điều duy nhất khiến cô sầu não hơn chính là mỗi lần dùng dầu Phu Chư là sẽ ít đi một chút, không giống như Dương Chân Hỏa, có thể sử dụng lặp đi lặp lại. Bản thân Phu Chư có số lượng rất ít, cô chỉ gặp một ít này trong hơn ba nghìn năm qua. Thịt thì cô nướng ăn, còn dầu thì tích trữ lại.
Nếu có thể có thêm dầu Phu Chư nữa thì thật tốt.
Cô đang thầm nghĩ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Dương Tam chậm rãi bước tới mở cửa, trước cửa là một người đàn ông đeo kính gọng mỏng, nét mặt cũng bình thường, nhưng Dương Tam lại ngửi thấy một cỗ tà khí nhàn nhạt từ hắn.
Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa nói: “Vừa rồi cô đã ăn gì vậy, mua ở đâu? Thơm quá. Tôi ở trên ban công ngửi thấy liền thèm ăn đói quá rồi.”
Mua được mới là lạ đó!
Dương Tam bình tĩnh nói: “Bạn tôi tặng tôi đặc sản, tôi không biết mua ở đâu.”
Dường như người đàn ông không có ý định dễ dàng bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục cô: "Cô có thể cho tôi thông tin liên lạc của bạn cô không? Tôi sẽ xem thử tôi có thể thuyết phục cô ấy mua giúp tôi hay không." Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp. Giọng nói có chút đắc ý nhàn nhạt nói: “Yên tâm, tôi không phải kẻ nói dối, đây là danh thiếp của tôi, tôi là người đại diện.”
Ánh mắt hắn rơi vào Dương Tam, lộ ra một vài phần cân nhắc nhất định, như thể hắn đang ước tính giá cả của sản phẩm.
Dương Tam âm thầm ghi nhớ trong lòng - trước đây ai dám dùng loại ánh mắt này nhìn cô thì đã vào bụng cô hết rồi.
Cô nhìn tấm danh thiếp, tên trên tấm danh thiếp có ghi tên là Hà Hằng, người đại diện của Tề San, cái tên Tề San nghe có chút quen tai.
Hạ Hằng nói: “Diện mạo của cô khá thích hợp để bước vào giới giải trí. Nếu có hứng thú, cô có thể đến công ty chúng tôi phỏng vấn.”
Dương Tam cất danh thiếp đi, nói: “Tôi sẽ xem thử.”
Hạ Hằng cũng không ép buộc, thấy không hỏi được Dương Tam cái gì, liền rời đi trước.
Dương Tam nhìn theo bóng lưng của hắn, hơi nheo mắt lại, dùng ngón tay búng một quả cầu linh lực vào người Hạ Hằng.
Mùi của dầu chiên quỷ rất thơm, nhưng chỉ yêu ma quỷ thần mới ngửi được mùi thơm đó, còn người bình thường thì không thể ngửi được.
Một lúc sau, phía dưới vang lên tiếng đập mạnh, nhưng lại là do Hạ Hằng không cẩn thận ngã.
Dương Tam hài lòng trở về.