Dương Tam nhìn chân dung của mình trên thẻ căn cước, cảm thấy thế giới này có chút thần kỳ, loại tranh vẽ bằng hộp vuông này trông giống mình hơn là họa sĩ giỏi nhất trong triều đình vẽ.
Đối với câu phía trên viết cô mười tám tuổi, Dương Tam cảm thấy rất buồn bực, cô còn mấy trăm năm nữa là đã bốn ngàn tuổi rồi!
Căn cứ hồ sơ nhân thân do văn phòng cung cấp, cha mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ nên cô được chùa Đạo Hoa nhận nuôi, học đạo pháp sau đó xuống núi khi trưởng thành. Sinh nhật của cô ở trên là ngày 13 tháng 8.
Nói mới nhớ, văn phòng này có chút thần kỳ, khi cô ký tên vào hợp đồng cam kết không tùy tiện phạm tội, cô mơ hồ cảm thấy trong hồn phách mình đã hình thành một loại nhân quả nào đó.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, người nghĩ ra bản hợp đồng này chắc chắn phải là một bậc thầy vĩ đại, nhưng cô không biết đây là bút tích của người quen nào?
Trong khi đang suy nghĩ, cô buồn chán lắng nghe một con yêu quái đang phổ cập lẽ thường trên nhân gian.
“... Nếu gặp phải yêu quái lén xâm nhập vào thế giới loài người, xin đừng sơ xuất mà nên bắt chúng lại, đến lúc sẽ có phần thưởng bổ sung. Nếu quái vật đã phạm nhiều tội ác và giết người, trực tiếp giết chết cũng không sao.”
Hai mắt Dương Tam sáng lên, có nghĩa là có thể ăn được!
“Đám yêu quái chúng ta cũng phải theo kịp thời đại, học hỏi tập làm người tốt 4 cái hiện đại hóa, ghi nhớ bát vinh bát nhục, không được để mất mặt yêu quái...”
*Bát vinh bát nhục: là tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục.“Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục”.
“Đừng nhìn vào xe hay chương trình truyền hình liền hô to gọi nhỏ, giống như một tên quê mùa chưa từng nhìn thấy việc đời.”
…
Ba ngày tiếp theo, Dương Tam buộc phải ở lại văn phòng, nhét đầy lẽ thường trên nhân gian vào tai, khi ra ngoài, bước chân vẫn có chút loạng choạng.
Hóa ra ngôi nhà cô nhìn thấy ngày hôm đó tên là nhà cao tầng, con đường quanh co như con rắn dài được gọi là đường cao tốc, hộp vuông trên đường cao tốc là ô tô. Sau khi ngủ quên ngàn năm, cô mới nhận ra, những thăng trầm của cuộc sống là như thế nào. Tất cả những người bạn mà cô từng biết trước đây đều trở thành một nhân vật huyền thoại với rất ít chiến công để lại. Cô tưởng mình chỉ đang ngủ, nhưng trong mắt những con yêu quái khác, bởi vì độ kiếp thật bại mà hồn phi phách tán.
Mặc dù trước khi đi ngủ cô có nghe thấy tiếng sấm nhưng sấm sét không đánh trúng cô mà phải không?
Trong lòng Dương Tam có rất nhiều nghi hoặc, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm đáp án, ba ngày nay văn phòng cũng cung cấp một ít đồ ăn, nhưng những nguyên liệu không có linh khí đó căn bản không để cho cô được ăn no, quan trọng là bọn họ làm còn không ngon! Đã nhiều năm trôi qua, nhưng những con yêu quái này vẫn chưa tiến bộ chút nào về kỹ năng nấu nướng. Con người rất tài năng trong lĩnh vực này…
Có lẽ khi đến thế giới loài người, cô có thể hạ thấp địa vị, giao tiếp với họ một chút.
Cô mặc bộ quần áo bình thường của con người, mang theo lương thực dự trữ Tiểu Kim rồi bị văn phòng đưa đến thành phố R. Trước khi rời đi, Dương Tam đã dùng vàng thỏi để đổi một ít tiền từ văn phòng.
Thành phố R là một thành phố cấp một của Trung Quốc, là một thành phố náo nhiệt và phồn hoa với dòng xe cộ qua lại không ngừng nghỉ, dù đã xem qua trên màn hình lớn nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn vô cùng sốc.
Nhận ra hành vi của cô rất giống với những gì đám yêu quái ở văn phòng gọi là đồ nhà quê, vẻ mặt Dương Tam nghiêm túc, chỉ có đôi mắt chuyển động điên cuồng. Cô là đại yêu quái! Không giống như đám tiểu yêu quái đó, cô không thể làm ra hành vi làm giảm địa vị thân phận của mình.
Dương Tam mang theo Tiểu Kim chậm rãi quay người xem có thể đụng vào chỗ nào có đủ linh khí để lấp đầy bụng cô không. Cô trông rất trẻ trung, làn da trắng như tuyết, trông giống như một học sinh cấp ba, hơn nữa còn có một cơ thể nhỏ nhắn. Hơn nữa trên tay còn mang một con cá vàng ra đường khiến nhiều người phải ngoái nhìn, nhưng chẳng bao lâu, Dương Tam phát hiện ra Tiểu Kim lương thực dự trữ của cô thế mà lại thu hút được nhiều sự chú ý hơn cả cô.
“Đây là cá koi của cô à? Nhìn rất đẹp. Bao nhiêu tiền cô có bán không? Tôi trả năm trăm nhé?”
“Tôi nguyện ý đưa ra một ngàn, anh đưa ra năm trăm. Đây không phải là ức hiếp cô bé nhà người ta sao?”
Có người cướp thì chính là thứ tốt, bên đó còn có hai người đang cãi nhau, đấu giá. Trong đó có một người mặc áo phông sọc đen, khuôn mặt tuấn tú.
Tiểu Kim tuy không phải là một con cá vàng quý giá gì nhưng được Dương Tam nuôi dưỡng cũng nhiễm một phần linh khí của cô, đã mở linh trí, thuận lợi sống một ngàn năm qua, sở dĩ nó không thể hóa hình bởi vì...mấy ngàn năm nay chưa có yêu quái nào dạy nó cách tu luyện mà thôi. Tuy nhiên, về cơ bản nó cũng khác với cá vàng trên thị trường, ngay cả người bình thường cũng có thể mơ hồ nhìn ra con cá vàng này không tầm thường, khiến bọn họ tranh nhau ra giá.
Năm trăm tệ... không, năm mươi vạn cũng không bán!
Dương Tam không nói gì mà chỉ liếc nhìn họ, ánh mắt vô cảm khiến hai người cảm thấy lạnh sống lưng trong một ngày nắng nóng.
“Quân tử không đoạt đi thứ người khác thích. Cô bé đã không bán vậy thì quên đi.”
“Ừ, dù sao thì với cái giá này cũng có thể mua được cái tốt hơn.”
Hai người vừa mới tranh chấp đã nhanh chóng giải tán.
Dương Tam tìm một góc vắng nói với Tiểu Kim: "Bọn họ nói ngươi là cá koi? Loại có thể mang lại may mắn?" Cô cũng không hiểu rõ con người lắm, cá koi và cá vàng đều giống nhau không phải sao?
Tiểu Kim có chút tự hào lắc đuôi: “Đương nhiên! Những năm gần đây tôi vẫn luôn tránh không để cho con người phát hiện, chỉ dùng vận may của mình cho chính mình!”
Dương Tam trầm ngâm một lát: “Tốt lắm! Vậy mau nói cho ta biết, nên đi hướng nào để ta có thể ăn no!”
Cô nhe răng, lộ ra nụ cười hung ác: “Nếu ngươi vô dụng, ta sẽ ăn thịt ngươi!”
Tiểu Kim: “Ưm ưm ưm.”
Tất cả là do thời gian đã làm ký ức nó phai nhạt, gần như quên mất lão đại nhà mình tàn nhẫn đến thế nào.
…
Năng lực của Tiểu Kim có hạn, sau khi sử dụng một lần nó liền trở nên bơ phờ, như thể sắp chết bất cứ lúc nào, tưởng chừng như sẽ phải mất một nó gian mới có thể hồi phục. Tuy nhiên, nó cũng nhàn nhạt chỉ rõ cho Dương Tam biết nếu cô đi về phía tây sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Hướng dẫn này mơ hồ quá!
Dương Tam rất không vui, chán nản đi dọc theo phía tây, thỉnh thoảng nhìn nhìn linh khí xung quanh, vừa suy nghĩ tìm nơi ở, trước khi trời tối, cô cũng không thể tìm được thức ăn. Cô thấy trên tờ rơi có người đang định cho thuê căn nhà hai phòng ngủ.
Dương Tam dùng điện thoại của sạp báo gọi vào số trên tờ rơi, chủ nhà nhanh chóng tới.
Chủ nhà là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, tên là Vạn Vân Phỉ, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, ngáp dài, dưới mắt có màu xanh lam nhạt: “Cô chính là người muốn thuê nhà sao?”
Ánh mắt Dương Tam rơi vào bóng đen nhàn nhạt phía sau lưng cô ấy, nhướng mày cô thực sự kinh ngạc! Đi về phía tây, sẽ xảy ra chuyện tốt. Đây không phải là đồ ăn được đưa đến tận miệng sao?
Cô quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi muốn thuê nhà của cô.”
Con ma đằng sau Vạn Vân Phỉ thoang thoảng mùi máu, xem ra nó đã dính vào mạng người, vậy nếu cô ra tay có thể coi như là thay trời hành đạo!
Dương Tam nhìn bóng đen, không khỏi nuốt nước bọt.
Bóng đen run rẩy một chút rồi biến mất.
Sắc mặt Dương Tam hơi trầm xuống: chạy nhanh quá!
Vạn Vân Phỉ nói: “Nhà tôi đặt cọc trước 3 tháng mỗi tháng tiền thuê nhà là hai ngàn năm trăm. Không thành vấn đề chứ?”
Bây giờ trong lòng Dương Tam chỉ có đồ ăn nên gật đầu đồng ý, dù sao tương lai còn dài.
Vạn Vân Phỉ nhìn cô một sinh viên đơn thuần vô hại, liền cười nói: “Được rồi, vậy tôi dẫn cô đi xem nhà trước. Nếu cô thấy ổn, chúng ta có thể ký hợp đồng.”
Dương Tam đi theo cô ấy tiến vào tiểu khu, nhà của Vạn Vân Phỉ nằm trên tầng mười bốn, diện tích tuy chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, nhỏ nhưng được trang bị đầy đủ các thiết bị gia dụng cần thiết.
Thấy không có vấn đề gì, Dương Tam cùng Vạn Vân Phỉ ký hợp đồng, những thứ khác đều ổn, ngoại trừ thông tin liên lạc…
Cô chỉ vào cột nói: “Tôi không có thông tin liên lạc.”
Vạn Vân Phỉ kinh ngạc: “Cô không có điện thoại di động sao?” Ánh mắt của cô ấy giống như nhìn thấy người tối cổ.
Dương Tam lạnh lùng nói: “Tôi bị mất điện thoại, quên số.”
Vạn Vân Phỉ giật giật khóe miệng nói: “Vậy thì đừng điền nữa, mua điện thoại di động mới đi. Ngày nay không có điện thoại di động thật khó sống.”
Sau đó, cô ấy nhìn thẻ căn cước của Dương Tam, nhìn thấy trên đó có dòng chữ chùa Đạo Hoa, hai mắt không khỏi sáng lên, “A, cô đến từ chùa Đạo Hoa à? Tôi nghe nói đạo trưởng Lăng Tiêu ở đó rất lợi hại.”
“Tôi không quen cô ta.”
Đạo trưởng Lăng Tiêu là cái cọng hành nào? Trong số các đạo sĩ, người duy nhất cô quen chỉ có Lữ Động Tân.
Vạn Vân Phỉ lộ ra vẻ mặt chợt ngộ ra: “Đó là chuyện bình thường, dù sao nhân vật lớn như vậy muốn gặp cũng không dễ dàng gì.”
Dương Tam im lặng, cô và người trẻ tuổi không có tiếng nói chung.
Cô dường như lơ đãng nhắc đến chuyện đó: “Tôi thấy tinh thần của cô không được tốt, cô đang gặp ác mộng à?”
Vẻ mặt Vạn Vân Phỉ sửng sốt một chút, nói: “Có lẽ trước đó tôi đi đến nhà ma phát sóng trực tiếp mạo hiểm, có chút sợ hãi, cho nên hơi mệt mỏi.”
Phát sóng trực tiếp?
Hình như là một hình thức giải trí rất phổ biến của con người hiện đại?
Vạn Vân Phỉ nói: “ID của tôi là ' khiêu vũ cùng người thần bí'. Nếu có thời gian, cô có thể lên mạng xem phát sóng trực tiếp của tôi.”
Dương Tam khẽ gật đầu, vỗ nhẹ vai cô, thản nhiên nói: “Vừa rồi ở đây có một con muỗi.”
Sau đó, cô lặng lẽ để lại ấn ký của mình trên cơ thể Vạn Vân Phỉ, để dù Vạn Vân Phỉ ở đâu cũng có thể phát hiện ra, Vạn Vân Phỉ rất quan trọng vì cô ấy liên quan đến bữa tối của cô!
…
Sau khi Vạn Vân Phỉ rời đi, Dương Tam khen ngợi Tiểu Kim: “Không tệ. Chờ ta ăn no, ta sẽ dạy ngươi thuật hóa hình.”
Tiểu Kim vui vẻ lắc lắc cái đuôi, khiến vài giọt nước trong bể bắn tung tóe.
…
Vạn Vân Phỉ bước ra khỏi tiểu khu, có chút kinh ngạc phát hiện mình không hề buồn ngủ, từ ngày hôm kia đến nhà ma phát sóng trực tiếp, cô ấy cảm thấy rất mệt mỏi. Cho dù ngủ thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy không đủ.
Có lẽ là do trước đây đã ngủ đủ rồi nên bây giờ không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Vạn Vân Phỉ thầm nghĩ như vậy, đang định quay lại chọn địa điểm phát sóng trực tiếp tiếp theo, hiện tại có rất nhiều người phát sóng trực tiếp trên mạng, muốn nổi bật giữa đám đông thì phải thu hút sự chú ý của mọi người, Vạn Vân Phỉ không thể bán "thịt", vậy thì chỉ có thể tìm cách khác, đi đến nhiều nơi bị ma ám để phát sóng trực tiếp, trong thời gian này, cô ấy đã nổi tiếng rất nhiều.
Còn về ma quỷ, cô ấy hoàn toàn không tin vào chúng.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nhịn không được kéo cổ áo mình.